Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 816: Đời người không tương phùng ở nơi đâu?

Đời người ở nơi đâu thì sẽ không gặp nhau? E rằng đây là cảm xúc lớn nhất của Từ Quân Nhiên trong giờ này, phút này.
Hắn ngồi trên ghế sa lon nhìn Hà Tiểu Đào và mấy người quen của gã ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Gã chính là người khởi xướng tổ chức bữa tiệc này.
- Thế nào, tôi đã nói Hà Tiểu Đào rất thú vị mà.
Điền Hoài Nhân nói nhỏ vào tai Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không bình luận. Hắn đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Hà Tiểu Đào.
Từ lúc vào cửa, Hà Tiểu Đào đã không ngừng giải thích với Tằng Văn Khâm điều gì đó. Tằng Văn Khâm chính là người cầm đầu một số người khác. Dù sao, gã cũng hiểu được bữa tiệc là do mình tổ chức nhưng nòng cốt vẫn là nhóm người đó. Để tổ chức một bữa tiệc như vậy cần mười mấy người hợp sức. Cũng giống như Từ Quân Nhiên, không ít người được người khác dẫn đến. Nói trắng ra, cũng chỉ là tham gia vào cho có phong trào chứ không thể so sánh được với việc Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Vĩ và những người khác tổ chức tiệc tùng ở thành phố. Bữa tiệc này cũng chỉ như mấy người bạn tập hợp nhau lại tổ chức ăn chơi.
Thế nhưng theo Điền Hoài Nhân nói thì Hà Tiểu Đào cũng thích một cuộc tụ tập như vậy
Tằng Văn Khâm cầm ly rượu đứng ở đó nghe Hà Tiểu Đào giới thiệu người bên cạnh với mình. Người đầu tiên, chính là người đàn ông vừa vào đã chằm chằm nhìn các cô gái:
- Đây là Hoàng Tử Hiên, người bạn tốt từ hồi cấp ba của tôi. Lần này được điều từ thành phố về Văn phòng của Ủy ban nhân dân tỉnh ta. Tôi nói với các anh đừng tưởng anh ta thật thà. Khi còn đi học vây quanh anh có không biết bao nhiêu bạn nữ…kìa, được rồi, xin lỗi, xin lỗi Tử Hiên, tôi không nên vạch trần danh của danh hiệu của cậu trước mặt cô ấy.
Lý Vân nở nụ cười xinh tươi, nhìn Hà Tiểu Đào nói:
- Thế thì có liên quan gì đến tôi chứ Hà Tiểu Đào. Tôi thấy anh đang ngứa da ngứa thịt đúng không?
Khuôn mặt Hà Tiểu Đào tự nhiên thất sắc, nói quá lên:
- Không dám, đại tiểu thư Lý. Tôi không bao giờ dám nói lung tung nữa. Mời cô ngồi trên.
- Thái độ thay đổi nhanh ghê tôi nhận rồi.
Lý Vân cười cười, dáng người cao gầy mà ngạo ghễ, len qua Hà Tiểu Đào và đám bạn của anh ta bước vào bên trong.
Những người phụ nữ xung quanh cảm thấy bị lép vế, nhếch mép khinh bỉ. Bọn họ cảm thấy người phụ nữ ấy không nhất thiết phải tự đắc như vậy. Cô ta tưởng mình là ai chứ?
Những người đàn ông thì nhìn cô ta với ánh mắt đầy yêu thích không chút che dấu. Cho dù ánh mắt ấy có đến vài phần hương vị tục tĩu.
Từ Quân Nhiên cảm thấy thế giới thật là bé nhỏ không có không chỗ nào là không gặp. Hoặc là thế giới quá nhỏ mà mình thì lại có duyên với một số người. Uh, đây là duyên phận, là duyên giữa người và người.
Một nhóm người ngồi đó, ngoài việc uống rượu, nói chuyện, ca hát thì cũng không còn việc gì khác để làm nữa.
Lý Tư Kỳ cùng Tô Dương là hai người phụ nữ đẹp. Nên có không ít người đến hỏi thăm.
- Đây không phải là Thư ký mới của Chủ tịch tỉnh Tưởng sao?
Lý Tư Kỳ nhìn thấy Hoàng Tử Hiên không nhịn được nói nhỏ với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc. Mấy hôm nay hắn bận lo chuyện bên phòng công an. Hắn thật không biết Tưởng Phương Trùng đã đổi thư ký. Hơn nữa, càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn là thư ký của Tưởng Phương Trùng lại là kẻ thù cũ của mình – Hoàng Tử Hiên.
Không chỉ có Hoàng Tử Hiên. Người phụ nữ bên cạnh Hoàng Tử Hiên không phải chính là Lý Vân ở Lĩnh Nam đó sao?
- Này, có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Điền Hoài Nhân đột nhiên biến sắc. Gã không nhịn được liền mở miệng nói.
Trong tầm quan sát của gã thì thấy Hoàng Tử Hiên. Gã không thấy Lý Vân ngồi trên ghế sa lon mà vẫn đứng ở chỗ cũ. Đứng đối diện gã chính là Tằng Văn Khâm – người có vẻ mặt u ám.
Điền Hoài Nhân thấy rất lạ. Gã biết được tính cách của Tằng Văn Khâm có phần phóng đãng. Nhưng Tằng Văn Khâm tuyệt đối không phải là loại người gây chuyện thị phi. Biểu hiện như ngày hôm nay của Tằng Văn Khâm gã mới thấy lần đầu tiên.
- Hoàng đại thiếu gia, Hoàng Tử Hiên, sao vậy? Sao anh không trốn ở thành phố nữa sao?
Tằng Văn Khâm lạnh lùng, chậm rãi nói bằng giọng lạnh thấu xương làm người khác phải rùng mình.
Xung quanh không nhiều người lắm cho nên không có mấy người chú ý tới. Nhóm người chủ lực của bữa tiệc ngày hôm nay đang tạo ra một tình huống làm những người xung quanh phải ngạc nhiên.
Hoàng Tử Hiên cũng không ngờ lại gặp Tằng Văn Khâm ở đây, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Văn Khâm không ngờ lại gặp được anh ở đây.
Sắc mặt Tằng Văn Khâm trầm xuống, khóe môi nở một nụ cười lạnh nhạt:
- Những sự việc không ngờ tới thật quá nhiều. Cũng giống như việc tôi vừa mới dời khỏi thành phố thì anh – Hoàng đại thiếu gia đã ra tay với em trai tôi. Mấy năm nay không có cơ hội học hỏi anh. Hay là hôm nào chúng ta luyện tập một chút?
Tất cả mọi người đều ngẩn người ra. Ngay đến cả Hà Tiểu Đào – người đang muốn khuyên can cũng ngây cả người. Cho dù là một người đần độn đi chăng nữa thì cũng phát hiện ra không phải Tằng Văn Khâm đang nói đùa với Hoàng Tử Hiên. Hai người này rõ ràng là có thù hận với nhau.Vốn dĩ, quan hệ giữa Hà Tiểu Đào và Tằng Văn Khâm cũng rất tốt. Gã nghĩ rằng hôm nay mời Tằng Văn Khâm đến, lại mời thêm đại thiếu gia Hoàng Tử Hiên từ thành phố về thì gã sẽ được nở mày nở mặt. Gã không ngờ tới hai vị đại thiếu gia này lại có thù oán với nhau.
Cha của Hà Tiểu Đào đã từng làm việc ở thành phố một thời gian. Lúc đó gã mới quen Hoàng Tử Hiên. Quan hệ của gã và Hoàng Tử Hiên cũng khá tốt. Vừa hay, gần đây Hoàng Tử Hiên được điều tới Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh làm thư ký cho Tưởng Phương Trùng. Hai người mới liên lạc lại với nhau. Hôm nay, đưa gã đến bữa tiệc này cũng là để gã quen thêm một số người. Nhưng không ngờ hiện giờ lại náo loạn như thế này.
Tuy nhiên, không biết tại sao Tằng Văn Khâm và Hoàng Tử Hiên lại mâu thuẫn tới mức gươm súng sẵn sàng. Vừa mở miệng đã muốn đấu với đá. Những người thông minh thì đều lựa chọn im lặng. Nói cho đến cùng sự đối đầu giữa hai hậu duệ của các cây đại thụ ở thành phố không phải ai muốn tham gia cũng có thể tham gia.
Không cùng đẳng cấp thì đừng tham gia. Trong tầng lớp con cháu quý tộc quần là áo lượt cũng như vậy. Tranh đấu giữa một con sư tử và một con hổ há chỉ là con chó săn nhỏ bé có thể tham dự vào.
- Có chuyện gì vậy?
Điền Hoài Nhân quan sát sự kiện này, Từ Quân Nhiên cũng không thể không chú ý. Chỉ có điều hắn đang oán hận Hoàng Tử Hiên. Lòng thì hận của hắn hiện giờ không còn nghiêm trọng như trước kia. Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hoàng Tử Hiên bước vào, Từ Quân Nhiên đã biết sẽ có phiền phức xảy ra. Bởi đơn giản, hắn không giống Tào Tuấn Minh. Tằng Văn Khâm đối với chuyện năm đó vẫn còn nuôi uất hận trong lòng. Nói cho đến cùng, khi hắn bị Hoàng Tử Hiên chơi xấu Tằng Văn Khâm đã dời khỏi trường trước một bước rồi. Cho nên, trong lòng gã từ đó tới nay vẫn luôn có khúc mắc. Nếu như không phải bản thân sớm dời khỏi trường học. Nói không chừng Từ Quân Nhiên đã không bị người khác bắt nạt. Không nói việc bị kẻ khác chếm đoạt mất người yêu nhưng ngay đến cả công việc cũng bị đoạt mất.
Thoáng cái mà 7, 8 năm đã trôi qua. Nói đến cũng thấy lạ, từ trước tới giờ Hoàng Tử Hiên chưa từng chạm chán với Tằng Văn Khâm. Chuyện này cũng làm Tằng Văn Khâm không có cơ hội nói chuyện với gã.
Hôm nay, thật không ngờ Hoàng Tử Hiên lại xuất hiện ở đây. Thời khắc này làm sao Tằng Văn Khâm có thể tha cho gã được chứ?
Nhẹ nhàng thở dài một cái. Từ Quân Nhiên có vẻ nhức đầu, vuốt tóc mình. Hoàng Tử Hiên này có thật là có thù oán mấy đời với mình? Sao cứ làm cho người ta có cảm giác âm hồn không tan chứ? Mình đi đến đâu thì gã ta có mặt ở đó, thật là phiền quá đi!
- Các anh cứ ngồi trước đi, tôi đi gặp bạn cũ một chút.
Từ Quân Nhiên từ từ đứng dậy, nói với Điền Hoài Nhân và những người khác còn đang đần mặt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận