Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 186: Vô tình gặp được.

- Lão Vương, ông cảm thấy con người Từ Quân Nhiên này như thế nào?
Đang quan sát Vương Phượng Cử, Dương Duy Thiên chậm rãi hỏi.
Vương Phượng Cử thoáng giật mình, ngần ngại nhìn về phía Dương Duy Thiên, cũng không lập tức mở miệng.
Tính cách của lão chính là như thế, cực kỳ cẩn thận, bình thường đều sẽ không phát biểu ý kiến của mình một cách dễ dàng. Thậm chí làm việc cũng có chút chu đáo, có thể nói lúc trước đầu cơ cho Dương Duy Thiên được coi là một lần duy nhất lựa chọn kích động nhất mà lão làm trong đời, chẳng qua chỉ là lần kích động này chứng minh có đôi khi con người nên làm một chút chuyện kích động.
- Bí thư, ý của ngài là sao?
Sau một hồi lâu, Vương Phượng Cử nhìn thăm dò về hướng Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên đương nhiên biết lòng dạ của mình là đức hạnh gì, nhìn bộ dạng cẩn thận từng li từng tí sợ nói nhầm kia của lão, không nhịn được khẽ mỉm cười nói:
- Ông cứ nói.
Nói xong, tôi khoát tay nói:
- Tôi và Tiểu Từ cũng coi như là người một nhà, ông nói gì cũng đều không sao.
Nghe được câu nói của Dương Duy Thiên, Vương Phượng Cử lúc này mới thở phào một cái, trầm giọng nói:
- Bí Thư Dương, đã như vậy, tôi xin nói thật. Nói thật lòng, cái hồ nhỏ Võ Đức huyện này của chúng ta có lẽ không chứa nổi con rồng lớn Từ Quân Nhiên này đâu.
- Ủa?
Dương Duy Thiên ánh mắt lóe sáng, dường như rất bất ngờ khi nghe được đánh giá của Vương Phượng Cử về Từ Quân Nhiên, ông ta có chút hứng thú tiếp tục hỏi:
- Ông nói xem.
Vương Phượng Cử cười khổ nói:
- Rất đơn giản, cậu thanh niên này quá giỏi, hoặc có thể nói là quá chơi trội.
- Bí thư, ngài nghĩ xem, từ khi tên Từ Quân Nhiên này về huyện Võ Đức chúng ta, đầu tiên là làm ra một đội kiến trúc công xã trấn Lý gia, tiếp đến trong huyện lại xảy ra sự thay đổi lớn như vậy, huynh đệ Trình gia gặp xui xẻo, kéo theo thành phố cũng thay đổi theo. Hơn nữa trong huyện của chúng ta, Bí thư cũ về hưu, đội ngũ biến động. Tôi nghe nói trấn Lý gia gần đây còn định làm cái xưởng văn phòng phẩm gì đó, có người nói Từ Quân Nhiên còn muốn nhận thầu nhà máy bia.
Nói thao thao bất tuyệt một tràng, Vương Phượng Cử cuối cùng thở hổn hển nói:
- Tên Từ Quân Nhiên này thật đúng là quá biết xoay chuyển rồi.
Dương Duy Thiên cười:
- Thật không ngờ ông lại hiểu tên tiểu tử này vậy, nếu hắn ở đây, nhất định sẽ bị dọa bởi lời nói của ông.
Vương Phượng Cử cười nhếch mép bất đắc dĩ:
- Chẳng có cách nào. Huyện chúng ta là nơi rộng lớn như vậy, hắn lại chơi trội như vậy, muốn không chú ý tới hắn cũng khó. Đừng quên, hắn là một cán bộ số một cấp trên điểm danh biểu dương, người như vậy, hoặc là thẳng tới mây xanh hoặc là trầm luân đến đáy.
Không thể không nói, Vương Phượng Cử có thể có được địa vị như bây giờ quả thật có vài phần bản lĩnh. Nghe thấy đánh giá của ông ta đối với Từ Quân Nhiên, mặc dù là Dương Duy Thiên không thể không thừa nhận, rất có ý nghĩa.
- Lão Vương, vậy ông nói, tên Từ Quân Nhiên này có hiểu biết về kinh tế không?
Dương Duy Thiên mở miệng hỏi Vương Phượng Cử, dừng một chút, ông lại tiếp tục bổ xung một câu:
- Ý của tôi là, so với chúng ta hoặc là Chủ tịch Huyện Tần, Từ Quân Nhiên trong phương diện phát triển kinh tế này, so với chúng ta thì như thế nào?
Vương Phượng Cử ngạc nhiên, một hồi lâu sau mới gật đầu nói:
- Người ta là được thủ trưởng số một điểm danh đấy. Nếu nói đến kinh nghiệm làm việc có lẽ không phong phú bằng chúng ta nhưng nếu là lý luận về phát triển kinh tế, chỉ sợ hai người chúng ta cộng lại cũng không lợi hại bằng hắn.
Rất rõ ràng, ông ta hoàn toàn không đề cập tới Chủ tịch Huyện Tần Quốc Đồng, bởi vì trong lòng của Vương Phượng Cử, Tần Quốc Đồng chính là một tên ngốc không hiểu cái quái gì, ngoại trừ việc chỉ huy và chỉnh người một cách mù quáng, căn bản không có bản lĩnh gì. Phán đoán suy luận này, từ năm ông còn làm Bí thư Đảng ủy Công xã đã nhận ra rồi, năm đó nếu không phải vì đắc tội với Tần Quốc Đồng, Vương Phượng Cử ông cũng sẽ không bị điều đến trong Huyện làm cái chứ vô vị mấy năm liền, nếu không phải Nghiêm Vọng Tung nhìn thấy ông ta đáng thương, đề bạt ông làm Phó Chủ tịch Huyện, chỉ sợ Vương Phượng Cử sớm đã nản chí rồi.
Con người ông ta rất thông minh, trải qua nhiều năm cọ sát như vậy, dần dần học được một việc, đó chính là có lúc con người ta rất biết giả vờ ngốc, cũng giống như hiện tại Dương Duy Thiên dò hỏi nhận xét của mình về Từ Quân Nhiên, trong huyện ai mà không biết Dương Duy Thiên cực kỳ coi trọng Từ Quân Nhiên, điểm này so với Bí thư tiền nhiệm Nghiêm Vọng Tung là như nhau, hiện tại ông ta dò hỏi nhận xét của mình về Từ Quân Nhiên, tám mươi chín phần trăm là muốn dùng Từ Quân Nhiên, lại sợ quan hệ của mình và Từ Quân Nhiên không hòa thuận.
- Đúng vậy, một thanh niên rất có năng lực.
Nghe câu trả lời của Vương Phượng Cử, Dương Duy Thiên cười cười, dường như đưa ra một cái kết luận.
Sau đó, Ông ta hướng sang Vương Phượng Cử, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Lão Vương, ông cảm thấy để cho Từ Quân Nhiên làm chủ nhiệm văn phòng như thế nào?
Vương Phượng Cử do dự một chút, lắc đầu nói:
- Bí thư, lý lịch của hắn chỉ sợ không đủ, dựa theo cách nói của ông, văn phòng phát triển kinh tế và quy hoạch tổng hợp này tối thiểu là cấp đại học chính quy, nếu để cho Từ Quân Nhiên làm chủ nhiệm, chỉ sợ cấp dưới không phục đấy.
Dương Duy Thiên nhướng mày, trong lòng trở nên do dự.
Cũng giống như lời của Vương Phượng Cử, nếu như để Từ Quân Nhiên làm chủ nhiệm của cấp đại học chính quy này, quả thật có chút khó khăn, dù sao giữa chốn quan trường hiện nay, sự tình về học vấn và thâm niên quá nhiều rồi, Từ Quân Nhiên bất luận là tuổi tác hay trên lý lịch đều thua những cán bộ khác. Điều duy nhất có thể đem ra chính là tri thức lý luận của hắn vững chắc, học vấn cao. Lại nói tiếp, đám bạn học của Từ Quân Nhiên tốt nghiệp phần lớn đều là cán bộ của khoa chính trị, có người thậm chí làm đến vị trí cấp phó ở Sở, chỉ có hắn trở thành phó phòng, điều này có liên quan đến hòa khí ở cơ sở, dù thời đại này, mặc dù coi trọng tri thức nhưng các lãnh đạo vẫn xem trọng sự vững chắc của những đồng chí cũ.
Thấy Dương Duy Thiên không nói gì, Vương Phượng Cử biết ông hiện tại đang trong lúc do dự, ngẫm nghĩ, ông vẫn quyết định vì lãnh đạo của mình mà lo lắng, dù sao mình và Dương Duy Thiên là một đoàn thể của mối quan hệ chặt chẽ, tuy thân quen với Từ Quân Nhiên nhưng nếu việc có lợi đối với Dương Duy Thiên, Vương Phượng Cử ngược lại sẽ vui vẻ giúp đỡ Từ Quân Nhiên một tay.
- Bí thư, người xem thế này có được không? Chúng ta làm văn phòng, thành lập một Ban lãnh đạo phát triển kinh tế và quy hoạch tổng hợp của toàn huyện, ngài đảm nhậm chức tổ trưởng, các vị Thường ủy khác phân ra làm thành viên của tổ, sau đó dưới tổ lãnh đạo này thiết lập một văn phòng, phụ trách việc chấp hành công việc cụ thể, đến lúc đó có vấn đề gì chúng ta vẫn có thể đưa ra thảo luận trong cuộc họp thường ủy, mà tình hình chấp hành cụ thể nguyên tắc có thể do đồng chí của văn phòng xử lý.
Lời của Vương Phượng Cử khiến cho Dương Duy Thiên có chút nhíu mày, có chút mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ của ông, Vương Phượng Cử cười nói:
- Tôi thấy năng lực của đồng chí Từ Quân Nhiên không tệ, tri thức lý luận phong phú, năng lực thực tế rất giỏi, hoàn toàn có thể điều tạm đến tổ công tác này của chúng ta, còn chức vụ của hắn ở công xã trấn Lý gia tạm thời không cần điều chỉnh, dù sao tổ công tác này cũng chỉ là tạm thời.
Hai mắt sáng lên, Dương Duy Thiên nở nụ cười, gật gật đầu:
- Lão Vương ơi Lão Vương, không thể ngờ được ông còn có biện pháp này, không tồi, không tồi, rất hay!
Vương Phượng Cử thở phào một cái, trong lòng lại âm thầm có chút cao hứng, mình cuối cùng đã không phụ lòng của Nghiêm Vọng Tung với lần đề bạt đó, cũng không phụ sự tri ngộ chi ân của Dương Duy Thiên.
…………………….
…………………….
- Cái gì? Điều tạm?
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc Từ Quân Nhiên xuất hiện ở văn phòng Bí thư Huyện Ủy, sau khi nghe Dương Duy Thiên nói với mình về ý kiến kiến nghị của Vương Phượng Cử, không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên cười gật đầu:
- Đúng vậy, trong huyện thành lập tổ lãnh đạo phát triển kinh tế và quy hoạch tổng hợp, tôi đích thân đảm nhiệm chức tổ trưởng, cậu thì sao, điều tạm đến văn phòng trực thuộc tổ lãnh đạo đảm nhiệm chức phó Chủ nhiệm Thường vụ, chủ yếu phụ trách nắm bắt công việc hàng ngày, phát triển kinh tế và quy hoạch của toàn huyện cậu đều phải phụ trách, ngoài ra các tập thể kinh tế, cá thể kinh tế và doanh nghiệp thuộc quyền sở hữu của nhà nước cậu cũng phải tiến hành công tác chỉ đạo một loạt, trẻ tuổi như cậu đầu óc thông minh, so với các lão già chúng tôi bản lĩnh hơn nhiều, phải giao cho cậu thêm trọng trách!
Từ Quân Nhiên đầy vẻ cười khổ, thật bội phục Dương Duy Thiên có thể nghĩ ra được chủ ý điều tạm, nhưng chuyện này hắn ngược lại cũng không thèm để ý, như thế ngược lại có thể giảm bớt được sự lo lắng của mình, dù sao một khi mình điều đến Ban lãnh đạo, đồng nghĩa với xác lập địa vị lãnh đạo Phùng Hồng Trình phía công xã trấn Lý gia, là nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu:
- Bí thư Dương, tôi nghe theo sắp xếp của ngài.
Dương Duy Thiên lúc này mới nở nụ cười hài lòng, ngẫm nghĩ nói:
- Tôi vừa hỏi qua phía Cục Tài chính rồi, ngân sách Công xã của các cậu đã được rồi, cả ba chục ngàn tôi đều cho người chuyển vào tài khoản mà cậu nói rồi, sau đó cậu tới quầy tín dụng rút là được.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bí thư, công việc làm gần xong rồi, phía Công xã chúng tôi đều đã dặn dò rồi, bọn họ gấp rút xây dựng nhà xưởng, bây giờ tôi chuẩn bị một chút, chiều sẽ đi thành phố, sau đó cùng Cục trưởng Lý đi ra tỉnh.
Dương Duy Thiên cũng biết, Từ Quân Nhiên lần này đi là để mua máy móc, thở dài một hơi:
- Đáng tiếc không thể đem mười lăm nghìn kia…
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, động viên Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, Ông cũng đừng tự trách mình, Chủ tịch thành phố chẳng phải đã nói rồi sao, việc này ông ta sẽ hỏi tới, chúng ta hãy chờ tin tốt lành.
Dương Duy Thiên gật đầu:
- Vậy thì tốt, cậu đi đi, để tôi bảo Lão Vương đưa cậu ra thành phố, tránh cậu không tiện đón xe.
Từ Quân Nhiên lúc này mới đứng dậy cáo từ, rời khỏi văn phòng của ông.
Bởi vì buổi chiều phải xuất phát, Từ Quân Nhiên không quay về Công xã, mà là đi dạo một vòng trong huyện, đi lòng vòng nhà máy bia, vấn đề thay đổi chính sách nhà máy bia Từ Quân Nhiên đã đánh động với Dương Duy Thiên, đợi mình mua máy móc từ ngoài tỉnh về là bắt đầu thực thi việc này.
Nhà máy bia lúc này người đi làm không nhiều, bởi vì hiệu quả kinh tế nhà máy không tốt, bia sản xuất ra không bán được, chất đống lại trong nhà máy cho nên Uyển Đức Tuấn cũng có ý định giảm dần sản lượng, hơn nữa đang cố gắng bảo vệ duy trì sức sống của nhà máy.
Tiệm cơm nhỏ mà lúc trước Lâm Vũ Tình mở đã thu hồi lại, hiện tại đã bị người ta thầu, biến thành một cửa hàng nhỏ, Từ Quân Nhiên nhìn bảng hiệu đó nhè nhẹ gật đầu, sau này huyện Võ Đức sẽ xuất hiện ngày càng nhiều những nơi như vậy, chỉ có những nền kinh doanh kinh tế cá thể này phát triển thì cuộc sống của người dân mới phong phú đặc sắc được.
- Anh Từ, anh về rồi?
Một âm thanh có chút ngạc nhiên từ sau lưng Từ Quân Nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận