Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 675: Vừa bắt đầu liền dừng lại.

- Cậu, sao cậu biết được?
Đàm Hân nhất thời bị Từ Quân Nhiên phá vỡ bí mật, có chút ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, mặt đầy vẻ sợ sệt.
- Ha ha, chị Đàm, chị đừng sợ, tôi không có ý gì đâu.
Từ Quân Nhiên cười khẽ, thản nhiên nói:
- Có vài chuyện tôi hiểu, con người tôi cũng không phải thích đuổi cùng giết tận đâu.
Hắn cũng không phải quân tử đạo đức nhàn rỗi. Quan hệ giữa Đàm Hân và Chu Hoàn không liên can gì đến hắn, cũng không có xung đột gì lợi hại. Hơn nữa nếu Đàm Hân đã chịu giảng hòa, hắn hoàn toàn không cần phải truy cứu quá khứ của cô ta.
- Cậu, cậu không gạt tôi chứ?
Đàm Hân đột nhiên nắm lấy cánh tay của Từ Quân Nhiên, căng thẳng hỏi hắn.
Từ Quân Nhiên sững người vì động tác của Đàm Hân, hắn lập tức đứng bật dậy muốn tránh xa cô, không ngờ ngay sau đó liền bị cô ôm lấy. Hương thơm từ thân thể mỹ nữ phút chốc kích thích thần kinh vốn đang căng thẳng của hắn, thứ ngủ say đã lâu kia tức thì thức tỉnh, thủ thế ngẩng đầu.
Đàm Hân cảm thấy sự thay đổi của hắn, vật nóng rực dựng đứng đó đã áp sát vào cô. Cô khẽ động chân mình, Từ Quân Nhiên thậm chí có thể thấy rõ thứ đó đang dần lớn hơn.
- Chị Đàm, thế này, thế này không ổn…
Từ Quân Nhiên mất kiên nhẫn nói. Trong tình hình này hắn gọi người vào cũng không thích hợp, dù gì thân phận của hắn và Đàm Hân đều đặc thù, lỡ để người khác bắt gặp, truyền ra ngoài giữa hai người có chuyện gì đó thì rất phiền phức.
- Tôi mặc kệ, cậu phải giúp tôi…
Hiện tại Đàm Hân mặc kệ tất cả, dựa hẳn vào lòng hắn.
Từ Quân Nhiên rất bất đắc dĩ, chẳng qua chỉ hỏi dò một câu, không ngờ cô ta lại mặc kệ tất cả.
Thấy Từ Quân Nhiên im lặng, Đàm Hân dứt khoát ôm chặt hắn, cọ sát bộ ngực căng đầy của mình vào ngực hắn, tuy cách qua lớp áo nhưng vẫn khiến cô cảm thấy rạo rực.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hỗn loạn, cuối cùng khát vọng của đàn ông đã thắng lý trí. Hắn đưa tay ôm lấy cơ thể nở nang mềm mại của Đàm Hân, vùi đầu vào bộ ngực nhô cao của bắt đầu cọ sát:
- Chị Đàm, chị đừng hối hận.
Đàm Hân không nói gì, nhưng Từ Quân Nhiên có thể cảm thấy người phụ nữ này càng lúc càng phóng đãng, dường như do bên ngoài có người đang đợi, cộng thêm thân phận của hai người đã đem đến kích thích kỳ lạ cho cô. Từ Quân Nhiên thấy thứ phía dưới mình đang rục rịch, bị cô chạm vào như có như không. Thủ pháp khiêu khích thành thạo khiến hắn bị kích thích một cách kỳ diệu, thứ đó bắt đầu xung huyết, ngẩng cao hẳn lên.
Từ Quân Nhiên thấy thân dưới thoải mái đến tê dại như có dòng điện đang chạy, thủ pháp này tuyệt gấp mấy lần của Tạ Mỹ Quyên và mấy cô gái khác. Cảm giác kích thích khiến hắn có chút không nỡ đẩy bàn tay khiêu khích lẳng lơ của người phụ nữ trưởng thành ra.
- Quân Nhiên, vậy sau này chị Đàm phải nhờ cậu giúp đỡ rồi, hì hì…
Đàm Hân cười, ghé sát thổi vào tai hắn, cô cảm nhận được nhiệt độ và kích thước kinh người của vật trong tay.
Lúc này quần của Từ Quân Nhiên đã nhô lên, có chút không chịu được khiêu khích thành thạo của Đàm Hân. Trong lòng hắn nhột nhạo, song không thể không kéo tay của cô ra.
- Sao vậy, cậu chê tôi à…
Đàm Hân muốn nói lại thôi, tưởng rằng Từ Quân Nhiên chê mình trước đó đã quan hệ với người khác.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lý trí sau cùng bảo hắn tuyệt đối không thể nảy sinh quan hệ với Đàm Hân vào lúc này, bằng không nếu đồn ra ngoài thì hắn không có cách nào cứu vãn. Đây là đâu chứ? Chính là ban cư trú tỉnh, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn hắn chằm chằm.
- Chị Đàm, hôm nay ở đây, không thích hợp.
Từ Quân Nhiên chậm rãi lên tiếng, buông Đàm Hân ra rồi đỡ cô ngồi xuống.
Đàm Hân ngây người, lập tức hiểu ý của Từ Quân Nhiên. Cô cũng ở trong quan trường nhiều năm, dĩ nhiên đầu óc cũng không chậm chạp. Khi nãy chỉ vì nhất thời xúc động mới quyến rũ Từ Quân Nhiên, bây giờ được hắn nhắc nhở nên liền hiểu ý. Như hắn vừa mới nói, hôm nay ở đây cực kỳ không thích hợp, với địa vị của hai người, khoan nói đến thứ khác, chỉ cần Đàm Hân ở lại đây vài tiếng, không chừng ngày mai bên ngoài sẽ đồn ầm lên.
Nghĩ vậy, Đàm Hân gật đầu với Từ Quân Nhiên, đứng dậy nói:
- Không còn sớm nữa, cậu nghỉ sớm đi.
Từ Quân Nhiên bật cười:
- Vậy được, tôi tiễn chị.
Khúc khích cười một tiếng, Đàm Hân nói:
- Cậu em, cậu nhớ thường gọi điện thoại cho tôi đấy.
Từ Quân Nhiên nhếch miệng, gật đầu:
- Nhất định.
Sau khi tiễn Đàm Hân, Từ Quân Nhiên liền thở dài, chạy vào phòng tắm xối nước để bình tĩnh lại, lúc này hắn mới lắc đầu. Suýt nữa bị mắc bẫy nữ yêu tinh đó rồi, nếu không phải hắn giữ được bình tĩnh lúc then chốt, bằng không chắc chắn nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tuy Từ Quân Nhiên không hiểu tính tình của Đàm Hân, nhưng hắn biết quá rõ cô ta có thể dựa vào thân thể mà leo đến vị trí hiện tại, sao có thể bị một câu nói của mình dọa cho hết hồn chứ? Mọi việc khi nãy sợ là phần lớn bởi vì Đàm Hân thuận nước đẩy thuyền, muốn tạo dựng quan hệ với mình. Không biết Đàm Hân biết bối cảnh của hắn từ ai, muốn thừa cơ hội tạo quan hệ với mình nên mới chơi trò mỹ nhân kế mà thôi.
Với Từ Quân Nhiên mà nói, mỹ nhân kế không đáng sợ, đáng sợ chính là trong lòng mỹ nhân có mưu tính gì đó.
Từ Quân Nhiên không phải chưa từng gặp phụ nữ như Đàm Hân, nhưng hắn biết rõ người như thế chỉ vì địa vị quyền lợi của bản thân mà không thật lòng. Cho dù lúc này cô ta lấy lòng hắn, e là phần lớn do nể bối cảnh sau lưng hắn nên muốn dựa dẫm. Nếu hắn thực sự có quan hệ với cô ta, sau này sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Từ Quân Nhiên không muốn gặp rắc rối, cho nên vẫn cự tuyệt Đàm Hân.
- Chủ tịch trưởng, chủ tịch thành phố Đàm này rốt cuộc muốn gì thế?
Đợi Từ Quân Nhiên tắm xong, Lưu Hoa Cường đã lên lầu, vào phòng Từ Quân Nhiên hỏi hắn. Là tâm phúc của hắn, Lưu Hoa Cường đã nghe qua danh tiếng của vị chủ tịch Đàm này, bây giờ y chỉ cầu nguyện chủ tịch Huyện không bị Đàm Hân gây chuyện.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Cô ta không phải là vấn đề. Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, qua chuyện hôm nay, nếu cô ấy không nhìn rõ cục diện thì cũng không đứng trên vị trí này được.
Hôm nay Từ Quân Nhiên đã thể hiện bối cảnh mạnh như thế, nếu Đàm Hân vẫn còn gây chuyện với hắn thì mới là đồ ngốc thực sự.
Từ Quân Nhiên xua tay, nói với Lưu Hoa Cường:
- Cậu về nghỉ trước đi, ngày mai còn phải dự hội triển lãm nữa.
Lưu Hoa Cường gật đầu đáp một tiếng, sau đó chào Từ Quân Nhiên rồi rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, hội triển lãm chiêu thương tỉnh Tùng Hợp khai mạc thắng lợi, các lãnh đạo tỉnh đều tự mình đến dự, chào hỏi thịnh tình rồi mới rời đi.
- Đúng là kỳ lạ, còn tưởng mấy vị chủ tịch tỉnh sẽ đi xem xung quanh chứ.
Quan Ba cúi đầu nói với Từ Quân Nhiên.
Không thể không nói y nghĩ vậy cũng có nguyên nhân. Khác với các địa phương kia, vị trí gian hàng của huyện Nhân Xuyên có rất nhiều người xem.
Đề nghị xuất khẩu lao động của Từ Quân Nhiên là nhắm vào người dân huyện Nhân Xuyên, còn nhận thầu đất diện tích lớn thì nhắm đến các doanh nghiệp đầu tư bên ngoài. Trong kế hoạch của hắn không yêu cầu chính xác doanh nghiệp đầu tư lợi dụng đất ở huyện Nhân Xuyên thế nào, chỉ cần đối phương không phá hoại hoàn cảnh huyện Nhân Xuyên, dù là làm nông trường hay xây dựng nhà cửa cũng tùy ý họ. Điều này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hơn nữa trước đó đã hỏi thăm ở Cục Chiêu thương, tư liệu tuyên truyền mà Lý Tố Mai làm rất đầy đủ khiến những người đến xem rất hứng thú.
Quan Ba suy nghĩ rất đơn giản, huyện Nhân Xuyên đã có điều kiện tốt như thế, nếu có thể để các lãnh đạo tỉnh ủy xem qua thì rất nở mày nở mặt.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ các lãnh đạo tỉnh ủy chỉ xuất hiện một chút ở hội triển lãm, sau đó liền rời khỏi. Điều này khiến nhiệt tình của Quan Ba tức thì biến mất, dĩ nhiên có chút không vui.
Từ Quân Nhiên biết các lãnh đạo rời khỏi sớm sợ là có nguyên nhân khác. Hắn tính toán thời gian cũng gần tới rồi, cuối những năm 80 là giai đoạn giới chính trị Trung Hoa khá hỗn loạn. Bây giờ là mùa hè năm 1988, tin rằng không lâu nữa, sự kiện kia trong trí nhớ của hắn sẽ xảy ra.
- Xem ra mình phải điều tiết một chút rồi.
Từ Quân Nhiên bắt đầu suy tính. Hắn thấy lúc này mình không thích hợp tiếp tục ở lại huyện Nhân Xuyên nữa, bởi vì cho dù là phe cải cách hay phe bảo thủ chắc chắn sẽ lợi dụng mình rêu rao, người bên dưới không nhìn rõ hình thế bên trên dĩ nhiên cũng sẽ suy nghĩ mù quáng mà náo loạn. Nếu thật là vậy, hắn không muốn trở thành thương trong tay kẻ khác.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ như ông chủ hỏi Từ Quân Nhiên:
- Xin hỏi, đất đai mà tôi nhận thầu muốn làm gì cũng được phải không?
Câu hỏi này của ông tức thì thu hút ánh mắt rất nhiều người. Dù gì mọi người đều đang nghi ngờ chuyện này, lỡ đâu nhận thầu rồi mà chính phủ chỉ cho phép trồng trọt thì khá phiền phức.
Từ Quân Nhiên mỉm cười trả lời:
- Đừng lo, chỉ cần anh giao đủ tiền thuê, sau đó có thể làm bất cứ chuyện gì trong cơ cấu cho phép của chúng tôi. Đương nhiên tiền đề là không vi phạm pháp luật, không thể phá hoại hoàn cảnh huyện Nhân Xuyên chúng tôi, bằng không sau mấy năm nhận thầu anh phủi mông đi mất chỉ để lại bãi tàn phế, chúng tôi không cách nào ăn nói với con cháu rồi.
Mọi người cười rộ lên, họ đều thấy vị cán bộ này của huyện Nhân Xuyên nói năng rất thú vị, thẳng thắn mà không vòng vo, không hề có ý cao cao tại thượng như mấy quan chức khác.
Có một khởi đầu tốt, những người khác cũng lần lượt đặt câu hỏi. Có người muốn xây nhà máy, người thì muốn trồng trọt trên diện tích lớn, Từ Quân Nhiên đều trả lời hết, sắp xếp người cùng họ ký hợp đồng.
Nhìn tình hình náo nhiệt của huyện Nhân Xuyên, Đàm Hân và Cục trưởng Cục Chiêu thương thành phố đứng một bên tỏ vẻ đăm chiêu.
- Huyện Nhân Xuyên thiếu tiền đến mức này sao?
Cục trưởng Cục Chiêu thương ghen tỵ nói:
- Dám đem đất cho người khác thuê, đúng là làm bậy!
Đàm Hân nhìn qua đối phương, thản nhiên nói:
- Tôi lại thấy không sao. Chế độ trách nhiệm hợp đồng gia đình là chính sách mở rộng công tác ở nông thôn của chúng ta, cứ thế mà áp dụng thôi.
Ngập ngừng một chút, Đàm Hân lạnh lùng nói tâm phúc của mình:
- Cậu nghĩ vậy không tốt đâu, phải nhìn vấn đề từ nhiều khía cạnh. Đồng chí các cơ tầng không dễ dàng gì, chúng ta cần giúp đỡ chứ không phải gây chuyện với họ.
Cục trưởng Cục Chiêu thương ngạc nhiên nhìn Đàm Hân, không ngờ chỉ mới qua hai ngày, thái độ của cô đối với huyện Nhân Xuyên đã thay đổi, liền vội gật đầu:
- Đúng là chủ tịch nhìn xa trông rộng, do tôi cân nhắc không chu đáo rồi.
Làm cấp dưới phải có bản lĩnh như vậy, phải thay đổi thái độ của mình theo tâm tình của lãnh đạo. Bị lãnh đạo chửi không đáng sợ, đặc biệt cấp trên của bạn chửi bạn chứng tỏ họ không xem bạn là người ngoài; cấp dưới luôn được đối xử lịch sự, khách sáo sẽ không thể được đề bạt và trọng dụng. Phàm là cấp dưới bị lãnh đạo phê bình nghiêm khắc, thậm chí chửi bới thậm tệ, phần lớn đều có tiền đồ rạng rỡ.
Trừ lúc đầu trả lời vài vấn đề, thời gian còn lại Từ Quân Nhiên không làm gì nhiều. Nhân viên của Cục Chiêu thương làm việc rất tốt, giải quyết công tác đâu ra đấy. Có lẽ do người trong tỉnh thành có khao khát lập sự nghiệp nên đất khoảng 10 mẫu rất dễ mướn, không ít người trẻ tuổi đang chuẩn bị lập nghiệp. Dù gì mướn 10 mẫu đất không ảnh hưởng đến căn cốt gia đình họ, hơn nữa theo chính sách của huyện Nhân Xuyên, nếu còn trong hạn thuê mà không thuê nữa thì có thể đến làm thủ tục ở ban ngành chuyên môn do chính phủ lập ra, nộp chút phí tổn thì có thể chuyển nhượng lại. Đây là điều rất tốt đối với họ,
Trong mấy ngày tiếp theo, gian của huyện Nhân Xuyên thu hút rất nhiều người nghe tin đến tìm hiểu, không ít người muốn thử nghĩ cách ký hợp đồng với huyện Nhân Xuyên.
Theo yêu cầu hợp đồng, những người đã ký hợp đồng phải nộp tiền thuê một năm trong vòng một tuần. Đối với tài chính huyện mà nói, đây là một khoản thu nhập cực lớn.
- Chủ tịch Huyện, đúng là phát sốt luôn!
Quan Ba tìm riêng Từ Quân Nhiên hứng chí nói.
Đây là lần đầu Từ Quân Nhiên thấy Quan Ba luôn điềm tĩnh có biểu cảm như vậy, liền cười nói:
- Anh Quan, không đến mức đó chứ?
Quan Ba cười hì hì, nhìn gương mặt nghiêm túc của Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện Từ, xem như tôi phục anh rồi. Anh làm thế nào nghĩ ra cách hay như vậy? Chỉ riêng tiền thuê đất lần này đã đẩy thu nhập của chúng ta lên gần triệu Tệ! Chủ tịch Huyện, là triệu Tệ đó!
Thân là Phó chủ tịch Huyện thường vụ, Quan Ba không phải chưa từng thấy tiền, nhưng y chưa từng dùng cách này để kiếm tiền.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Anh Quan này, về sau anh phải làm quen với tình hình này. Huyện chúng ta phát triển càng lúc càng tốt, sau này cũng sẽ có nhiều người đến huyện đầu tư, lúc đó thu nhập của chúng ta cũng nhiều hơn. Trách nhiệm của Phó chủ tịch Huyện thường vụ như anh sau này sẽ rất nặng đấy!
Quan Ba hớn hở gật đầu lia lịa, rõ ràng những lời Từ Quân Nhiên nói đều lọt vào tai y, cũng cảm thấy huyện sẽ phát triển tốt hơn.
Từ Quân Nhiên nhìn bộ dạng vui vẻ của Quan Ba, trong bụng lại đang nghĩ chuyện khác. Chung quy việc nhận thầu đất không phải là mục đích, quan trọng hơn là sau khi những mảnh đất được thuê phải đem lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của huyện Nhân Xuyên.
Trước tiên, khi các nhà đầu tư đến huyện Nhân Xuyên, họ tất nhiên sẽ đem đến nhiều cơ hội công ăn việc làm, với đạo lý tương tự, còn có thể kéo theo chi tiêu của toàn huyện. Nói cho cùng, việc nhận thầu này không những cho thuê đất đai, quan trọng hơn là có thể nâng cao thu nhập của người dân tại đây. Đây mới là mục đích sau cùng của Từ Quân Nhiên.
Từ tương lai trở về đây, Từ Quân Nhiên hiểu nếu muốn phát triển một khu vực, cốt lõi không nằm ở GDP mà phải xét người dân có ăn no không. Những số liệu đẹp đẽ có lẽ sẽ khiến cấp trên thấy chính sách của mình, đề bạt mình, nhưng nếu chỉ có vậy, bản thân có thể nịnh bợ để lên chức rồi phủi mông, để lại cho kẻ sau một đống hoang tàn, để lại cho người dân tiếng chửi cả đời.
- Chủ tịch Huyện Từ, xem ra lần này huyện Nhân Xuyên các cậu nổi tiếng rồi!
Đúng lúc này, lão Hà – Chủ nhiệm hội tổ ủy của hội triển lãm chiêu thương đến cạnh Từ Quân Nhiên cười nói.
Ông ta là tâm phúc của Thường Tiên. Tuy trước đó không để ý gì đến huyện Nhân Xuyên, nhưng đó là vì không biết quan hệ giữa Thường Tiên và Từ Quân Nhiên. Hôm qua Thường Tiên đích thân đến chào hỏi Từ Quân Nhiên, lại đặc biệt dặn Chủ nhiệm Hà phải tiếp đãi tốt với các đồng chí huyện Nhân Xuyên. Y làm sao không nhìn ra, sở dĩ Thường Tiên xem trọng huyện Nhân Xuyên là vì vị chủ tịch Huyện Từ trước mặt này? Bằng không đường đường là một Sở trưởng Sở ngoại thương, là một cán bộ cấp Sở mà đối xử thân thiết với cán bộ cấp huyện như vậy, Chủ nhiệm Hà vốn biết rõ tính cách của Thường Tiên không thể tin vị Sở trưởng này tốt bụng như thế.
Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, Chủ nhiệm Hà liền đến đây nói vài câu với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chủ nhiệm Hà quá khen rồi, chúng tôi chỉ may mắn gặp cơ hội mà thôi, vẫn là do công lao của hội tổ ủy các anh mời đến nhiều người như vậy. Nếu không có mọi người giúp đỡ, công tác của huyện chúng tôi cũng không dễ thực hiện.
Hai người kẻ tung người hứng. Tuy quan hệ giữa Thường Tiên và Từ Quân Nhiên có thể lợi dụng, nhưng hắn hiểu rõ Thường Tiên khách sáo như vậy không phải vì hắn, thực tế là vì chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên sau lưng hắn. Nếu không có Phương Trung Nguyên gọi điện cho Thường Tiên, hắn tin rằng cho dù Thường Tiên nể mặt vợ là Lưu Tử Vân mà giúp hắn một lần, sợ là cũng không hết sức giúp đỡ như thế. Y đã cho vị trí gian tốt nhất, lại tự mình đến trợ uy, rõ ràng là để lấy lòng chủ tịch tỉnh đại nhân thôi.
- Ha ha, Chủ tịch Huyện Từ khiêm tốn rồi.
Chủ nhiệm Hà cười, nói với Từ Quân Nhiên:
- Là thế này, Sở trưởng Thường có giới thiệu mấy vị khách đến đây, lúc nào chủ tịch Huyện Từ rảnh rỗi, gặp họ một chút được không?
Từ Quân Nhiên liền sáng mắt, vội nói:
- Vậy được, bây giờ tôi đang rảnh, chúng ta cùng đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận