Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 870: Cút

- Ha ha, lão Tiền, nóng quá đấy.
Vài người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tiền Đông Minh, người cầm đầu cười cười một cái, liếc qua Đoàn Văn Hiên, nói với Tiền Đông Minh.
Sắc mặt Tiền Đông Minh cau có, nhìn người đàn ông trung niên kia nói:
- Ngô Thiên, ngươi có ý gì?
Người đàn ông tên Ngô Thiên hơn bốn mươi tuổi, mới gặp chính là người nhân dịp nhà nước cải cách mở cửa nhanh chóng làm giàu, gã đứng ở đó tỏa ra một thứ khí thế.
Ngô Thiên nhún vai, làm bộ coi thường nói:
- Lão Tiền, anh cũng thấy đấy, ta chỉ là tới ăn một bữa cơm mà thôi.
Gã nói xong lời này, nhìn về phía người quản lý đứng bên cạnh Tiền Đông Minh:
- Tôi đã nói các người đuổi tất cả người rảnh rỗi ra ngoài sao? Vì sao ông chủ Tiền còn ở nơi này?
Ngụ ý, đám người Tiền Đông Minh trong mắt Ngô Thiên, chính là người rảnh rỗi.
Tiền Đông Minh tức giận run rẩy cả người, vừa định há mồm chửi bới, nhưng thoáng nhìn qua nam tử vẫn không nói chuyện phía sau Ngô Thiên, gã khẽ cắn môi, rồi ngậm miệng lại.
Từ Quân Nhiên rất ngạc nhiên nhìn thoáng qua người đàn ông dung mạo bình thường sắc mặt bình tĩnh kia, rất rõ ràng, đây mới là chỗ quan trọng.
- Hắn, hắn chính là con của Bí thư Tiền.
Giọng Hồng Anh hơi run rẩy, rất rõ ràng, cô nhìn ra Từ Quân Nhiên có vẻ thắc mắc nên mới giải thích cho hắn.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, giống như hắn đoán, nếu không phải Tiền Ninh con trai Tiền Vận Lục xuất hiện, chỉ sợ Tiền Đông Minh cũng sẽ không kiêng kị đối thủ cạnh tranh của gã như vậy. Dù sao nếu có thể xưng là đối thủ, vậy Ngô Thiên đối với Tiền Đông Minh mà nói, hẳn không tính là địch nhân khó có thể ngăn cản gì, quan trọng nhất chính là, từ lúc mới đầu Tiền Đông Minh còn lớn tiếng mắng Ngô Thiên, nhưng khi gã nhìn thấy Tiền Ninh, lập tức yên lặng. Đương nhiên điều này đã chứng minh mọi chuyện.
- Rất lợi hại nha.
Từ Quân Nhiên mở miệng nói thầm một câu, cất bước đi tới phía trước.
Hồng Anh sửng sốt, vừa muốn đưa tay kéo Từ Quân Nhiên, nhưng chồng cô là Đoàn Văn Hiên bên cạnh lại nhanh chân đi tới, đứng trước người Từ Quân Nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, không biết nói câu gì. Bởi vì giọng nói quá thấp, Hồng Anh cũng không nghe được rõ ràng.
Trên thực tế, Đoàn Văn Hiên ngăn Từ Quân Nhiên lại nói một câu:
- Bí thư Từ, chuyện này, ngài đừng quan tâm.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Hả? Vì cái gì?
Hắn rất ngạc nhiên, vì sao Đoàn Văn Hiên lại ngăn cản không để mình nhúng tay chuyện này.
Đoàn Văn Hiên cười khổ:
- Bí thư, đây là chuyện riêng của tôi, ngài không đáng vì tôi mà đắc tội Bí thư Tiền. Thật sự, ý tốt của ngài tôi xin nhận, nhưng chuyện này thực sự không cần thiết.
Gã hiểu được suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, chắc chắn Từ Quân Nhiên muốn ra mặt thay gã, chẳng qua Đoàn Văn Hiên cảm thấy, Từ Quân Nhiên vừa mới đến thành phố nhậm chức, thực sự không cần thiết vì một thư ký như mình kết thù oán với cha con Tiền gia.
Nếu làm thư ký của Từ Quân Nhiên, Đoàn Văn Hiên rất rõ ràng chuyện đầu tiên mình phải suy xét, chính là lợi ích của Từ Quân Nhiên. Trong mắt của gã, mình chịu chút ấm ức không sao, dù sao nhiều năm như vậy cũng chịu được, nhưng dù thế nào cũng không nên phá hỏng bố cục của Từ Quân Nhiên tại Thành ủy.
Chẳng qua rất đáng tiếc, Từ Quân Nhiên dường như không hiểu được suy nghĩ tận tình của một thư ký như gã. Hắn nghe xong lời Đoàn Văn Hiên nói, chỉ hơi gật đầu, nở nụ cười, căn bản không nói gì nữa, mà đi vòng qua Đoàn Văn Hiên đang đứng trước mặt mình, lập tức đi tới chỗ đám người Tiền Ninh.
- Anh rể, ở đây có chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhìn như hết sức vô hại hỏi Tiền Đông Minh.
Tiền Đông Minh hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, vừa rồi đương nhiên gã chú ý tới Cục trưởng Cục Giáo dục Hà rất khách khí với người thanh niên này, chẳng qua cũng không coi là chuyện gì, gã khoát tay nói:
- Không cần cậu quan tâm, cậu đi qua một bên đi.
Theo lý thuyết Từ Quân Nhiên là khách, gã không thể bất lịch sự như vậy, nhưng hiền giờ bởi vì Tiền Đông Minh bị đối thủ cũ Ngô Thiên áp chế khó có thể chấp nhận nổi, cùng lúc Từ Quân Nhiên đi cùng Đoàn Văn Hiên, vô hình trung khiến Tiền Đông Minh cảm thấy thanh niên này chưa hẳn là nhân vật lớn gì, cho nên cũng không khách khí với hắn.
Từ Quân Nhiên cũng không tức giận, quay đầu nhìn hai người Ngô Thiên và Tiền Ninh, sau khi quan sát một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, khách khí hỏi Ngô Thiên:
- Anh là ông chủ Ngô?
Ngô Thiên cũng hơi ngạc nhiênnhìn Từ Quân Nhiên, gật đầu:
- Tôi là Ngô Thiên, cậu là?
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Tôi họ Từ, với mới điều đến Thành ủy.
Nói xong, hắn nhìn về phía Tiền Ninh, lạnh nhạt hỏi:
- Anh là Tiền Ninh?
từ lúc bắt đầu vào cửa Tiền Ninh vẫn giữ vẻ khoan dung lúc này hơi liếc Từ Quân Nhiên, lại nhìn thoáng qua Đoàn Văn Hiên đi theo hắn đến trước mặt mình, cười ha ha:
- Ha ha, Khoa trưởng Đoàn, đã lâu không gặp, đây là bạn cậu à?
Đoàn Văn Hiên nghe được lời của gã, nở nụ cười khổ, trong lòng tự nhủ vị này ta nào dám làm bạn hắn, cha cậu mới là nguời cùng ngồi cùng ăn với người ta, tôi trước mặt hắn, cũng chỉ là một người hầu mà thôi.
Đương nhiên, gã chỉ suy nghĩ trong lòng, cũng không nói ra trước mặt nhiều người.
Từ Quân Nhiên thấy Tiền Ninh không để ý tới mình, cũng không tức giận, mà tiếp tục hỏi một lần:
- Anh là Tiền Ninh?
Tiền Ninh hơi khó chịu, hừ một tiếng nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tôi là Tiền Ninh, thế nào, cậu là ai?
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Tôi chẳng phải là nhân vật lớn, chẳng qua tôi rất hiếu kỳ, lão Đoàn vì chuyện của anh mà chịu khổ nhiều năm, anh có từng áy náy hay không?
- Áy náy?
Tiền Ninh cười lạnh một tiếng:
- Chuyện của họ, liên quan gì tới tôi? Tại sao tôi phải áy náy?
Từ Quân Nhiên cười cười, Tiền Ninh này thực sự xứng đáng là có một người cha là Thường ủy Thành ủy, thái cực quyền đưa đẩy tới mức tối cao, không hề thừa nhận mình có liên quan tới chuyện của Đoàn Văn Hiên.
Chẳng qua gã càng như vậy, Từ Quân Nhiên lại càng khó chịu.
- Tiền NInh, hôm nay anh có ý gì?
Từ Quân Nhiên không để ý tới Ngô Thiên, mà trực tiếp hỏi Tiền Ninh. Hắn nhìn ra được, hôm nay Ngô Thiên kia chẳng qua là một bia ngắm mà thôi, người nói chuyện thực sự là Tiền Ninh này.
Tiền Ninh nở nụ cười lạnh:
- Tôi có ý gì? Tôi thấy cậu hỏi nhầm người, hôm nay tôi chỉ tới dùng cơm, về việc khác, chẳng hề liên quan tới tôi. Đoàn Văn Hiên, đầu óc người bạn này của cậu có vấn đề phải không?
Đoàn Văn Hiên giận dữ, Tiền Ninh châm chọc khiêu khích, mình nhẫn nại thì thôi, nhưng hiện giờ gã cũng dám mở miệng nói Từ Quân Nhiên, cho dù cha gã Tiền Vận Lục đối mặt Từ Quân Nhiên cũng không dám nói như vậy. Thành viên trong bộ máy chú ý hòa hợp êm thấm, dám nói như vậy quả thực điên cuồng.
- Nói đầu óc tôi có vấn đề?
Từ Quân Nhiên biến sắc, lạnh lùng nhìn Tiền ninh:
- Anh là ai? Lập tức cút ra ngoài cho tôi, để cha anh tới đây nói chuyện với tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận