Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 257: Không thẹn với lương tâm.

Trên chốn quan trường có một quy tắc đó là phàm làm việc gì cũng không thể tham trọn vẹn quá, nhất định phải để lại phần cho người khác, ngươi phải cho người khác đạt dc một thứ gì đó, ngươi cũng phải cùng lúc thỏa mãn lòng tự trọng và nhu cầu lợi ích làm quan của người khác. Nếu ngươi để cho những cán bộ khác hai bàn tay trắng, chèn ép các đồng liêu, chỉ khiến cho người ta còn lại một con đường duy nhất là phải liều mạng với ngươi, rồi tự ngươi cuối cùng lại hai bàn tay trắng.
Nhưng điều mà Phùng Hồng Trình không hiểu là hôm nay Lưu Liễu dẫn người đến bắt Bạch Sa có phải có nghĩa là trong huyện ủy Dương Duy Thiên định vạch mặt Tần Quốc Đồng rồi hay không?
Từ Quân Nhiên cười khổ, đây là sự phiền phức do tin tức không được nhanh nhạy, nếu ở kiếp sau này, thông tin được lan truyền rất nhanh chóng, thì chắc là Phùng Hồng Trình đã sớm biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, chứ không bị động đi hỏi mình như vậy.
Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên chỉ biết cười trừ, Phùng Hồng Trình cũng có thể coi như là người nhà, cho nên hôm nay hắn đem mọi chuyện trong huyện nói hết với gã một lượt. Từ chuyện huyện cục đi truy bắt đào phạm đã phát hiện ra chuyện ngoại tình của Tần Thọ Sinh và Malina, rồi chuyện Thẩm Dũng Cảm xông vào phòng làm việc của chủ tịch huyện, đánh nhau với Tần Quốc Đồng, ngay đến khẩu cung của Tần Thọ Sinh cũng nói cho Phùng Hồng Trình nghe, cuối cùng Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Dương cũng không ngờ đến, tên Tần Thọ Sinh này đã dọa được nhiều người, tôi thấy là ngay đến Chủ tịch Tần cũng đã bị tên đứa còn trai bảo bối này lừa.
Phùng Hồng Trình cũng là một kẻ thông minh, sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói, gã không khỏi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
- Rất thú vị! Thật không thể ngờ là Chủ tịch huyện của chúng ta lại có một đứa con vô lại như thế! Chậc chậc, ngủ với con dâu của bí thư Thẩm sao? Xem ra nhị công tử của bí thư Thẩm này vô dụng rồi!
Từ Quân Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ, nói với vẻ không có ý tốt:
- Nếu như khỏe mạnh thì đâu dễ bị Tần Thọ Sinh đánh cho đến nhập viện!
Hắn cũng thật không ngờ, Thẩm Chí Cường lại vô dụng như vậy, bị Tần Thọ Sinh đánh cho nhập viện, nếu như không có chuyện này thì nhất định Tần gia và Thẩm gia cũng không thành ra như hiện tại. Từ Quân Nhiên cũng không biết là mình có nên cảm tạ tên Thẩm Chí Cường này không.
- Bí thư Từ, cậu thử nghĩ xem, tiếp theo …
Phùng Hồng Trình nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi hỏi.
Hắn biết rõ, tiếp theo cục diện của huyện Võ Đức sẽ rất loạn, huyện ủy đã loạn thành thế này, nhất định sẽ liên lụy đến hai vị thường ủy huyện ủy, một trong số họ vẫn sẽ là người quản lý huyện ủy. Đường đường là một vị Chủ tịch huyện, khỏi cần nói, chỉ chuyện Tần Thọ Sinh thôi cũng đủ để khiến cho cả thành phố này bị loạn hết lên rồi. Phó Bí thư huyện ủy, bộ trưởng tuyên truyền huyện ủy dùng tiền mua bán chức vụ, Bí thư Đảng ủy công xã Tần gia trại cùng với phó Bí thư Bạch Sa của Đảng ủy công xã trấn Lý gia đều bị tình nghi, tất cả mấy chuyện này khiến cho Phùng Hồng Trình cũng có chút dự cảm, sau chuyện lần này, Tần Quốc Đồng khó có thể tiếp tục làm việc, dù sao, mấy người gặp chuyện không may lần này đều là tâm phúc của ông ta.
Từ Quân Nhiên lắc đầu nói với Phùng Hồng Trình:
- Chuyện nay không phải là chuyện tôi và anh cần quan tâm, ngày mai tôi sẽ mang theo một vài sản phẩm của nhà máy rượu và nhà máy sản xuất đồ uống đến thủ đô để quảng bá.
- Quảng bá?
Phùng Hồng Trình hơi ngạc nhiên có chút khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng là không hiểu ý của hắn?
Từ Quân Nhiên không khỏi lắc đầu, thời đại này, bọn họ vẫn còn hết lòng tin theo cái đạo lý rượu ngon không sợ ngõ hẹp, không cần biết đến những cái khác. Chỉ có thể không ngừng quảng bá, khiến cho nhiều người biết đến, mới có thể tiếp tục phát triển. Có vẻ như trong mắt Phùng Hồng Trình, những đồ uống và rượu của huyện Võ Đức có thể xâm nhập vào thị trường thành phố đã là quá may mắn rồi, gã không hiểu Từ Quân Nhiên muốn đem những thứ đó quảng bá ở thủ đô là có ý gì?
- Tôi định liên lạc với những bạn bè ở thủ đô, xem có thể quảng cáo giới thiệu sản phẩm của chúng ta ở trung ương được hay không?
Từ Quân Nhiên liền nói thẳng kế hoạch của mình ra cho Phùng Hồng Trình biết.
- Quảng bá ở trung ương?
Phùng Hồng Trình ngạc nhiên nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng, không chỉ có thế, tôi còn định đi đến thành phố Bằng Phi xem xem tình hình công ty mà chúng ta xây dựng đã tiến triển đến đâu rồi.
Phùng Hồng Trình đã bị quyết định bất thình lình này của hắn làm cho đầu óc choáng váng mới đó là thủ đô, rồi lại Lĩnh Nam. Phùng Hồng Trình thấy những địa điểm mà Từ Quân Nhiên nói thật sự rất xa xôi, thật giống như là trăng trong nước hoa trong gương vậy,
- Khụ khụ, Bí thư Từ, tôi thấy mấy chuyện này cậu làm chủ là được rồi!
Một lúc sau, Phùng Hồng Trình mới lên tiếng nhưng lại khiến Từ Quân Nhiên há mồm trợn mắt,
- Bí thư Phùng, anh ..
Từ Quân Nhiên nói không nên lời, Phùng Hồng Trình là có ý gì? Buông tay không lo nữa sao?
Phùng Hồng Trình dường như không thấy được biểu hiện của Từ Quân Nhiên, cười lớn nói:
- Lão Phùng tôi tìm được đường sống trong cõi chết, trấn Lý gia có được ngày hôm nay tất cả đều do một tay cậu, không cần phải bàn. Việc tiêu thụ của nhà máy rượu hiện do đồng chí Trịnh Vũ Thành phụ trách, tôi nghe bên dưới nói, lão Trịnh ở trên tỉnh thành ra vào các nhà khách như nhà của mình vậy để quảng bá giới thiệu sản phẩm, chỉ cần có thể bán được rượu do nhà mấy công xã chúng ta sản xuất, bất luận đó là tiền hoặc là cái gì đi chẳng nữa, từ trước đến nay vẫn chưa phải khuất nợ, nhìn xem đồng chí Uyển Đức Tuấn có thể lấy làm gưỡng mộ, Tôi cũng biết lão Trịnh là một người có bản lĩnh, nếu không phải nể mặt của bí thư Từ, một nhân tài như vậy có thể chịu thiệt thòi đến công xã của chúng ta sao? Làm người cần có lương tâm, không cần biết trong huyện nói thế nào, chỉ cần một ngày mà Trấn Lý gia này cần tôi làm chủ, thì chỉ có một người có thể tin phục chính là bí thư Từ cậu!
Những câu nói này Phùng Hồng Trình nói rất khí phách khiến cho Từ Quân Nhiên cảm thấy mắt mình có hơi cay cay.
Mặc dù hắn bị người khác hiểu lầm, bị người khác đàn áp, nhưng cuối cùng vẫn có người nhớ đến nhưng việc mà hắn đã làm, cái này có lẽ cũng chính là lý do mà hắn kiên trì.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay, nhìn về phía Phùng Hồng Trình nói:
- Lão Phùng, tôi nói với anh mấy lời thật lòng, tình hình hiện nay rất phức tạp, trong huyện có rất nhiều chuyện, đoán chừng trong một thời gian ngắn, có thể có rất nhiều thay đổi. Ý của tôi là chúng ta chỉ cần toàn tâm toàn ý lo cho công xã của chúng ta, không cần để ý đến mấy chuyện khác.
Phùng Hồng Trình gật đầu:
- Được, tất cả đều nghe cậu nói.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, nhất định công xã trấn Lý giá sẽ trở thành công xã giàu có nhất Giang Nam.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phùng Hồng Trình, Từ Quân Nhiên mới khẽ thở dài một cái, xem ra hắn không cần phải lo lắng chuyện xảy ra với trấn Lý gia, Phùng Hồng Trình này tuy không có bản lĩnh phát triển kinh tế nhưng gã lại là một người vô cùng thông minh, am hiểu những quy tắc trong chốn quan trường chỉ cần gã vẫn giữ được thái độ như vừa rồi, tương lai sự phát triển của trấn Lý gia nhất định gã sẽ đóng góp rất nhiều, đây là chuyện không cần bàn cãi.
Từ Quân Nhiên đi vào từ đường của trấn Lý gia, nhìn phòng học bên trong không có một ai, hắn nhớ lại hồi còn nhỏ, mẹ hắn đã bế hắn đến đây ngồi nghe thầy giáo giảng bài, không khỏi lắc đầu:
- Lần này đến thủ đô, có lẽ mình nên đi gặp mấy người đó.
Từ Quân Nhiên thầm nghĩ trong lòng, hắn biết rõ phải đến 80-90%, mẹ hắn là người của Tôn gia ở thủ đô, có điều Từ Quân Nhiên không dám chắc nếu mình đi gặp họ rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì nếu như hắn đoán không sai, nhất định là năm đó, Tôn Tĩnh Văn đã theo chồng trốn khỏi thủ đô.
Nếu như Tôn gia không chịu tha thứ cho mẹ hắn, vậy thì chủ động đi tìm họ chẳng khác nào tự mình chuốc nhục.
Từ Quân Nhiên lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này, nếu như hắn tự đến tìm họ không khéo họ lại nghĩ là mình thấy sang bắt quàng làm họ. Sau khi trọng sinh đến giờ, trong lòng Từ Quân Nhiên căn bản không hề có ý định nịnh nọt này nọ, nếu như thật sự hắn có dụng ý đó, sớm đã chạy đến ôm lấy chỗ dựa tốt đó rồi, phải biết rằng vào kiếp trước, muốn trên lên đỉnh cao ít nhiều phải có hai đời lãnh đạo, đến bây giờ vẫn chưa có cách thức phát động chính thức nào cả.
Nói cho cùng thì, sau bên trong hắn, hắn vẫn còn chút kiêu ngạo, hắn cảm thấy cần phải dựa vào ưu thế trọng sinh của mình, không cần thiết phải dựa vào Tôn gia mới có thể thành công.
- Quân Nhiên đã về đấy à?
Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng hắn.
Từ Quân Nhiên quay người lại nhìn thì thấy Ngâm Nguyệt tiên sinh đang mỉm cười nhìn hắn.
Hắn vội vàng đi đến trước mặt Long Ngâm Nguyệt, cung kính nói:
- Con chào tiên sinh!
Đối với hắn mà nói, Long Ngâm Nguyệt không chỉ là người đã dạy hắn tri thức, mà còn là người đã dạy hắn cách làm người, dù có thế nào hắn vẫn luôn tôn kính ông ấy.
Long Ngâm Nguyệt nhìn hấy Từ Quân Nhiên thì rất vui mừng, gật đầu nói:
- Cậu đã về rồi, tốt, tốt lắm!
“Tốt” này tất nhiên không phải vì Từ Quân Nhiên đã về trấn Lý gia thăm mình mà là thời gian gần đây, những chuyện mà Từ Quân Nhiên đã làm khiến ông rất hài lòng. Người học trò này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại rất biết làm việc, thật sự khiến Long Ngâm Nguyệt rất tự hào.
Thân là một nhà giáo, đối với thành tích của học trò mình, tất nhiên sẽ chú ý. Tuy gần đây ông không có đi thị trấn nhưng những thay đổi của công xã trấn Lý gia, ông đều biết rõ, đối với Long Ngâm Nguyệt mà nói công xã trấn Lý gia giống như quê hương thứ hai của ông vậy, Từ Quân Nhiên có thể giúp cho nó phát triển như hôm nay, thật sự đã khiến cho Long Ngâm Nguyệt và những vị trưởng lão của trấn Lý gia thấy được mình đã không nhìn nhầm người.
Từ Quân Nhiên cung kính nhìn Long Ngâm Nguyệt lắc đầu nói:
- Tiên sinh quá khen rồi.
Long Ngâm Nguyệt lắc đầu:
- Không phải quá khen mà thật sự cậu làm rất tốt, tai thầy không điếc, mắt thầy cũng chưa có lòa, vẫn nhìn được những thay đổi ở công xã, cũng biết được cậu là người làm mấy chuyện này, tuy có nhiều chỗ hơi mạo hiểm nhưng đám xã viên bọn họ có thể nhìn thấy được chỗ lợi rất rõ, cậu có đủ can đảm để liều mình, thầy thấy vậy là rất tốt.
Đối với những người đọc sách như ông, những việc mà Từ Quân Nhiên làm chính là lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ, làm việc hoàn toàn là vì dân, nên Long Ngâm Nguyệt thấy Từ Quân Nhiên đã làm rất tốt.
Từ Quân Nhiên cười khổ, cũng không thể nói cho tiên sinh biết là học trò của ông hiện tại đang đắc tội với một nhân vật lớn, không biết con đường sau này sẽ thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận