Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 132: Chu Đức Lượng.

- Bài báo của Tào Tuấn Minh gần đây, thật ra là do cậu viết?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Chu Đức Lượng chậm rãi phun ra một câu khiến cho sắc mặt hắn đại biến.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, tuy đã sớm đoán được nguyên nhân lần này Chu Đức Lượng gặp hắn là có liên quan đến bài báo. Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, Chu Đức Lượng lại cho rằng bài báo kia là hắn viết, chứ không phải là cùng ký tên với Tào Tuấn Minh.
- Bí thư Chu, chuyện này…
Chần chừ một lát, Từ Quân Nhiên không dám trả lời. Thật sự hắn không biết nên trả lời như thế nào. Bài báo kia quan hệ trọng đại. Nếu tùy tiện trả lời, Từ Quân Nhiên quả thật không rõ thái độ của Chu Đức Lượng là gì. Mà quan trọng hơn, hắn không hiểu vì sao Chu Đức Lượng lại hỏi vấn đề này.
Chu Đức Lượng mỉm cười, chỉ cái đầu của mình:
- Tôi không phải đầu đất. Nhiều năm mưa to gió lớn như vậy, luôn nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy.
Từ Quân Nhiên rốt cuộc không nói nên lời. Hắn biết rõ đứng trước mặt vị lãnh đạo này, tất cả mọi tâm tư của hắn đều không thể che giấu. Những người đã trải qua kiếp sống quan trường, nếu chỉ sống bằng tâng bốc thì khó mà trụ được. Tục ngữ nói, gừng càng già càng cay cũng là có đạo lý.
Lập tức hắn cho rằng, Chu Đức Lượng đã nhìn ra, tin rằng sẽ có người khác nhìn ra. Tối thiểu nhất là những đại lão cao tầng. Tiểu xiếc của hắn tuyệt đối không thể giấu diếm được pháp nhãn của bọn họ. Cái gọi là pháp nhãn, mặc dù kiếp trước Từ Quân Nhiên làm đến Bí thư Thành ủy, nhưng hắn cũng chỉ là cán bộ cấp sở. So sánh với các đại lão cấp tỉnh bộ, thậm chí là quốc gia đều không phải chỉ kém nửa phần hay một phần. Biện pháp hắn cho là thông minh, người ta liếc mắt một cái liền phân biệt được thật giả.
- Là do tôi viết. Chính xác mà nói, tôi viết xong, anh hai Tào giúp tôi chỉnh sửa lại.
Đối mặt với ánh mắt của Chu Đức Lượng, Từ Quân Nhiên dứt khoát thành thật thừa nhận. Có một số việc, không phải mình không thừa nhận là người ta không biết.
Chu Đức Lượng dường như biết rõ Từ Quân Nhiên sẽ thành khẩn thừa nhận, liền gật đầu cười:
- Nói cho tôi biết, tại sao lại nhắc đến những điều đó? Đừng nói với tôi là học được ở trường. Tuy rằng tôi chưa từng đến trường, nhưng tôi biết, giáo viên đại học sẽ không dạy những thứ đó.
Từ Quân Nhiên gật đầu, bình tĩnh nói:
- Sau khi về quê được nửa tháng, tôi phát hiện quê của mình không vì chính sách thay đổi mà nhận được chỗ tốt. Chính xác mà nói, các hương thân phụ lão vẫn giống như khi tôi còn nhỏ. Năm nào cũng lao động quần quật mà cơm thì không đủ no. Mùa xuân thì cũng chẳng có thức ăn. Mùa hè thì phải đi đấu tranh giành từng giọt nước để tưới tiêu. Ngài có thể tưởng tượng được không? Gia đình nghèo nhất trấn Lý gia chúng tôi một nhà tám miệng ăn mà chỉ có ba cái quần.
Nói xong, Từ Quân Nhiên chỉ một căn nhà trong thị trấn, nói với Chu Đức Lượng:
- Khi tôi còn bé hay cùng mẹ đến đây. Nhanh như vậy đã hai mươi năm trôi qua. Năm đó như thế nào thì bây giờ cũng như thế ấy. Căn nhà nào cũng trải qua mấy thập niên. Bây giờ phát hiện lại, cũng chẳng phải là chuyện kiêu ngạo gì. Bởi vì không có cơm ăn, không được đi học. Bởi vì nghèo, nên đàn ông huyện Võ Đức chúng tôi không lấy được vợ. Người ngoài nghe thấy là huyện Võ Đức thì biết rõ nơi này nghèo đến nỗi ngay cả cái xe đạp cũng là thứ khó gặp.
Nhìn Chu Đức Lượng, Từ Quân Nhiên thoáng có chút kích động, hỏi:
- Bí thư Chu, ngài có thể nói cho tôi biết, đã đến tình trạng không có cơm ăn, chúng tôi dựa vào cái gì mà cứ ôm quá khứ mãi không buông? Chẳng lẽ chỉ vì tranh luận một vấn đề còn chưa rõ ràng, cứ để dân chúng ngoài đường chịu đói? Chính quyền như vậy là chính quyền của nhân dân sao?
Những lời này, Từ Quân Nhiên đã nhịn từ lâu. Từ lúc hắn bắt đầu trọng sinh cho đến bây giờ, Từ Quân Nhiên không hiểu, vì sao những lãnh đạo kia đối với cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của dân chúng lại hoàn toàn làm như không thấy, còn cho rằng lúc này nên thế này, lúc kia nên thế kia. Rất nhiều người thậm chí còn không lo đến việc làm sao thay đổi cục diện nghèo khó. Giống như đám người Tần Quốc Đồng. Bọn họ chỉ quan tâm đến việc lựa chọn đứng thành hàng như thế nào. Mà ngay cả Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, chỉ sợ tâm tư cũng không đặt ở việc cải thiện cái nghèo mà là suy nghĩ đến việc phải đi như thế nào mới không trở thành vật hy sinh.
Quốc gia này, rốt cuộc là như thế nào?
Chu Đức Lượng trầm mặc không nói, cũng không vì thanh âm dần dần cao độ của Từ Quân Nhiên mà cảm thấy tức giận, chỉ khoát tay, bảo đám người Lưu Bân đằng sau lưng đi cách xa một chút, rồi mới quay sang nói với Từ Quân Nhiên:
- Ý của cậu, việc bên trên tranh chấp đường đi là sai lầm sao?
Từ Quân Nhiên cũng không trả lời. Hắn biết rõ, lời nói vừa nãy của mình có chút hơi quá. Nếu lúc này trả lời câu hỏi này nữa, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên không nói lời nào, Chu Đức Lượng mỉm cười:
- Tên nhóc con này!
Khoan thai nhìn đằng trước, Chu Đức Lượng giống như nhớ lại điều gì đó, lẩm bẩm trong miệng:
- Năm đó, tôi cũng giống như cậu, một lòng nghĩ đến đền đáp quốc gia. Cho nên mới dứt khoát xếp bút nghiêng lo việc binh đao. Bây giờ, nhiều năm trôi qua, chúng ta đã nhìn thấy đất nước của mình. Nhưng đất nước này so với trong tưởng tượng của tôi thì không giống nhau.
Từ Quân Nhiên không lên tiếng. Hắn không biết tại sao Chu Đức Lượng lại nói với hắn những lời này. Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trước kia thậm chí còn chưa nghe nói đến vị đứng đầu Tỉnh ủy. Hơn nữa, hắn cũng tin rằng, Chu Đức Lượng biết rất rõ về hắn. Còn hắn đối với ông, cơ hồ chỉ như một tờ giấy trắng.
Nhưng trước một người như vậy, trong giờ khắc này, sau khi nghe hắn nhất thời không thể khống chế phát ra một bụng tức, lại nói ra những lời như vậy. Quả thật khiến cho Từ Quân Nhiên không thể hiểu rõ. Thậm chí còn cân nhắc không thấu vị Bí thư Tỉnh ủy này đang nghĩ gì.
- Cậu nói, thị trấn Lý gia cậu muốn thực hiện mô hình nuôi cá trong ruộng và đội xây dựng, đây là họ gì?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Chu Đức Lượng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức nghiêm túc nhìn gương mặt già nua của Chu Đức Lượng, nhấn từng câu từng chữ:
- Họ Nhân dân.
- Nhân dân?
- Đúng, mặc kệ họ gì, hai chuyện này đều mang đến lợi ích thực tế cho người dân trấn Lý gia. Mang đến cơm no áo ấm cho bà con, còn gì quan trọng hơn? Những người lớn tuổi đã từng nói, mặc kệ mèo trắng mèo đen, bắt được chuột là mèo giỏi. Tôi nghĩ, bất kể là chính sách gì, cho dù là tư bản chủ nghĩa, chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng tốt, cũng có thể mang đến cơm ăn cho dân chúng cả nước. Quốc gia của bọn họ là tư bản chủ nghĩa. Bọn họ sử dụng con đường tư bản chủ nghĩa. Nhưng khi mang đến quốc gia chúng ta, thì chính là con đường của chúng ta. Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói, phải có tư tưởng chủ nghĩa. Vì sao trong phương diện này, chúng ta lại không lấy kinh nghiệm tiên tiến của người ta chứ?
Từ Quân Nhiên nói không nhanh không chậm. Mỗi một chữ một câu đều khiến cho Chu Đức Lượng nghe rất rành mạch.
Biểu hiện của Chu Đức Lượng cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sáng lên, lẩm bẩm:
- Làm ra chủ nghĩa, làm ra chủ nghĩa.
Từ Quân Nhiên không dám nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh Chu Đức Lượng, lẳng lặng nhìn vị Bí thư Tỉnh ủy hơn sáu mươi tuổi.
Mặc dù hắn không hiểu gì về cuộc đời của ông, nhưng hắn biết, những người trong thời đại của ông, không có người nào là không đặt dân chúng trong lòng. Năm đó, bọn họ vì quốc gia dân tộc mà vứt bỏ rất nhiều thứ. Vì cứu nước cứu dân, những gì họ bỏ qua, thật sự nhiều lắm.
Có lẽ cán bộ sinh ra ở thập niên 60 như Từ Quân Nhiên đều mang một tâm lý bao quát. Bởi vì hắn biết rõ rất nhiều vấn đề trong tương lai của Trung Quốc chính là xuất hiện trong tay những người này. Nhưng khi nhìn Chu Đức Lượng, Nghiêm Vọng Tung, hắn cũng không một câu oán trách. Cái này không có quan hệ gì đến vấn đề lập trường. Chỉ vì Từ Quân Nhiên biết rõ, không có những người này trả giá, tương lai trong vòng ba mươi năm, Trung Quốc không thể có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Cậu hãy nói cho tôi biết, thị trấn Lý gia, không, là phát triển kinh tế của huyện Võ Đức, cậu nghĩ như thế nào?
Sau một hồi lâu, Chu Đức Lượng đột nhiên hỏi.
Vấn đề này khiến cho Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Hắn chẳng qua chỉ là một Phó bí thư Đảng ủy, mặc dù phương diện giải thích khác có thể khiến cho người ta lau mắt nhìn, nhưng hắn không biết, vì sao việc phát triển kinh tế của một huyện Võ Đức, Chu Đức Lượng lại cần phải hỏi hắn. Dù sao, chẳng có một người đứng đầu Tỉnh ủy nào lại đi tin tưởng một thanh niên mới vừa ra đời.
Thấy Từ Quân Nhiên không lên tiếng, Chu Đức Lượng cũng không hỏi nữa, vuốt vuốt mái tóc của mình, cười nói:
- Cậu biết Kim Thừa Hữu quan hệ như thế nào với tôi không?
Từ Quân Nhiên ngây ra, không hiểu nhìn Chu Đức Lượng. Hắn chỉ nghe Kim Lệ nói, Kim Thừa Hữu và Chu Đức Lượng quen nhau trong trường cán bộ. Hai người đắc tội với không ít người. Cho nên Từ Quân Nhiên cho rằng giao tình giữa hai người là không thấp.
Không nghĩ tới, Chu Đức Lượng lại mỉm cười nói tiếp:
- Năm đó ở trường cán bộ, lão Kim đã từng cứu mạng tôi.
Cái này!
Từ Quân Nhiên ngẩn ra, cả buổi một chữ cũng không thể nói. Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, quan hệ giữa Kim Thừa Hữu và Chu Đức Lượng lại sâu như vậy.
Nếu nói thái độ của Chu Đức Lượng khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, thì quan hệ giữa Chu Đức Lượng và Kim Thừa Hữu lại càng khiến cho hắn kinh ngạc. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao kiếp trước Tào Tuấn Minh đến tỉnh Giang Nam nhậm chức chưa được hai ba năm đã có thể nhanh chóng dừng bước ở tỉnh. Xem ra là có liên quan đến Chu Đức Lượng.
Nhưng Từ Quân Nhiên không thừa nhận không được. Tuy Trung Quốc đất rộng của nhiều, nhưng có đôi khi mạng lưới quan hệ giữa người với người thật sự quá nhỏ.
Nhìn Từ Quân Nhiên, Chu Đức Lượng mỉm cười:
- Cái này, dù sao cậu cũng nên nói thật với tôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận