Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 170: Người thanh niên không đơn giản.

Bạch Sa là một người thông minh, nói đúng hơn thì y là người hiểu rất rõ về cách gia tiếp qua lại giữ những người trong quan trường.
Đối với Từ Quân Nhiên, ngay từ đâu Bạch Sa đã cho rằng đó là người bên phía vợ. Dù gì, bố vợ y ở Thủ đô mặc dù cũng không phải nhân vật cấp cao gì, nhưng bản thân ông cũng thần thông quảng đại, có mối quan hệ rất tốt với các vị lãnh đạo. Hơn nữa, Lâm Lệ lại lớn lên trong đại viện ở Thủ đô, mặc dù yêu nhau từ khi y đi làm thanh niên tri thức, hơn nữa lại theo y về tỉnh Giang Nam, nhưng trên thực tế thì ở Thủ đô cô cũng có rất nhiều ban bè, ví dụ như Kim Lệ, con dâu của Phó tổng giám đốc Tào…Trong con mắt của Bạch Sa, có lẽ Từ Quân Nhiên cũng là người như vậy.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Bạch Sa, Từ Quân Nhiên là người Giang Nam chính gốc. Không chỉ có vậy, hắn còn là học sinh top đầu của trường Đại học Kinh Hoa, lại là người được thủ trưởng Nam Tuần nêu tên biểu dương.
Chỉ cần dựa vào điểm này thôi cũng đã đủ để cho Bạch Sa có lòng muốn kết giao với hắn rồi.
Nói là thấy ăn chạy đến, thấy đánh chạy đi cũng được, mà nói là thấy người sang bắt quàng làm họ cũng được. Con người ta vốn ai cũng có tâm tư như vậy cả. Đối với những người có tiền đồ, nhìn thấy đáng để kết bạn thì đều rất nhiệt tình. Mặc dù có chút tính toán, nhưng đó là lẽ thường tình của con người. Dù gì thì trong cái xã hội này, những người ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đã chẳng còn nhiều nữa rồi. Đa số con người ta đều có thói quen dệt hoa trên gấm.
Nhưng dù có thế nào đi nữa thì Bạch Sa cũng hiểu rất rõ ràng, chỉ cần y giúp Từ Quân Nhiên hoàn thành việc này, thì cũng đồng nghĩa với việc để cho Từ Quân Nhiên và người chống lưng cho y là Tào Tuấn Minh thêm một mối giao tình.
Có lẽ Từ Quân Nhiên cũng chỉ là một cán bộ cơ sở tiền đồ còn xa vời, nhưng Tào Tuấn Minh thì không như vậy. Tào Tuấn Minh là một lãnh đạo đã có địa vị rất rõ ràng. Nếu như không nằm ngoài dự đoán, thì Lão đại của Tào gia trước khi ở tuổi 50, chỉ cần không phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc nào, thì nhất định sẽ là lãnh đạo cấp 1 của tỉnh, thậm chí còn có thể cao hơn.
Cho nên, một cơ hội tốt như thế này thì Bạch Sa không thể nào bỏ qua được.
Điều khiến cho Bạch Sa ngạc nhiên hơn đó là những lời mà tối qua Lâm Lệ nói với y.
Dù có nói thế nào đi nữa, thì Lâm Lệ và Bạch Sa cũng chỉ là những người bình thường. Cả hai cũng đều không thể ngờ được Từ Quân Nhiên lại có mối quan hệ với Hô Diên Ngạo Ba. Biết rằng Tào Tuấn Minh có ít thì cũng phải 20 năm nữa mới có thể trở thành lãnh đạo cấp cao của tỉnh, hơn nữa còn chưa biết là sẽ làm việc ở nơi nào. Thế nhưng Hô Diên Ngạo Ba thì ngay trước mắt đang là Bí thư UB Chính trị pháp luật, Thường ủy tỉnh ủy Giang Nam. Đó tuyệt đối là thực quyền thực sự. Có thể nói với tình hình của tỉnh Giang Nam hiện nay, Hô Diên Ngạo Ba chính là quý nhân mới của chốn quan trường. Những người như thế này thì điều kiện của họ đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hơn nữa, nghe nói gã cũng có hậu thuẫn ở Thủ đô.
Ngoài những cán bộ cấp cao ra, thì những cán bộ bình thường ở trong tỉnh làm sao có thể biết được Hô Diên Ngạo Ba lại là người của Tào gia!
Hai vợ chồng nhà Bạch Sa cũng không phải là đồ ngốc, mà ngược lại họ đều là những người thông minh. Bọn họ đương nhiên đều hiểu ý nghĩa của việc Tào Tuấn Minh để cho Từ Quân Nhiên đi gặp Hô Diên Ngạo Ba là gì. Chẳng phải là thay mình đi rải đường giúp cho người anh em cùng kí túc xá đó hay sao. Nhưng mọi chuyện có hoàn toàn là như vậy đi nữa, thì ngược lại lại khiến cho Bạch Sa và Lâm Lệ nhận thức được một vấn đề, đó là Tào Tuấn Minh rất xem trọng Từ Quân Nhiên.
Lúc đó, Lâm Lệ nói với Bạch Sa:
- Chỉ cần chúng ta có mối quan hệ tốt với Từ Quân Nhiên thì đồng nghĩa với việc chúng ta đã nối được mối quan hệ với Tào Tuấn Minh.
Bạch Sa cũng hiểu rõ rằng, bố vợ chẳng còn mấy năm nữa là về hưu rồi. Đến lúc đó, những nơi có thể giúp đỡ y cũng không có nhiều nữa. Hơn nữa, bố vợ y cũng sẽ không vì y mà đi cầu cứu ở trên chốn quan trường. Như vậy thì con đường để đi đến cái chức Phó giám đốc sở của y sẽ phải tự mình nghĩ cách. Mà tiền cược của y thì y đã đặt cả vào Từ Quân Nhiên rồi.
Cho nên bây giờ y nhìn thấy Trịnh Vũ Thành có chút thái độ cao ngộ như vậy, vào thời điểm đó Bạch Sa biết rằng, người anh em tốt này của y lại phạm sai lầm rồi. Gã cho rằng Từ Quân Nhiên là nhờ vào các mối quan hệ nên mới đến đây.
- Lão Trịnh, cậu đừng có coi thường Tiểu Từ này, bữa trước, cậu ta được Thủ trưởng Nam Tuần đích thân biểu dương đấy.
Nhân cơ hội Từ Quân Nhiên vào nhà vệ sinh, Bạch Sa lôi Trịnh Vũ Thành lại nói nhỏ.
Trịnh Vũ Thành thoáng sững người. Khuôn mặt vốn đang cười cười trở nên nghiêm túc, nhìn Bạch Sa kinh ngạc hỏi:
- Không phải là cậu đang đùa đấy chứ? Còn chưa đủ lông đủ cánh mà được Thủ trưởng Nam Tuần biểu dương sao? Chuyện đùa à?
Cũng khó trách Trịnh Vũ Thành sao lại kinh ngạc như vậy. Đối với xuất thân của gã mà nói, thì Thủ trưởng Nam Tuần giống như là mặt trời trên đỉnh đầu vậy. Đó là một nhân vật cao cao tại thượng tung hoành khắp thiên hạ. Không nói quá chứ ở tỉnh Giang Nam này, một cán bộ cấp tỉnh có thể quyết định được sự sống chết của một cán bộ bình thường. Hơn nữa, trong con mắt của những người lớn lên dưới thể chế này giống như Trịnh Vũ Thành, thì một vị lãnh đạo cấp Trung ương là nhân vật có thể quyết định được đời sống chính trị của cả cha hắn.
Từ Quân Nhiên chẳng qua cũng chỉ là một Bí thư Đảng ủy của Hợp tác xã, cứ coi như hắn có cái bằng tốt nghiệp của trường Đại học Kinh Hoa đi nữa, thì đó cũng là một phần tử trí thức. Thử hỏi hắn dựa vào cái gì mà lại được Thủ trưởng Nam Tuần xem trọng như vậy?
Bạch Sa cười khổ. Không thể nào không nói cái cách nghĩ này của Trịnh Vũ Thành ban đầu y cũng đã từng có. Nếu như không phải sau đó được tận mắt nhìn thấy trên báo, thêm vào đó là chính miệng vợ y là Lâm Lệ nói ra, thì dù có thế nào anh ta cũng không dám tin. Một sinh viên mới ra trường còn chưa đầy một năm, một thanh niên trẻ tuổi làm việc dưới Hợp tác xã cơ sở, vậy mà lại được lọt vào mắt của lãnh đạo Trung ương, lại còn được biểu dương bao nhiêu thành tích tốt đẹp.
Kéo Trịnh Vũ Thành lại, Bạch Sa nói sơ qua về chuyện của Từ Quân Nhiên. Sau cùng y nói nhỏ:
- Tối qua, tên tiểu này này còn đến thăm Bí thư Hô Diên. Tôi đã tìm bảo vệ của bên Tỉnh ủy hỏi thăm, đích thị là có chuyện đó. Lúc đó hắn đến đại sảnh của Tỉnh ủy kí tên đăng kí, còn là do chính Giám đốc Lưu của Văn phòng tỉnh ủy làm cho.
- Giám đốc Lưu?
Trịnh Vũ Thành sững người, tiếp theo đó hỏi ngược lại:
- Giám đốc Lưu nào?
Bạch Sa nói nhỏ:
- Giám đốc Lưu của Văn Phòng tổng hợp Tỉnh ủy. Cậu nói xem còn có Giám đốc Lưu nào?
Biểu hiện trên mặt của Trịnh Vũ Thành lúc này rất đa dạng. Giống như là sự thay đổi trên khuôn mặt của diễn viên kịch Đồng Xuyên vậy, không ngừng biến đổi màu sắc. Cuối cùng nói một câu đắng chát:
- Chắc không phải là Giám đốc Lưu, Lưu Bân đấy chứ?
Lúc hỏi xong câu này, Trịnh Vũ Thành không khỏi tự nuốt nước bọt vào cổ họng.
Nếu như nói trong lòng của mọi người, Thủ trưởng Nam Tuần là một nhân vật có tiếng tăm, cao cao tại thượng, quần là áo lượt thì đó cũng chỉ là trong lời đồn đại mà thôi. Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy Thủ trưởng Nam Tuần bao giờ. Nhưng mà người đứng đầu Tỉnh ủy Chu Đức Lượng trong con mắt của những người này, thì lại là một nhân vật có tiếng tăm và nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay. Dù sao thì huyện quan cũng không bằng hiện quản. Uy lực của Chu Đức Lượng sớm đã ăn sâu vào trong lòng người rồi.
Với vai trò là Thư kí của Chu Đức Lượng, đương nhiên Lưu Bân cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong thể chế của tỉnh Giang Nam. Đặc biệt là ở thành phố Giang Châu, có mấy người là không biết đến vị Thư kí số một của Tỉnh ủy này cơ chứ?
Lưu Bân đích thân làm thủ tục hành chính cho Từ Quân Nhiên vào đại sảnh của Tỉnh ủy?
Trịnh Vũ Thành nghe được tin này cũng có biểu cảm kinh ngạc giống như hai vợ chồng Bạch Sa sau khi nhận được tin này vậy. Đối với người thanh niên như Từ Quân Nhiên, lúc này y không hề có suy nghĩ coi thường nữa. Một người có thể có mối quan hệ với Thư kí số một của Tỉnh ủy, một người có thể đến thăm Thường ủy Tỉnh ủy. Hắn nào có thể chỉ là một cán bộ cấp phòng ở nông thông 21 tuổi. Điều đó cũng có nghĩa rằng xứng đáng để cho một cán bộ cấp sở như y tiếp đón và kết bạn.
Cảm động liếc nhìn Bạch Sa. Trịnh Vũ Thành biết rằng, Bạch Sa đang nhắc nhở mình. Mặc dù bây giờ địa vị của Từ Quân Nhiên còn thấp, cũng chính là lúc cần được người khác giúp đỡ. Bây giờ mình kết giao với hắn, thì sau này khi hắn phát đạt rồi, thì việc mình chủ động kết giao với hắn sẽ có tác dụng rất lớn. Hơn nữa, thêm bạn thì bớt thù. Có những lúc, mục đích làm bạn với người khác mặc dù không phải là để nhận lại được sự báo đáp về sau, nhưng chí ít cũng không để tồn tại một mầm họa.
Cho dù là chốn quan trường hay là nơi nào đi nữa, thì cũng đều cần một nơi có thể biến họa thành phúc. Trừ phi bạn chắc chắn có thể giết chết đối phương, nếu không thì một khi đối phương có cơ hội để phản công thì người đen đủi chính là bạn.
Chừa ra một con đường sống,
Sau này gặp lại cũng sẽ có lí lẽ để nói. Tóm lại đó là điều tốt.
- Anh Bạch, Giám đốc Trinh, ngại quá để mọi người đợi lâu!
Lúc này, Từ Quân Nhiên từ nhà vệ sinh bước ra, cười cười cáo lỗi với Bạch Sa và Trịnh Vũ Thành.
Bạch Sa vô tư gật đầu, còn Trịnh Vũ Thành thì nhiệt tình nói:
- Không sao, không sao. Cậu đã gọi Lão Bạch là anh rồi thì cũng không cần phải khách sáo với tôi làm gì. Chúng ta là người một nhà, cậu gọi tôi là anh Trịnh cũng không vấn đề gì. Sau này đến Tỉnh, cái gì không có chứ chỗ ăn chỗ ở thì cứ tìm tôi.
Y cũng không phải là kẻ ngốc. Cũng cần phải bù đắp lại sai lầm vừa rồi chứ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt quá! Tôi cũng không khách sáo với anh Trịnh nữa. Chuyện hôm nay, còn phải nhờ anh Trịnh giúp đỡ nhiều mới được.
Thế là xong. Từ Quân Nhiên sao có thể không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Trịnh Vũ Thành chứ? Sở dĩ hắn chọn cách đi vệ sinh trước khi gặp Vương Vĩ Đạt, đương nhiên là để cho Bạch Sa một cơ hội để có thể nói rõ về điều kiện của hắn với Trịnh Vũ Thành. Nếu không đến lúc bàn chuyện, Trịnh Vũ Thành lại làm loạn thì sẽ rất phiền phức.
Mặc dù làm thế này có chút như đang ức hiếp người, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không còn cách nào khác. Với tình hình như bây giờ, thì về cơ bản hắn không có gì để có thể thu hút được thực quyền của người khác. Hắn chỉ còn cách thông qua việc không ngừng mượn các thế lực khác để lập ra cho mình một điều kiện tốt. Hơn nữa, để có thể mượn thế được thì bản thân cũng phải có bản lĩnh mới có thể làm được.
Cả ba người vào trong phòng VIP. Liếc mắt nhìn, Từ Quân Nhiên đã nhìn thấy gã béo đang ngồi trên ghế, trong lòng thầm khẳng định, đây chính là Vương Vĩ Đạt, người sau này sẽ đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn chế tạo cơ khí số 1 của tỉnh. Con người này cũng xem như có bản lĩnh. Bắt đầu từ một Trưởng phòng tiêu thụ, một bước lên mây, sau này làm lên đến Tổng giám đốc, Chủ tịch HĐQT tập đoàn chế tạo cơ khí.
Có điều, kết cục sau này của anh ta vô cùng thê thảm. Bởi vì Từ Quân Nhiên biết, kiếp trước Bí thư thành ủy Giang Châu đương nhiệm chính là hắn đã đích thân kí quyết định chính thức bắt giam Vương Vĩ Đạt.
Nguyên nhân rất đơn giản. Gã nắm trong tay tập đoàn chế tạo cơ khí, trở thành cái túi lớn nhất trong Văn phòng chính phủ Thành ủy Giang Châu, phá hoại mấy trăm triệu, bỏ lại mấy nghìn công nhân không trả lương.
Thằng cha này vốn dĩ là một con sâu mọt.
Từ Quân Nhiên còn nhớ mang máng, nếu như không nhầm thì, khoảng tầm 4,5 năm sau Vương Vĩ Đạt mới chính thức bắt đầu sa đọa. Lợi dụng chức quyền trong tay, gã bắt đầu không ngừng trục lợi từ các tài sản quốc hữu, hơn nữa thu được lợi ích vô cùng lớn, sói mòn một số lãnh đạo của Sở công nghiệp cơ khí, rồi mới có thể ngồi lên được cái vị trí Trưởng xưởng của nhà máy chế tạo cơ khí.
Còn vào giây phút này đây, gã chẳng qua cũng chỉ là một Trưởng phòng tiêu thụ rất bình thường. Tâm địa không lớn như về sau này.
Sự sa đọa của mỗi con người, đều cần có một thời cơ thích hợp, và nó được tích lũy từ sự biến đổi về lượng cho đến chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận