Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 158: Quan hệ của Kim Lệ.

- Chị dâu, chị nói chuyện này nên làm sao bây giờ?
Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên đi xe đạp tới cơ sở thí nghiệm của viện Khoa học nông nghiệp. Nói là cơ sở thí nghiệm, trên thực tế là chọn một đội sản xuất, sau đó tiến hành thí điểm trồng lúa nuôi cá, dù sao cũng vừa bắt đầu, Từ Quân Nhiên cũng không đảm bảo có thể làm tốt được hay không, vẫn nên ổn thỏa một chút thì phù hợp hơn.
Mà sở dĩ không mở rộng toàn công xã, là do sau khi bàn bạc với Lý Càn Khôn, Từ Quân Nhiên quyết định, vấn đề này có lợi có hại, mặc dù hiện tại đề cao xây dựng kinh tế, nhưng dân chúng bên dưới vẫn giữ thái độ chần chừ đối với chính sách của cấp trên. Có những hương thân tuổi cao, sợ việc nuôi cá trồng lúa sẽ cắt đứt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, trong thời kì nhiều biến động đó, nếu một người bị gán mác loại bỏ phái tư bản, đời này coi như xong. Vì thế, Từ Quân Nhiên và Lý Càn Khôn cũng không dám tùy tiện mở rộng trong toàn bộ công xã. Dù sao cũng chẳng ai ngờ trước được, tại đại hội nhân dân, trong bài phát biểu của mình, thủ trưởng cao nhất lại biểu dương cách làm của công xã trấn Lý gia, sớm biết vậy, Từ Quân Nhiên chắc chắn đã mở rộng quy mô.
Hiện tại, không làm vậy được nữa, dù sao thời gian thả cá giống và thời gian gieo mạ trồng lúa cũng qua rồi, cũng chỉ có thể đợi sang năm.
Thực ra Từ Quân Nhiên còn dấu một tên ngốc trong dự án Ruộng lúa nuôi cá của công xã trấn Lý gia. Hắn sợ bị người ta sờ lên trán bảo bị ấm đầu, dứt khoát trực tiếp trao quyền cho các đội sản xuất, yêu cầu mỗi đội sản xuất làm việc này dưới danh nghĩa tập thể.
Lợi ích của cách làm này, chính là trách nhiệm chia đều, khiến không ai có thể nói gì.
Đạo lý rất đơn giản, cái gọi là cắt đuôi chủ nghĩa tư bản là nhằm vào cá nhân, không nhằm vào tập thể. Ruộng lúa nuôi cá mà công xã trấn Lý gia thực hiện, thì để đội sản xuất làm, tới lúc đó tất cả thành quả đều thuộc về đội sản xuất, người ta nộp đủ thuế lương thực, còn dư lại là của tập thể.
Nói thật ra cách làm này nhận được sự đồng ý của Bí thư chi đội và đội trưởng đội sản xuất bên dưới, dù sao người ta cũng sợ rủi ro, nhưng như thế này, thì không cần lo lắng nữa rồi.
Đặc sắc của Trung Quốc, việc gì liên quan tới quyết định của tập thể, thì chắc chắn sẽ không bị phạt. Có câu nói rất hay: pháp luật không trừng trị đám đông.
- Chú muốn đi gặp Hô Duyên Ngạo Ba?
Thấy Từ Quân Nhiên, Kim Lệ mỉm cười có chút ngạc nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đúng, thiết bị nhà máy văn phòng phẩm, em muốn tìm ông ta giúp một tay.
Không ngờ Kim Lệ lắc đầu:
- Chú nghĩ sai rồi
- Cái gì?
Có chút không hiểu nhìn Kim Lệ, Từ Quân Nhiên không rõ lời cô nói có ý gì. Mình đi gặp Hô Diên Ngạo Ba, nhờ ông ta giúp, mặc dù có chút mạo muội, tuy nhiên cũng không phải lỗi lầm gì.
Kim Lệ cười cười, giải thích:
- Không phải nói chú không thể nhờ ông ta ta giúp, anh chú sớm đã nói với tôi, Bí thư Hô Diên là người có thể tin tưởng. Ý tôi là, chút chuyện này chú căn bản không cần phiền Bí thư Hô Diên, lát tôi giúp chú gọi cuộc điện thoại là được.
- Á?
Từ Quân Nhiên càng ngạc nhiên, không thể ngờ Kim Lệ lại trả lời như vậy.
Sáng nay Kim Thừa Hữu đã ra đồng với mấy người của viện khoa học nông nghiệp. Ruộng lúa nuôi cá này mặc dù không phải cần kĩ thuật cao siêu gì, cũng tuyệt đối không phải thứ mà mấy bác nông dân tùy tiện nghiên cứu một chút là có thể hiểu được. Có rất nhiều yêu cầu đối với các phương diện như chất nước, thổ nhưỡng. Gần đây cha ngày nào cũng ở ngoài ruộng quan sát mức nước trong ruộng, khiến rất nhiều người bội phục.
Kim Lệ vốn cũng định đi, tuy nhiên từ sáng sớm Từ Quân Nhiên đã lao tới nói có chuyện tìm cô, nên mới trì hoãn lại.
- Chị dâu, chị có cách?
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Kim Lệ, kinh ngạc hỏi. Hắn không thể ngờ, Kim Lệ lại có cách.
Kim Lệ liếc Từ Quân Nhiên:
- Nói cái gì, chú cho rằng chỉ có anh chú mới có thể giúp chú, chị dâu tôi không được à?
Từ Quân Nhiên cười he he, sờ lên đầu mình không nói gì. Bốn năm đại học, nếu nói Tào Tuấn Minh chăm sóc hắn như cha chú, thì Kim Lệ đúng là chăm sóc Từ Quân Nhiên như mẹ vậy, thường xuyên lén đem hoa quả phúc lợi đơn vị chia cho Từ Quân Nhiên.
- Lát tôi sẽ cùng chú đi tới thị trấn, gọi điện cho người bạn học ở tỉnh thành.
Kim Lệ nghĩ ngợi, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chị dâu, bạn học của chị?
- Tên là Lâm Lệ, cha cô ấy là thứ trưởng bộ công nghiệp máy móc.
Kim Lệ cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chồng cô ấy là một phó phòng ở cục máy móc công nghiệp tỉnh Giang Nam các cậu.
Từ Quân Nhiên lúc này mới nhớ ra, đầu tháng 5 năm nay, bộ Công nghiệp máy móc và bộ Nông nghiệp máy thứ nhất của quốc gia, tổng cục Dụng cụ công nghiệp, tổng cục Thiết bị máy móc hoàn thiện hợp thành bộ công nghiệp máy móc. Đơn vị này chủ yếu phân quản máy móc dân dụng, điện tín, thuyền bè, mãi cho tới năm 2008 mới thành bộ Công nghệ thông tin.
Xem ra chuyến đi tỉnh thành lần này của mình, muốn giải quyết mấu chốt vấn đề, phải nhờ vào vị Trưởng phòng Bạch này rồi.
Kim Lệ dặn dò Từ Quân Nhiên:
- Chú không cần khách sáo với cô ấy, Lâm Lệ là bạn từ nhỏ của tôi, ông cụ nhà họ cũng có quan hệ rất tốt với anh chú, là người một nhà.
Một câu người một nhà, khiến cho Từ Quân Nhiên yên tâm hơn nhiều. Theo cách nói của Kim Lệ, xem ra vị Thứ trưởng Lâm kia, cũng là người của Tào hệ.
Từ Quân Nhiên đi xe đạp, đưa Kim Lệ quay lại đại viện công xã. Hắn cũng không dám đưa Kim Lệ đi mấy tiếng nữa, như vậy tới khi tới thị trấn, mình cũng mệt đứt hơi. Gọi người của văn phòng công xã đi tìm một chiếc xe máy kéo, Từ Quân Nhiên và Kim Lệ đi xe máy kéo tới thị trấn.
Hai người không tới văn phòng Huyện ủy, mà trực tiếp tới bưu cục, Kim Lệ gọi điện thoại, sau khi dặn dò vài câu, hỏi rõ địa chỉ, ghi lại đưa cho Từ Quân Nhiên.
- Đây là địa chỉ nhà họ, mấy ngày này chú qua đều được, có yêu cầu gì có thể nói với cô ấy, Lâm Lệ này tính thoải mái lắm.
Cô ấy còn có việc, gọi điện giúp Từ Quân Nhiên xong, ngồi lên xe máy kéo quay về. Từ Quân Nhiên nhờ Kim Lệ dặn dò Lý Càn Khôn, nói mình có chuyện phải làm, mấy ngày này không đi làm. Kim Lệ đồng ý, rồi quay người rời đi.
Cầm địa chỉ mà Kim Lệ đưa cho, Từ Quân Nhiên chuẩn bị đi Huyện ủy một chuyến, gặp Dương Duy Thiên.
- Anh Tiêu, Bí thư Dương có đây không?
Tới cửa văn phòng Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên nói với Tiêu Hồng Hoa đang viết lách gì đó.
Tiêu Hồng Hoa gật gật đầu:
- Cục trưởng Hồ của cục Tài chính huyện đang ở bên trong.
Cau mày, Từ Quân Nhiên không nói gì, lại nhớ tới vị phó cục trưởng cục Tài chính mình từng đắc tội. Khi đó Hồ Cương muốn bảo mình nhét người nhà y vào đội xây dựng ăn không ngồi rồi, không ngờ lại bị mình từ chối, gần đây nghe nói cục trường cục Tài chính bị điều tới huyện khác, vì chuyện chọn ứng viên cho chức cục trưởng cục Tài chính mà Tần Quốc Đồng và Dương Duy Thiên đã mấy lần trở mặt nhau.
Lẽ nào nói, Hồ Cương này là cục trưởng cục Tài chính Dương Duy Thiên chuẩn bị cân nhắc.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Từ Quân Nhiên chợt trở nên nghiêm trọng. Hắn có một thói quen, phàm là người từng tiếp xúc với mình, Từ Quân Nhiên đều sẽ nghĩ cách hỏi thăm một chút phẩm chất của người đó như nào. Sau khi gặp chuyện không vui với Hồ Cương, Từ Quân Nhiên nhờ vợ của Đồ Văn Dũng, Phương viện hỏi thăm về Hồ Cương này, Phương Viện khá linh thông tin tức về mặt công tác tổ chức cán bộ Huyện ủy. Sau khi hỏi thăm, Từ Quân Nhiên đã có được nhận thức trực quan về Hồ Cương này.
Xuất thân bình thường, trước kia làm kế toán ở nhà máy bia huyện, rất giỏi luồn cúi, về sau không biết vì sao mà đả thông được con đường của Tần Quốc Đồng, được điều tới công tác ở cục Tài chính huyện. Mấu chốt nhất là, người này cực kì giỏi gió chiều này che chiều ấy. Sau khi Dương Duy Thiên trở thành chủ tịch huyện Võ Đức, nhanh chóng cậy cục Dương Duy Thiên, hơn nữa sau khi Dương Duy Thiên làm Bí thư Huyện ủy, dựa vào quan hệ của Dương Duy Thiên còn tạo được chỗ đứng cho mình.
Một người như vậy, Từ Quân Nhiên không cho rằng, là ứng viên thích hợp cho chức chưởng quản tài chính huyện Võ Đức.
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Hồ Cương mặt mũi vui vẻ bước ra, trông thấy Từ Quân Nhiên vô cùng sững sờ, tuy nhiên vẫn cười ha hả chào hỏi
- Bí thư Từ, xin chào.
Từ Quân Nhiên khóe miệng hơi cười:
- Chào Cục trưởng Hồ
Hồ Cương đang định nói, Dương Duy Thiên đi từ bên trong ra, thấy Từ Quân Nhiên thì hơi sững sờ, lập tức nói:
- Tiểu từ tới rồi, vừa hay đang muốn tìm cậu.
Dừng một chút, y nói với Hồ Cương:
- Lão Hồ, ý kiến anh nói tôi sẽ xem xét.
Nói xong, Dương Duy Thiên nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu vào đi, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.
Hồ Cương hâm mộ nhìn Từ Quân Nhiên bước vào phòng của Dương Duy Thiên, lúc này mới quay người rời khỏi đại viện Huyện ủy.
Mà lúc này trong phòng Dương Duy Thiên, sau khi nghe Dương Duy Thiên nói mấy câu, vẻ mặt Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, ngài không nói đùa chứ?
Dương Duy Thiên sững sờ:
- Sao vậy? Có gì không ổn sao?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Ngài bảo tôi nói như thế nào bây giờ? Còn chưa phát năm mươi ngàn viện trợ, trong thành phố đã trừ đi năm ngàn, tới chỗ ngài lại lấy đi mười năm ngàn. Chuyện này tôi cũng không cảm thấy có điểm nào thỏa đáng, Bí thư Dương, không phải ngài làm khó tôi đấy chứ?
Dương Duy Thiên thở dài một hơi, xin lỗi Từ Quân Nhiên:
- Tôi biết chuyện này đúng là làm khó cậu. Nhưng cậu cũng biết, huyện chúng ta là huyện nghèo, tài chính vốn luôn căng thẳng, vất vả lắm mới được viện trợ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào. Vốn là trên hội nghị thường ủy, ý của chủ tịch huyện là trước tiên cho huyện mượn dùng, bảo bên phía công xã các cậu đợi vài tháng rồi làm nhà máy văn phòng phẩm…
- Chủ tịch huyện?
Từ Quân Nhiên nghe Dương Duy Thiên nói vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tần Quốc Đồng này rõ ràng vẫn còn dã tâm, lại dám tính toán tiền của mình.
Dương Duy Thiên nhìn biểu hiện của Từ Quân Nhiên liền biết chắc chắn trong lòng hắn không thoải mái, nghĩ ngợi rồi nói:
- Chuyện này, trừ phi lãnh đạo bên thành phố mở lời, nếu không…
Mặc dù y chưa nói hết, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng rồi, loại quy tắc ngầm của quan trường này, trừ phi lãnh đạo mở miệng, nếu không mặc dù là y, cũng không dễ phản đối ý kiến của Tần Quốc Đồng.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu, Dương Duy Thiên có thể khiến Tần Quốc Đồng để lại cho mình ba mươi ngàn, cũng đã là nỗ lực rất lớn rồi. Y là Bí thư Huyện ủy, không có cách nào một tay che cả bầu trời trong hội nghị thường ủy. Nếu thật sự vì chuyện năm mươi ngàn kia mà khiến Tần Quốc Đồng trở mặt, thì cũng thực sự không đáng.
Nhưng, vô duyên vô cớ bị người ta đánh sau lưng một đấm, trong lòng Từ Quân Nhiên bỗng nhiên nổi lên lửa giận vô cớ.
- Chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận