Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 127: Phỏng vấn không đúng lúc.

Từ Quân Nhiên cau mày. Với huyện Võ Đức, lúc này tình hình đã trở nên tương đối phức tạp.
Rốt cục sự xuất hiện của Chu Đức Lượng có ý nghĩa như thế nào?
- Không đúng!
Thấy đoàn xe đang dần dần tiến vào sân huyện ủy, Từ Quân Nhiên bỗng xuất hiện một ý niệm trong đầu, chuyện hôm nay rất không bình thường.
Chốn quan trường cũng có quy củ của mình, cho dù chỉ ngầm hỏi nhưng cũng có những trình tự nhất định. Chu Đức Lượng là người đứng đầu Tỉnh ủy, không thể có lý do đột xuất. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, ông ấy cố tình đến huyện Võ Đức, nhưng chuyện của Tôn Tĩnh Vân có cần một bí thư Tỉnh ủy ra mặt hay không?
Tuy Từ Quân Nhiên chưa quen với người nhà họ Tôn, nhưng lại biết, năm đó, vị bí thư Tỉnh ủy này lại là ái tướng tâm phúc của một vị lão đại thuộc phe cải cách ở thủ đô.
Nói một cách khác, Chu Đức Lượng và Tôn gia không có quan hệ gì. Tuy ông ấy là một trong số những người hậu thuẫn cho Huyền Thu Thực – phó chủ tịch tỉnh, nhưng cũng có nhiều khả năng sẽ đến vì chuyện của Tôn Tĩnh Vân.
Điểm quan trọng nhất chính là, Từ Quân Nhiên nghĩ đến một việc, đó chính là trong điều kiện giao thông hiện nay của thành phố Toàn Châu, tỉnh Giang Nam, cho dù là tàu hỏa hay ô tô, nhanh nhất cũng phải đi mất một ngày.
Cho dù đêm qua Chu Đức Lượng nhận được tin, chỉ sợ, sáng nay cũng không thể tới Toàn Châu nhanh như vậy.
Đây là chuyện ngoài ý muốn.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ điểm này, sắc mặt bỗng thay đổi.
Sự tình đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Sự xuất hiện của lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy rõ ràng không phải là một kế hoạch đã định được. Có thể nói rằng, huyện Võ Đức, thậm chí cả thành phố Toàn Châu cũng chẳng có ai đoán trước được việc Chu Đức Lượng sẽ tới quan sát. Lúc Tôn Tĩnh Vân xảy ra chuyện, Chu Đức Lượng lại tới Toàn Châu, có thể chỉ là việc ngoài ý muốn.
Từ Quân Nhiên biết rõ rằng, chốn quan trường không phải là nhà. Thỉnh thoảng trên TV lại xuất hiện những câu chuyện mặc thường phục đi thăm thú, chẳng qua chỉ dùng để gạt người mà thôi. Không nói đến việc một lãnh đạo không có việc gì làm thích giấu danh tính đi quan sát có thể bị người ta nhận ra hay không, nhưng tin chắc, một lãnh đạo có việc hay không cũng đều chạy loạn khắp nơi. Ấn tượng của người đó trong mắt cấp dưới sẽ là một cán bộ tốt. Đây là quy tắc trong giới này, cho dù người có quyền lực lớn đến đâu cũng phải tuân thủ quy tắc ngầm này.
Vì thế, thông thường, lãnh đạo cấp trên muốn tới một nơi nào đó để thị sát sẽ thông báo trước, đại khái là sẽ ở lại bao lâu, muốn xem những cái gì. Những điều này đều cần thông báo sớm cho các đơn vị địa phương. Làm như vậy, một mặt có thể thuận tiện cho các đồng chí chuẩn bị công tác đón tiếp chu đáo, như công tác an ninh…; một mặt cũng hy vọng địa phương có thể chuẩn bị trước, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra cũng không đến mức trở tay không kịp.
Nhưng chuyện như hôm nay, 8, 9 phần là Chu Đức Lượng định tới thành phố Toàn Châu, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này nên mới phải bất đắc dĩ tới huyện Võ Đức.
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên bỗng nhích chân, đi vào trong bệnh viện.
Xe chở lãnh đạo Tỉnh ủy ở phía sau hắn đang chầm chậm dừng lại.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, riêng việc mấy vị lãnh đạo chào hỏi qua lại cũng phải mất khoảng 10 phút.
Hắn bước nhanh vào trong phòng bệnh, Tôn Vũ Hiên không ở trong đó, chỉ có Tôn Chấn Quốc và Tôn Tĩnh Vân đang nói gì đó. Tôn Tĩnh Vân đang mỉm cười nghe Tôn Chấn Quốc nói gì đó, có vẻ rất thú vị khiến cô ta không nhịn nổi mà bật cười khanh khách. Thấy Từ Quân Nhiên vào phòng, cô ta vẫy tay nói:
- Con mọt sách, mau tới đây.
Con mọt sách là biệt danh Tôn Tĩnh Vân đặt cho Từ Quân Nhiên, vì hôm qua, cô ta nghe nói bốn năm đại học của Từ Quân Nhiên không có việc gì ngoài đâm đầu vào sách.
Từ Quân Nhiên cũng đành bất đắc dĩ với biệt danh này. Kiếp trước, cha nuôi rất yêu thích sách, thật đúng là khiến cho người ta không còn gì để nói.
Chào hỏi Tôn Chấn Quốc xong, Từ Quân Nhiên mới nói với Tôn Tĩnh Vân:
- Chị Tôn, bí thư Tỉnh ủy Chu tới rồi.
- Cái gì?
Tôn Tĩnh Vân sững sờ.
- Chu Đức Lượng?
Tôn Chấn Quốc cau mày, gọi thẳng tên Chu Đức Lượng.
Tôn Tĩnh Vân kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Sao ông ấy lại tới đây?
Cô ta tự biết mình biết người. Tuy thân phận của mình không thấp nhưng cũng không quan trọng đến mức lại kinh động đến người đứng đầu Tỉnh ủy – đại sử biên giới phải đích thân hạ tới thăm.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không rõ lắm, có lẽ không phải là trước khi biết tin tức, dù sao từ Tỉnh tới Toàn Châu cũng phải mất một ngày, có lẽ là trùng hợp nên tới đây.
Tôn Chấn Quốc cười như không cười nhìn Từ Quân Nhiên:
- Vậy cậu nói với chúng tôi những điều này để làm gì?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôn đoàn, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hai người hiểu rõ, tình hình hiện giờ của huyện Võ Đức chúng tôi không thích hợp xảy ra những biến động quá lớn. Xem xét một cách bình tĩnh, tôi cũng đồng tình với chuyện chị Tôn gặp phải, nhưng tôi thấy, chuyện này không nên liên lụy đến quá nhiều người. Trách nhiệm của ai thì người đó phải chịu bị trừng phạt, nhưng nếu như vì con cháu lãnh đạo bị sỉ nhục lại ảnh hưởng đến nhiều người, liệu có phải hơi quá rồi không?
Anh em nhà họ Tôn liếc mắt nhìn nhau. Khóe mặt Tôn Tĩnh Vân ánh lên nét tươi cười rồi kích động nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu nói thật cho tôi, tối qua, chuyện của đội xây dựng hay cái gì mà ruộng lúa nuôi cá trong miệng Uyển Tiêu Nguyệt có phải do cậu nghĩ ra không?
Từ Quân Nhiên sững sờ không biết vì sao cô ta lại biết được. Tuy hai chuyện đó đều do hắn thúc đẩy, nhưng nói với bên ngoài là sự nhất trí của tập thể trấn Lý gia. Dù sao, lúc này, nghị quyết của tập thể vẫn là một lá bùa hộ mệnh.
Không ngờ, mọi chuyện lại bị Tôn Tĩnh Vân đoán ra.
Tuy nhiên đến lúc này, hắn cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi. Nếu không, một lát nữa, chỉ cần thái độ của Tôn Tĩnh Vân cứng rắn một chút, có khi Tỉnh sẽ hy sinh lợi ích của huyện Võ Đức để làm nhà họ Tôn nguôi giận cũng nên.
Từ Quân Nhiên gật đầu mệt mỏi rồi đành thừa nhận:
- Là chủ ý của tôi.
Quả thật, phụ nữ trời sinh đều là yêu quái, nhất là người đẹp, đặc biệt là những người đẹp như Tôn Tĩnh Vân. Sau khi nghe được đáp án của Từ Quân Nhiên, dường như bản năng của một nhà báo trong người cô ta lại trỗi dậy, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Quân Nhiên:
- Sao cậu lại nghĩ ra chuyện đó?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn Tôn Tĩnh Vân:
- Chị Tôn, sao chị lại hứng thú với chuyện này vậy?
Tôn Tĩnh Vân mỉm cười:
- Tôi là nhà báo mà…
Từ Quân Nhiên thuận miệng hùa theo:
- Sau khi về nhà, tôi liên hệ với tình hình địa phương và một số tin tức biết được ở thủ đô để nghĩ ra những chuyện này.
Rõ ràng, cô ta không vừa lòng với đáp án của Từ Quân Nhiên nên liền nhếch miệng, kêu rên:
- Ôi trời, tâm trạng tôi thật không tốt…
Phốc!
Tôn Chấn Quốc ở bên cạnh thấy biểu hiện khó hiểu của em mình cũng không nhịn được cười.
Từ Quân Nhiên nhìn anh ta, thấy anh ta không có ý ngăn cản liền tự mình rót một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh.
Tôn Tĩnh Vân trừng hắn:
- Này tiểu tử thối, cậu không sợ tôi sao?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Sao tôi lại phải sợ chị? Tôi có làm chuyện gì có lỗi với chị đâu.
- Hơn nữa, tôi còn là ân nhân cứu mạng của chị.
- Ha ha, ơn cứu mạng của cậu tôi sẽ luôn ghi nhớ. Tôi nói cậu này tiểu Từ, cậu đúng là một người rất thông mình. Cách lợi hại như vậy mà cậu cũng nghĩ ra, cậu bảo Sở Văn Thiên tới, có phải để tạo thế cho hạng mục kia của các cậu không? Nếu báo cáo trên báo giấy ở thủ đô, chụp lên cái mác giải quyết vấn đề lương thực cho nông dân, không ai có thể tìm các cậu để gây phiền phức. Cái cô Uyển Tiêu Nguyệt đó rất bái phục cậu đấy, chị tôi nói này, cô gái đó không tệ, bề ngoài xinh đẹp, con người lại rất thành thật, người ta còn có ý với cậu nữa…
Một tràng nói ra khiến ấn tượng của Từ Quân Nhiên với vị tiểu thư khuê các ở thủ đô này đã hoàn toàn thay đổi. Đây nào còn là tiểu thư cao cao tại thượng nữa cơ chứ, rõ ràng là một quái nhân kỳ lạ, nụ cười cổ quái hận không thể kết duyên cho hắn và Uyển Tiêu Nguyệt.
Từ Quân Nhiên im lặng nhìn Tôn Tĩnh Vân. Lúc này, hắn không còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện của mình, cả đầu hắn đều nghĩ đến việc làm thế nào để giữ ổn định cục diện hiện nay ở huyện Võ Đức. Dù sao, xem ra, phương pháp hắn định làm lúc trước đã không thể thực hiện nữa rồi. Có lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây, việc này mà làm không tốt chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.
- Chị Tôn, chúng ta đừng đùa nữa. Chuyện này nhất định chị phải đồng ý với tôi.
Từ Quân Nhiên nhìn Tô Tĩnh Vân rồi nói một cách nghiêm túc.
Hắn không hề nói đùa. Chuyện lần này, Tôn Tĩnh Vân là người bị hại, nếu cô ta muốn huyện ủy Võ Đức phải chịu trách nhiệm, cho dù là Chu Đức Lượng cũng không nói được gì. Dù sao, để xảy ra chuyện như vậy cũng có trách nhiệm của lãnh đạo huyện ủy Võ Đức. Trong huyện tồn tại loại người như vậy, nếu nói không có ô có dù, chắc chẳng ai tin.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên biết, xảy ra tình trạng này không phải trách nhiệm của Nghiêm Vọng Tung hay Dương Duy Thiên. Nói một cách chính xác là, dưới sự dung túng của một ai đó ở huyện Võ Đức mới gây ra kết cục như ngày hôm này.
Nếu xử lý cả Tần Quốc Đồng và Trình Hoành Đạt, Từ Quân Nhiên không hề thấy đau lòng, nhưng nếu để Dương Duy Thiên và Lý Đông Viễn cũng bị ảnh hưởng, hắn thấy không đáng.
Kiếp trước cũng như kiếp này, Từ Quân Nhiên đều cho rằng, nếu giết chết 1 kẻ xấu mà cần loại trừ 100 người tốt là một việc không đáng. Hoàn toàn có thể tìm ra một cơ hội khác để giết chết người xấu, mà không cần hy sinh nhiều người tốt như vậy. Trái lại, nếu cứu 1 tốt mà cần giết chết 100 kẻ xấu, Từ Quân Nhiên lại không hề để tâm. Dù sao, kẻ xấu cũng đáng bị trừng phạt, nếu hy sinh họ mà có thể cứu được 1 người, xem như họ đã làm một chuyện có ích.
Có nhiều thứ như thể đã thành quy tắc cần phải tuân thủ, cho dù là người ở địa vị cao đến đâu cũng không thể chạm vào.
Tôn Tĩnh Vân nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên rồi gật đầu với Tôn Chấn Quốc:
- Anh sáu, anh nói với cậu ấy đi.
Tôn Chấn Quốc cười cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư tiểu Từ, cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao phải dùng ruộng lúa để nuôi cá và thành lập đội xây dựng hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận