Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 123: Bố cục.

- Lão bí thư, bí thư Trình từ Ủy ban chính pháp thành phố gọi điện tìm ngài.
Một câu nói của Ngô Lương Tân đã khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên và Nghiêm Vọng Tung đều thay đổi.
Bí thư Trình từ Ủy ban chính pháp thành phố chính là chú ruột của hai người Trình Hoành Đạt và Trình Hoành Phát, thường ủy thành ủy Toàn Châu, phó chủ tịch thành ủy kiêm bí thư Ủy ban chính pháp thành phố – Trình Tuấn Thanh.
Nghiêm Vọng Tung cau mày, trầm giọng nói:
- Ở huyện ủy?
Ngô Lương Tân lắc đầu:
- Điện thoại gọi tới văn phòng của viện trưởng bệnh viện huyện, vẫn đang nối máy chờ ngài.
Nghiêm Vọng Tung và Từ Quân Nhiên nhìn nhau, sau đó mới nói với Ngô Lương Tân:
- Cậu cứ đi trước đi, tôi sẽ tới ngay.
Chờ đến khi Ngô Lương Tân đã đi rồi, Nghiêm Vọng Tung mới hỏi Từ Quân Nhiên:
- Đã tới nhờ vả rồi.
Hai người đều hiểu rõ, thời điểm này Trình Tuấn Thanh gọi điện tới, rõ ràng là vì chuyện của hai huynh đệ Trình Hoành Đạt.
Từ Quân Nhiên cười:
- Lão bí thư, chuyện này ông cũng không quyết định được.
Nghiêm Vọng Tung đang ngẩn người bỗng gật đầu:
- Đúng vậy, ta chỉ là một bí thư huyện ủy nho nhỏ, có thể quyết định nổi chuyện gì cơ chứ.
Nói xong, ông ta đứng dậy rời khỏi phòng. Lúc ra đến ngoài cửa, ông ta nói với Đồ Văn Dũng đang đợi ở bên cạnh:
- Đưa tôi đến phòng viện trưởng.
Ông ta đã hiểu ý của Từ Quân Nhiên, cho dù Trình Tuấn Thanh nói gì, yêu cầu cái gì,
Chỉ cần ông ta nói thật là được.
Trong tình huống như thế này, cho dù Trình Tuấn Thanh có biết chuyện gì đã xảy ra hay không, Nghiêm Vọng Tung đều không cần quan tâm đến thái độ của y, chỉ cần nói rõ những chuyện đã xảy ra ở huyện Võ Đức cùng những việc hai anh em Trình Hoành Đạt và Trình Hoành Phát đã làm là được rồi. Những việc còn lại, ông ta không cần quan tâm, còn về việc nếu Trình Tuấn Thanh đưa ra yêu cầu gì đó với Nghiêm Vọng Tung.
Ông ta cũng có thể trực tiếp từ chối. Lý do thì rất đơn giản, chuyện này không thuộc phạm vi có thể khống chế của Nghiêm Vọng Tung.
Lúc này, cho dù lãnh đạo tỉnh ủy có tới cũng không dám phát ngôn bừa bãi, yêu cầu thả anh em nhà họ Trình.
Trình Tuấn Thanh vẫn còn phải lo lắng đến việc giữ chặt lấy cái ghế của mình.
Đây không phải là chuyện giật gân, anh em nhà họ Trình xảy ra chuyện, là một người chú, Trình Tuấn Thanh phải đối mặt với một cục diện rất khó xử.
Vì thế, Nghiêm Vọng Tung không cần làm gì hết, chỉ cần nói rõ mọi chuyện để Trình Tuấn Thanh phải đau đầu là được.
Ngồi ngây ngẩn ở đó trong chốc lát, Từ Quân Nhiên sờ lên cánh tay đã đỡ hơn của mình rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
- Bí thư Từ định đi đâu vậy?
Giọng nói vang lên bên tai khiến Từ Quân Nhiên sững sờ. Quay đầu nhìn mới nhận ra đó là Uyển Tiêu Nguyệt, lúc này cô ta đang đứng ở cửa cùng Hồng Nhan Hân.
Từ Quân Nhiên mỉm cười chào đón hai người:
- Tiểu Uyển, chị Hồng, sao hai người lại tới đây?
Uyển Tiêu Nguyệt đỏ mặt, sau khi chào hỏi Từ Quân Nhiên xong liền cúi đầu, không dám nói chuyện với hắn. Ngược lại, Hồng Nhan Hân lại thoải mái cười nói:
- Lão bí thư không yên tâm, bảo chủ nhiệm Phong gọi chúng tôi về, bảo đám phụ nữ chúng tôi chăm sóc chủ nhiệm Tôn sẽ thuận tiện hơn.
Từ Quân Nhiên vừa nghĩ cũng thấy nếu bây giờ một đám đàn ông đi chăm sóc Tôn Tĩnh Vân, đúng là hơi bất tiện thật. Chuyện này vẫn nên để phụ nữ làm thì tốt hơn, về điểm này, hắn không nghĩ chu đáo bằng lão bí thư.
Từ Quân Nhiên gật đầu rồi nói:
- Vậy thì tốt, tôi đưa mọi người đi.
Sau khi tay bị thương, bác sĩ đã bôi thuốc rồi nẹp cố định. Lúc này, tay phải đặt trước ngực, băng gạc màu trắng bao kín tay, thoạt nhìn rất khôi hài.
Ba người đi trên hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng lại có người đi qua. Uyển Tiêu Nguyệt nhìn cánh tay của Từ Quân Nhiên rồi thấp giọng hỏi:
- Anh Quân Nhiên, anh không sao chứ?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, giơ tay trái ra xoa đầu cô ta:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ bị trầy da thôi. Lão bí thư lo lắng nên mới bắt anh phải kẹp cái này.
Uyển Tiêu Nguyệt khẽ gật đầu, như thể vừa vứt bỏ được tảng đá đè nặng trên ngực:
- Em đã nói rồi, anh lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, trong lòng nha đầu này, hắn có bản lĩnh lớn đến thế sao?
Giống như thể không có gì là hắn không làm được.
Lúc này, hắn thấy Uyển Tiêu Nguyệt dần dần đã không còn căng thẳng, xấu hổ như lúc mới về huyện Võ Đức nữa. Chuyến đi tới thủ đô đã khiến Từ Quân Nhiên hiểu ra nhiều điều, hiện nay hắn đã không còn là hắn của kiếp trước. Hắn hiện nay, nói thẳng ra, là cha nuôi của hắn kiếp trước, trên người gánh vác những hối tiếc ở kiếp trước của hắn và cha nuôi. Nhưng cái Từ Quân Nhiên cần làm là nỗ lực sống tiếp, sống thật tốt, đền bù lại tiếc nuối của hai người, để cơ hội trọng sinh ông trời cho mình không bị lãng phí.
Nếu đã có cơ hội trọng sinh, hắn phải trân trọng từng thời gian quý báu như thế này.
Sống có thể vui vẻ, chết cũng không nuối tiếc.
Đây là những suy nghĩ của Từ Quân Nhiên trong cuộc đời này.
Vì thế, lúc đối diện với Uyển Tiêu Nguyệt, Từ Quân Nhiên càng trở nên tự nhiên hơn. Không cần biết cuối cùng hai người sẽ như thế nào, bây giờ vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
- Đúng rồi, chị Hồng, nghe nói lần này hội phụ nữ huyện ta muốn đề bạt một phó chủ tịch?
Từ Quân Nhiên bỗng hỏi Hồng Nhan Hân.
Chuyện này hắn biết được từ chỗ Lâm Vũ Tình. Vì hiện nay, Lâm Vũ Tình đang công tác trong hội phụ nữ trấn Lý gia, tuy không phải là chủ nhiệm hội, nhưng lại là một trợ thủ đắc lực, giúp giải quyết các vấn đề phức tạp cho chủ nhiệm. Dựa vào quan hệ giữa cô và Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên chỉ cần ra ám thị với người dì này một chút, chắc chắn chị ta sẽ biết nên chăm sóc Lâm Vũ Tình như thế nào. Chuyện lần này hội phụ nữ huyện muốn đề bạt một phó chủ tịch là do lúc sắp xếp lại văn kiện, Lâm Vũ Tình đã đọc được, nên mới thuận miệng nói với Từ Quân Nhiên. Vì trong số những người được đề cử, Hồng Nhan Hân cũng có tên.
Hiện nay Hồng Nhan Hân đang là tổ phó tổ tổng hợp văn phòng huyện ủy, theo cách nói thông thường là cán bộ cấp phó. Tuy công tác của phụ nữ ở huyện Võ Đức không được coi trọng, nhưng chủ tịch hội phụ nữ cũng là cán bộ chính quy, phó chủ tịch cũng là cán bộ thật sự rồi.
Nói đến đây cũng không thể không nói đến cán bộ cấp cổ đặc biệt của Trung Quốc. Cái gọi là cán bộ cấp cổ là cách gọi cán bộ thuộc cấp cơ sở, thông thường chỉ có ở cấp cơ sở mới có tình huống như vậy. Ví dụ như chức chủ nhiệm văn phòng của một Cục nào đó trong huyện, trưởng phòng tổng hợp, ví dụ như tổ trưởng tổ dân chính ở xã, bí thư đoàn ủy, cũng được coi là cán bộ cấp cổ. Lương của những người này cao hơn mấy trăm tệ, cá biệt có nhân viên sở và nhân viên văn phòng, có đơn vị là đơn vị cấp cổ, nhưng người phụ trách lại cao hơn, ví dụ như đồn trưởng đồn công an xã, đa phần đều là cán bộ cấp phó.
Nhưng có một vấn đề cần phải chú ý. Tuy ở huyện Trung Quốc, trong số các đơn vị cấp một đều tồn tại văn phòng cấp cổ và cán bộ cấp cổ, nhưng trong đó lại không có bậc nhất, cũng không có tiêu chuẩn lương tương ứng. Theo lời giải thích của cấp trên: “Trong các đơn vị dưới cấp huyện, lúc cần thiết lập hai tầng quản lý sẽ xây dựng cấp cổ giữa nhân viên sở và cấp sở.”
Nghiêm khắc mà nói, cấp cổ không tính cấp bậc hành chính, nhưng trên giấy tờ trợ cấp đều viết cùng một cấp, cao hơn kế toán.
Nói một cách khác, hiện nay Hồng Nhan Hân đừng thấy chỉ là cán bộ phó cấp cổ, nhưng trên thực tế lại không khác gì với các nhân viên thông thường, chẳng qua là lấy thêm chút lương mà thôi. Chị ta vẫn có khoảng cách rất lớn với Từ Quân Nhiên – một cấp phó có quyền lực thực sự, danh chính ngôn thuận.
- Ơ, Bí thư Từ cũng biết chuyện này sao?
Hồng Nhan Hân hơi sững sờ rồi mỉm cười đáp lại.
Ứng cử viên lần này cho chức phó chủ tịch hội phụ nữ huyện vốn có bốn người, đáng ra không có tên của Hồng Nhan Hân, không ngờ một người lại bị điều chuyển đi nơi khác, nhờ đó, chị ta mới được bổ sung vào. Chỉ có điều, ba người kia đều có thế lực sau lưng ủng hộ, chị ta lại không có gì. Nếu chồng là Phùng Hồng Trình có chỗ dựa thì đã không bị điều đến một địa phương nghèo như trấn Lý gia này rồi. Vì thế, chị ta cũng chỉ nghĩ mình đang cùng thái tử đi học, như thể đang xem náo nhiệt mà thôi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôi nghe chủ nhiệm Trịnh của hợp tác xã nói, quả nhiên là đúng. Chủ nhiệm Trịnh Tuệ Bân là dì của tôi.
Hồng Nhan Hân gật đầu. Thường công tác trong huyện, chị ta cũng biết những cán bộ nữ tương đối có tiếng tăm trong huyện, do đó, dĩ nhiên, chị ta có biết hai nhân vật nữ nổi tiếng ở trấn Lý gia, một người là Cao Đấu Tâm, một người là Trịnh Tuệ Bân.
- Đúng rồi, lần đề bạt này có phải cần đưa ra cuộc thảo luận của văn phòng bí thư không?
Từ Quân Nhiên bỗng hỏi Hồng Nhan Hân.
Hồng Nhan Hân sững sờ, chị ta lập tức nghĩ tới một khả năng rồi gật đầu liên tục và nói:
- Đúng, ban tổ chức đã nghiên cứu trước và đã được huyện ủy đồng ý.
Chị ta tưởng rằng Từ Quân Nhiên muốn giúp mình. Dù sao, vị phó bí thư trẻ tuổi này tuy mới công tác chưa được bao lâu, nhưng sức ảnh hưởng với phó bí thư Nghiêm Vọng Tung lại lớn hơn bất cứ thường vụ huyện ủy nào.
Không ngờ Từ Quân Nhiên chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Hồng Nhan Hân vô cùng thất vọng nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười không nhắc đến chuyện này nữa.
Từ Quân Nhiên yên lặng quan sát vẻ mặt của Tần Hồng Nhan, trong lòng lại cười thầm. Chuyện này phải từ từ mới có được sự trợ giúp của hắn, không trả một cái giá lớn sao có thể được cơ chứ.
Đây là những thứ hắn mới nảy lòng tham trong cục diện hỗn loạn của huyện Võ Đức sau khi gặp Hồng Nhan Hân. Đúng là một cơ hội tốt để đục nước béo cò. Cho dù là Nghiêm Vọng Tung hay Dương Duy Thiên, hoặc có thể là đám người Tần Quốc Đồng đi chăng nữa, ánh mắt của họ đều tập trung vào việc làm thế nào để xử lý tốt chuyện của Tôn Tĩnh Vân. Mọi người đều không có tâm trạng đi để ý đến một vài việc nhỏ trong huyện, đây là một cơ hội tốt để hắn mở rộng thế lực của mình.
Nói thế nào đi chăng nữa, kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng là một con cáo già lão luyện trong chốn quan trường, dĩ nhiên biết, cho dù hắn và Dương Duy Thiên có thân thiết như thế nào, cuối cùng cũng không phải là người trên cùng một con đường với anh ta. Có lẽ trong vấn đề phát triển của huyện Võ Đức, Dương Duy Thiên sẽ nghe lời hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc trên các phương diện khác, anh ta sẽ cùng chí hướng với hắn.
Nếu đã có phe phái, chắc chắn sẽ phải có lợi ích. Hiện nay, cái Từ Quân Nhiên đang quan tâm là làm như thế nào để giải quyết vấn đề phân phối lợi ích, sau khi hợp tác xã trấn Lý gia trở thành một đơn vị nhà nước trấn Lý gia, còn có sau trận phong ba này, trong huyện Võ Đức và trấn Lý gia sẽ phát triển một thế lực của Từ Quân Nhiên.
Hắn đã sớm vượt qua giai đoạn sau khi đã bành trướng tư tưởng sẽ làm việc bằng nhiệt huyết, đó là những việc người mới ra đời sẽ làm.
Nhưng Từ Quân Nhiên, hai kiếp cộng lại tuổi cũng đã lớn hơn Nghiêm Vọng Tung rồi.
Mọi việc cần có đường lui, đây mới là tác phong làm việc chân chính của Từ Quân Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận