Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 379: Chiến hữu.

- Ơ, Lão Dương, anh đang làm gì đây?
Từ Quân Nhiên đang nói chuyện cùng với Dương Quang, người liền quay lại phía sau từ chỗ giọng nói xa lạ truyền đến, đã cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Vừa xoay người, Từ Quân Nhiên liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc áo khoác da đang đứng ở sau lưng của mình, bên cạnh của y còn có khoảng đại khái hai mươi người trẻ tuổi.
Người nam nhân cao lớn kia đại khái bằng tuổi Dương Quang, dáng vẻ khoảng hơn ba mươi nhưng chưa đến bốn mươi, chiều cao khoảng hơn một mét tám đứng ở trước mặt của Từ Quân Nhiên, giống như một bức tường kín vậy, đến Thôi Tú Anh cũng không nhẫn nại thấp giọng tặc lưỡi nói:
- Cao Thật!
Dương Quang lúc này đã chuyển từ tâm tình kích động sang thần thái khác, nghe thấy vậy liền đứng dậy cười đáp:
- Lão Diệp, thật là tiểu tử cậu.
Nói xong, y giới thiệu với Từ Quân nhiên lúc này cũng đã đứng dậy, cười giới thiệu nói:
- bí thư Từ, đây là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an huyện Diệp Hữu Đạo, anh em tốt kiếp này của tôi.
Sau đó y quay ra nói với người cảnh sát có tên là Diệp Hữu Đạo kia:
- Đây là bí thư Từ của xã Trường Thanh, người làm công tác văn hóa từ trường Đảng trung ương đến.
Đưa tay đặt lên vai của Diệp Hữu Đạo vỗ vỗ, Dương Quang hạ thấp giọng nói ra:
- Người một nhà.
Cùng câu nói ấy, y rất tự nhiên nói lại với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đứng lên, vươn tay cười nói:
- Đội trưởng Diệp, chào anh.
Diệp Hữu Đạo là một người sảng khoái, nghe thấy lời giới thiệu của Dương Quang, kéo tay của Từ Quân Nhiên cười nói:
- Đã là người một nhà, đừng nói những lời khách khí nữa, sau này có chỗ nào không phải, cố gắng lên tiếng. Bằng hữu của lão Dương cũng chính là bằng hữu của tôi, không hai lời.
Trên cái thế giới này, có những người sảng khoái cũng chỉ là ở bề ngoài, cũng giống như Mã Tụ Bảo bí thư Đảng ủy của xã Trường Thanh, nhìn thì có vẻ sảng khoái đấy nhưng trên thực tế lại là một con người ẩn giấu tâm quỷ. Vẫn còn một loại người nữa, cũng giống như cái tên Diệp Hữu Đạo đang ở trước mặt đây, tuy chỉ ngắn ngủi mấy câu, nhưng Từ Quân Nhiên lại có thể phân biệt ra được, đây là người đáng để kết giao. Dù sao Từ Quân Nhiên kiếp trước gặp qua nhiều loại người miệng suốt ngày kêu huynh đệ nhưng sau lưng thì cầm dao, cái chút bản lãnh nhìn người này xem ra vẫn có.
- Lão Dương, tôi đã nghe nói rồi, lần này ở xã Trường Thanh, tiểu tử cậu rạng danh rồi.
Sau mấy lời khách khí, Diệp Hữu Đạo ngồi cạnh Dương Quang, vừa cười vừa nói.
Dương Quang cười khổ một cái, lắc đầu:
- Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết, lần này nếu không phải là bí thư Từ, tôi sẽ mất mặt lắm.
Lời mà y nói quả thực không sai, nếu như không phải Từ Quân Nhiên giúp phá được án này, tổ điều tra huyện ủy xuống dưới chuyến này thật sự thành mưa bụi giữa mưa to sấm chớp rồi, mà ngay cả đến Hồ Đại Hải vốn là bị Dương Quang bắt lại e rằng cũng sẽ được thả ra vì muốn trấn an cảm xúc chính phủ đảng ủy xã Trường Thanh.
Người đến cùng với Diệp Hữu Đạo, là một tiểu đồ đệ mà gần đây y đang dẫn dắt tên là Trương Phi. Nghe nói là từ trường cảnh sát trong thành phố được phân phối đến thực tập, cục trưởng tự mình giao phó, chỉ có điều cái người tên Trương Phi này tuy nói giống tên một mãnh tướng thời Tam Quốc. Nhưng nhìn thì có vẻ thư sinh nhẹ nhàng, có vài phần phong độ của người trí thức, chỉ là nhìn bộ dạng mắt ngước lên trời thế kia, đoán chừng cũng là người không coi người khác ra gì.
Chiếc bàn này vốn dĩ không lớn, Thôi Tú Anh thấy bốn người đàn ông cùng ngồi xuống vẫn là có chút chật, lập tức đứng dậy đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, Từ Quân Nhiên nhìn cô gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Gần đây Thôi Tú Anh lại cùng với người trong nhà cãi nhau, nguyên nhân thì vẫn như cũ, người nhà cô hi vọng cô có thể trở lại chánh phủ xã làm việc. Không việc gì phải ở lại mảnh đất thị phi thông Liên Hiệp này. Dù cho có chịu bao nhiêu lời dị nghị, nhưng Thôi Tú Anh vẫn một lòng muốn ở lại, trong lúc bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên không từ chối được khẩn cầu của cô, đáp ứng giúp cô liên hệ với cục giáo dục, xem thử xem có thể cho cô cái tư cách làm cô giáo công, như vậy ít nhất cũng là người của nhà nước.
Những năm tám mươi, đại bộ phận giáo viên nông thôn đều là người dạy học, cũng chính là giáo viên dân vụ, nếu so sánh với giáo viên công vụ, cấp bậc kém nhau không phải nửa, hay một. Cũng như giống khoảng cách khác biệt giữa bát sắt với bát sứ, cho dù là đãi ngộ hay là trên danh dự, chệnh lệch đều rất lớn.
Thôi Tú Anh cũng là hết cách, nếu như không làm như vậy, người nhà của cô khẳng định sẽ không chấp nhận ý muốn từ bỏ công việc ở trong xã để đổi sang nghề làm cô giáo.
Cô ngồi một bên, Từ Quân Nhiên cùng Diệp Hữu Đạo còn có đám người Dương Quang rất nhanh đã trò chuyện qua lại với nhau, ngẫu nhiên còn nói chuyện vài câu với cái cậu Trương Phi tên tiểu đồ đệ của Diệp Hữu Đạo, tránh cho việc không để ý đến người ta.
- Bí thư Từ, cậu là người huyện Võ Đức thành phố Toàn Châu Giang Nam đúng không?
Trong lúc đang ăn uống, Trương Phi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật gật đầu:
- Đúng vậy, là người Toàn Châu Giang Nam, cũng đã từng ở tỉnh Giang Châu và thủ đô một thời gian.
Diệp Hữu Đạo là công an, lại là bạn của Dương Quang, Từ Quân Nhiên quả thật có lòng muốn kết giao với vị đội trưởng Diệp này, dù sao nhiều bằng hữu nhiều con đường đi hơn. Trương Phi tuy là đồ đệ của y, nhưng thái độ của Từ Quân Nhiên đối với y cũng không tệ chút nào.
Trương Phi do dự một chút, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Vậy anh có biết một người tên là Lý Dật Phong không?
Từ Quân nhiên lại sững sờ:
- Cậu biết Hổ Tử ca?
Hắn thật sự bất ngờ không thể ngờ được ở huyện thành Phú Nhạc này, một nơi nhỏ bé ở phương Bắc, mình lại còn có người quen.
Điều mấu chốt nhất là, cái người tên Lý Dật Phong này đã đi lính sắp được hai năm rồi, Từ Quân Nhiên vẫn chưa gọi điện cho Lý Đông Viễn hỏi thăm tình hình của y được. Bây giờ nghe thấy Trương Phi nhắc đến, dường như y thực sự quen biết Lý Dật Phong.
- Có quen, đương nhiên là quen rồi.
Trương Phi liền thay đổi biểu cảm kiêu căng của mình, nhấc chén rượu lên, ân cần nói ra:
- Hóa ra anh chính là sao Văn Khúc mà Hổ ca từng nói đến, ha ha, vừa rồi tôi có mắt mà không nhìn thấy ngọc khảm vàng, anh Từ xin đừng trách.
Lần này, thật khiến cho Từ Quân Nhiên cùng đám người Diệp Hữu Đạo đều thấy hồ đồ rồi. Diệp Hữu Đạo nhìn thái độ tiểu đồ đệ của mình trước ngạo mạn sau cung kính, lập tức cảm thấy ngạc nhiên, tên đồ đệ này cục trưởng giao cho mình dẫn dắt, nói gần nói xa tin tức tiết lộ chỉ có một chút, chính là gia đình của tên Trương Phi này không hề tầm thường, để cho mình dẫn dắt y rèn luyện. Từ điểm này Diệp Hữu Đạo có thể phân tích ra, tên Trương Phi này ít nhất là con của lãnh đạo quan trọng nào đó ở trong thành phố, nếu không thì cục trưởng của mình không thận trọng đến vậy.
Mà biểu hiện của Trương Phi ở trong huyện sau đó cũng đã chứng minh điều này. Tuy nói ngày thường biểu hiện không phải là quá rõ ràng, nhưng cái kiểu thái độ cao cao tại thượng không để ý đến mọi người vẫn là thỉnh thoảng sẽ bộc lộ ra, chỉ những lúc ở đối diện với sư phụ như mình, mới hơi tốt một chút, có thể nhìn ra được y rất tôn trọng cái từ sư phụ này.
Nhưng bây giờ Trương Phi đối với Từ Quân Nhiên, lại biểu hiện ra thái độ này, điều này khiến cho Diệp Hữu Đạo có chút tò mò.
Từ Quân Nhiên lúc này cũng lộ vẻ mặt đầy khó hiểu, không biết tên Trương Phi này sao đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy rốt cuộc là có chuyện gì, sau khi thấy Trương Phi rót rượu cho Từ Quân Nhiên, tự mình cũng nhấc chén rượu lên, vẻ mặt đầy nhiệt tình nói:
- Tôi cùng với Hổ ca là chiến hữu, hai ta cùng một lớp tân binh.
- Ồ…
Đám người Dương Quang lúc này mới hiểu ra, hóa ra là có chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn có chút hiếu kỳ, tuy nói là chiến hữu, nhưng cũng không đến mức để mà Trương Phi gọi người em gì đó của Lý Dật Phong nhiệt tình như vậy chứ?
Nhìn thấy những ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trương Phi cười ha hả, có chút ngượng ngùng sờ lên đầu của mình nói:
- Chúng ta là lính biên phòng, lúc mà lần đầu làm nhiệm vụ, bắt gặp bọn buôn lậu trái phép rắn, đám người ấy đem vũ khí, nếu không phải là Hổ ca cứu mạng tôi, thì bây giờ tôi đã phải phủ quốc kỳ rồi.
Lần này thì không còn ai hoài nghi nữa rồi, thì cũng giống như Trương Phi nói, Lý Dật Phong đã cứu mạng của y, cái này ở trong quân đội có thể coi như là giao tình sinh mệnh, đừng nói Từ Quân Nhiên là em của Lý Dật Phong, cho dù chỉ là bạn bè bình thường với Lý Dật phong, cũng đáng để Trương Phi coi như quý khách mà đối đãi.
Cái này không gọi là kiểu cách, đây gọi là giao tình của nam nhân!
- Tôi biết bí thư Từ anh, lúc ấy là anh để cho Hổ ca tòng quân.
Tính cách của Trương Phi tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài nhìn cao cao tại thượng, uống vài chén rượu, lời cũng nhiều hơn.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh ấy ở trong quân đội thế nào. Có phải thường xuyên đánh nhau cùng người ta?
Hắn thực sự quá hiểu Lý Dật Phong, cái con người này ba ngày không đánh nhau cùng người ta thì ngứa ngáy, cho dù có vào trong quân đội thì cũng luôn gây thị phi, có điều ở trong quân đội đánh nhau tốt hơn đánh nhau ở nhà nhiều, dù sao Từ Quân Nhiên cũng biết rất rõ, sự nghiêm trị từ năm ngoái đến bây giờ, dù sao cũng đã có bao nhiêu người dặn dò trong tay của cơ quan bạo lực của chính phủ.
Quả nhiên, Trương Phi cười ha hả:
- Vẫn là anh hiểu rõ anh ấy, từ khi chúng ta vào bộ đội thì đã bắt đầu đánh rồi, đánh với huấn luyện, cùng với binh cũ, sau này đánh với huynh đệ đại đội, Hổ ca là bẩm sinh làm lính, đoàn trưởng từng nói, người dáng vẻ như anh ấy không làm lính, thật sự có lỗi với tổ tông.
Từ Quân Nhiên lúc này không có cách nghĩ gì khác, Lý Dật Phong lúc nhỏ không ít lần cùng với mình tập luyện, bản thân là bởi vì phải đọc sách, luyện kĩ năng ít, nhưng y được thao luyện nhiều năm, không thì cũng không thể trở thành bá vương ở huyện thành Võ Đức, phải biết rằng, y là đánh cước mà ra.
Diệp Hữu Đạo cùng với Dương Quang ở bên cạnh tràn ngập tò mò, có thể khiến cho con người mắt cao hơn đầu như Trương Phi tôn sùng như vậy, vậy rốt cuộc dáng vẻ bưu hãn thế nào.
Từ Quân Nhiên mỉm cười thản nhiên:
- Tôi lúc nhỏ, từ em bé cùng lớn lên với anh ta, người khá tốt, chỉ là tính khí có chút hung bạo. Lúc mà trước năm tôi tốt nghiệp có về nhà, cảm thấy anh ấy cứ ở bên ngoài gây lộn cũng không phải chuyện gì hay, liền đề nghị với các trưởng bối, để cho anh ấy đi bộ đội một thời gian.
- Bí thư Từ thật lợi hại!
Diệp Hữu Đạo nhìn Từ Quân Nhiên, đưa ngón tay ra tán thưởng, tuy không biết Lý Dật Phong này là người như thế nào, nhưng nghe ý tứ của Trương Phi, con người này tuyệt đối là người chuyên gây chuyện thị phi, người như thế nếu như đàn áp họ, chắc chắn bị đả kích nghiêm trọng, nhưng nếu như ở trong bộ đội, thì thực là chuyện tốt, thân phận trong ngoài thay đổi, chẳng khác gì khiến cho Lý Dật Phong bảo vệ được tính mạng.
Trương Phi nhấc chén rượu lên, sắc mặt có chút hơi đỏ:
- Anh là huynh đệ của Hổ tử ca, chính là huynh đệ của Trương Phi tôi. Ban đầu lúc mà tôi xuất ngũ, tôi đã nói với Hổ ca, lúc nào anh ấy đến thành phố Song Tề này, tôi sẽ sắp xếp ngựa xe. Hiện tại Hổ ca vẫn ở trong bộ đội, anh tới rồi, sau này chuyện của anh chính là chuyện của tôi. Nếu như có ai dám ức hiếp anh, Trương Phi tôi là người đầu tiên không cho phép.
Nói xong, Trương Phi nhấc chén rượu ngửa cổ lên uống hết, sau đó trong bộ dạng say say nói:
- Đám công an tỉnh Tùng Hợp, có một tính một, ai động vào huynh đệ ta, lão tử ta đốt cảnh phục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận