Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 645: Quý nữ.

Mùa hè rất nhanh đã trôi qua, thời tiết tháng tám tất nhiên là rất nóng bức, Từ Quân Nhiên bớt chút thời gian mời vị giáo sư viện nông nghiệp của tỉnh đến huyện Nhân Xuyên khảo sát thực địa, kết quả khảo sát là huyện Nhân Xuyên bên này rất thích hợp để trồng cây ăn quả, cho dù là thổ dưỡng hay khí hậu, đều rất phù hợp.
Đối với tin tức này, Từ Quân Nhiên không dám thờ ở, phái người yên lặng đưa một phần mẫu đất vào thủ đô, mời vợ Kim Lệ của Tào Tuấn Minh xem giúp một chút, cô ấy là người của mình, lại là chuyên gia ở thủ đô, đối với kiến thức ở mặt này có hiểu biết sâu hơn.
Tin tức Kim Lệ truyền về cùng kết luận của vị giáo sư viện nông nghiệp kia giống nhau, huyện Nhân Xuyên thực sự phù hợp trồng cây ăn quả.
Tin tức này đối với Từ Quân Nhiên, không thể nghi ngờ là tin tốt nhất trong năm.
Cho người chuẩn bị tư liệu một chút, Từ Quân Nhiên quyết định vào tỉnh chạy hạng mục này.
Không chỉ có như vậy, Phương Trung Nguyên được lên làm chủ tịch tỉnh như ý, về tình về lý cũng phải đến thăm một chuyến.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu, Phương Trung Nguyên kỳ vọng ở mình rất cao, mình công tác ở huyện Nhân Xuyên, chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần rất ủng hộ, điều này có quan hệ trực tiếp với Phương Trung Nguyên, có thể nhìn ra, ông ta có kỳ vọng rất lớn vào mình, nếu không cũng sẽ không đặc biệt nhắc nhở mình, Bối Siêu Quần là người của ông ta.
Về phần Trương Phi bên kia, quan hệ của mình cùng Trương Phi không tệ, bí thư Trương tuyến hai bản thân không thể bỏ, nhưng mạo muội đến thăm vẫn có chút đường đột, Từ Quân Nhiên chuẩn bị một phần quà cho Trương Phi, muốn cậu ta chuyển cho ông cụ trong nhà cũng coi như là mình đến rồi.
Bây giờ Lao Vũ công tác tại văn phòng sở công an tỉnh, nghe nói là ông cụ nhà Trương Phi đánh tiếng, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, đây chẳng qua là việc nhỏ, nhưng đối với cha con Lao Đức, đây lại là một việc lớn bằng trời, vì thế bây giờ Lao Đức rất ủng hộ công tác của Từ Quân Nhiên, mấy lần trên đại hội Đảng ủy luôn biểu thị đồng ý với ý kiến của Từ Quân Nhiên, khiến Bạch Lâm và Vương Mãnh có chút bất ngờ.
Người Trung Hoa có một thói quen, vào ngày Tết, cấp dưới muốn tặng quà cho cấp trên. Mắt thấy sắp đến Trung thu, tất nhiên cũng có không ít người bắt đầu nổi lên tâm tư đó.
Phải thừa nhận, tặng quà vào ngày lễ Trung Hoa đã phát triển thành một dây xích kinh tế, từ người cố tình tặng quà, đến sự nhờ vả của người tặng quà, rồi lại đến việc người nhận quà thản nhiên tiếp nhận, cuối cùng đến đủ loại người trong lễ tết, kinh tế tặng quà mỗi năm một loại lên một nấc thang ngày càng trèo cao trong sự mục nát. Có người hình dung, kinh tế tặng quà ở trình độ rất lớn đã phát triển thành tiền tặng quà nhà nước, tặng những thứ quà quái dị. Tặng quà, đã trở thành vấn đề nghiêm trọng cả xã hội phải đối mặt.
Tặng quà cho cấp trên trong bộ ngành và lãnh đạo là một học vấn rất thâm sâu, bởi vì nếu anh ta tặng món quà quá nhẹ, người ta sẽ nghĩ anh không có thành ý, nhưng nếu tặng quá nặng, lại dễ tạo cho người khác sự phiến toái không đáng có. Vì thế, bước phát triển mới đã tạo ra một trận khiêu chiến rất lớn.
Từ Quân Nhiên đương nhiên sẽ không tặng những thứ quà quý giá kia, thứ hắn gọi là quà, cơ bản chính là vài đặc sản của huyện Nhân Xuyên thôi. Nhưng hắn biết rõ, không bao lâu nữa, làn sóng tặng quà ở Trung Hoa ngày càng nghiêm trọng, cho nên sinh ra cái gọi là kinh tế tặng quà.
Tặng quà không phải hủ bại, đây là một sự thật hiển nhiên. Nhưng hủ bại chắc chắn bao gồm tặng quà, đây cũng là một sự thật hiển nhiên. Làm lãnh đạo khó nhất chính là từ chối quà của người khác. Anh muốn từ chối ý tốt của người ta, anh chính là từ chối công việc, từ chối quan hệ, từ chối tiền đồ chính trị của bản thân, từ chối quà của người khác, chính là phá vỡ thế cân bằng và hòa hợp vốn có, làm hại đến mặt mũi của người ta, tổn thất lợi ích của mình.
Điểm này Từ Quân Nhiên cũng phải trải qua, hắn là chủ tịch huyện, cán bộ xã trấn phía dưới thay đổi biện pháp muốn ninh nọt mình, tất nhiên cũng đưa tới không ít đồ. Từ Quân Nhiên gọi bí thư Ủy ban Kỷ luật Lưu Tiểu Quang đến, tất cả quà tặng đều ghi vào danh sách, trực tiếp giao cho Ủy ban Kỷ luật.
Nguyên nhân hắn làm như vậy rất đơn giản, chính là không muốn người khác mượn cớ.
Sau khi đến tỉnh, Từ Quân Nhiên gọi điện cho Phương Kiệt, vốn cho là sau khi có tiền sẽ mua nhà ở ngoài, không ngờ cậu ta vẫn ở Viện số 1 tỉnh ủy, ở cùng bố mẹ.
Từ Quân Nhiên không phải lần đầu đến viện số 1, thường vụ tỉnh ủy và lãnh đạo cấp phó tỉnh trở lên đều ở bên này, cổng có cảnh sát vũ trang gác.
Đã hẹn thời gian, Từ Quân Nhiên chọn buổi trưa đến thăm Phương Trung Nguyên, đến cổng vì không có giấy thông hành nên không thể đi vào, sau khi nhìn xung quanh mới phát hiện ở cổng có không ít xe, có ba bốn xe giống loại của mình, không có giấy thông hành để tiến vào.
Nhìn lướt qua một loạt các bảng số xe đang đậu ở ngoài, Từ Quân Nhiên phát hiện các xe này đại đa số là ở các huyện lân cận, đoán chừng họ cũng giống như mình, cũng là đến chào hỏi lãnh đạo tỉnh.
Đứng ở cổng, Từ Quân Nhiên suy nghĩ làm thế nào để tiến vào, lại nhìn thấy một vị cảnh sát vũ trang đến trước mặt mình chào theo nghi thức quân đội:
- Xin hỏi, ngài là đồng chí Từ Quân Nhiên đến từ thành phố Đan Giang phải không?
Từ Quân Nhiên gật đầu, đang thấy có chút kinh ngạc, đối phương đã khách khách khí khí nói:
- Ngài có thể đi vào, chủ tịch tỉnh Phương ở lầu số hai, vừa gọi điện qua thông báo với chúng tôi, ngài có thể trực tiếp đi vào.
- Được rồi, làm phiền anh rồi.
Từ Quân Nhiên rất khách khí nói với anh ta, trong lòng lại hiểu được, đây chắc là Phương Trung Nguyên sớm nghĩ đến rồi.
Nhìn thoáng qua mấy chiếc xe chặn trước mặt, Từ Quân Nhiên nhún nhún vai, chuẩn bị đi vào từ bên cạnh, không ngờ vừa đi ngang qua một chiếc xe màu trắng, thấy là biển xe thành phố Đan Giang, cửa xe cũng mở ra, Từ Quân Nhiên liền nhìn thoáng qua.
Trên xe có hai người, một già một trẻ, người lớn tuổi kia không phải là Lý Đức Minh trưởng ban tổ chức thành ủy sao?
Từ Quân Nhiên vội vàng gọi một tiếng bí thư Lý, coi như là chào hỏi qua.
Lý Đức Minh ngẩng đầu, vừa thấy là Từ Quân Nhiên, mắt liền sáng lên, đang muốn chào hỏi, một anh cảnh sát vũ trang đi qua khách sáo nhắc nhở hắn không được chặn ở cổng.
Từ Quân Nhiên gật đầu, vừa cười vừa nói với Lý Đức Minh:
- Bí thư Lý, tôi ở nhà khách tỉnh chúng ta, sau này nếu ngài có thời gian, cùng ăn bữa cơm.
Nói xong, hắn đưa tờ giấy có số điện thoại của nhà khách tỉnh, sau đó mới đi vào cổng đại viện tỉnh ủy.
Lý Đức Minh vẫn ngơ ngác nhìn hắn, cho đến khi thân hình Từ Quân Nhiên biến mất trong tầm mắt ông ta, hiển nhiên ông ta có chút tò mò với việc Từ Quân Nhiên có thể tự do đi vào Viện số 1 tỉnh ủy.
- Chú hai, người vừa rồi là ai? Chú quen biết sao?
Trong xe vẫn còn một người đàn ông trẻ tuổi, là cháu của Lý Đức Minh, ngày thường giúp đỡ chạy việc bên ông ta, cũng coi như là một loại rèn luyện.
Lý Đức Minh cười khổ, lại không trả lời vấn đề của cháu trai, chỉ là đột nhiên cảm giác được, Từ Quân Nhiên cấp dưới này, ngày càng thần bí rồi.
Từ Quân Nhiên đi vào lầu số hai, xách hoa quả mua bên đường bên tay trái, tay phải nhấn chuông cửa, rất nhanh cửa kẹt một cái mở ra, Phương Kiệt tự mình ra mở cửa.
- Anh Từ, anh đến rồi, nếu không em phải tự ra đón anh đó.
Phương Kiệt cười hì hì nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, hắn có thể nhìn ra, nụ cười của Phương Kiệt có chút cổ quái.
Nghĩ nghĩ, Từ Quân Nhiên hỏi:
- Sao thế, chú Phương có khách?
- Không phải người ngoài, vào đi.
Phương Kiệt nói.
Vào phòng cùng Phương Kiệt, Từ Quân Nhiên có chút ngây người, trong phòng có một người phụ nữ lạ, tuổi cũng không lớn lắm, cũng xấp xỉ mình. Bên người còn có một người đàn ông có chút lạ mắt, Từ Quân Nhiên cũng không quen biết.
Thấy Từ Quân Nhiên đi vào, người đàn ông kia đứng dậy, Phương Kiệt giới thiệu hai người:
- Anh Từ, đây là Chương Hồng Vũ, là con trai của chú Chương ở bộ tài chính thủ đô. Vừa được phân công đến văn phòng tỉnh chúng ta. Đúng rồi, đây là em gái anh ấy Chương Tuyết Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận