Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 231: Bản chất liều lĩnh.

Trong hoa viên của bệnh viện uỷ ban tỉnh, Hô Diên Ngạo Ba chỉ đạo Từ Quân Nhiên, khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy vô cùng bất ngờ.
- Cậu đấy, nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.
Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Từ Quân Nhiên, Hô Diên Ngạo Ba thản nhiên nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, không thể nhận ra là đang phê bình Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghe xong hơi ngẩn người, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn biết chuyện mình làm lần này hơi liều lĩnh, dù sao chả mấy chốc đã đẩy nhiều lãnh đạo của uỷ ban tỉnh như vậy vào vòng tranh đấu, khác nào nướng họ trên đống lửa, bình tĩnh mà nghĩ nếu như không phải Từ Quân Nhiên không còn cách nào khác, cũng sẽ không chọn cách này, mặc dù hắn cũng biết cách này hơi quá đáng.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết bản thân không có lựa chọn nào khác.
Công xã trấn Lý gia nếu muốn phát triển, thì tác dụng của mấy doanh nghiệp trong trấn rất quan trọng, Từ Quân Nhiên không có cách nào để làm lại từ đầu một bản kế hoạch phát triển, nếu không thì anh căn bản không thể mất đi sự giúp đỡ của mấy người Trịnh Vũ Thành, giữa việc đắc tội với mấy nhân vật lớn và việc bảo toàn cục diện của Trấn Lý gia không dễ gì mới đạt được như ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên sẽ chọn cách mà hắn cho là thích hợp.
- Tôi biết, cậu lo lắng sau khi Trịnh Vũ Thành bị lật đổ, sẽ ảnh hưởng đến bố cục của cậu.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên, nói.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, không nói gì.
Lắc đầu, Hô Diên Ngạo Ba nói tiếp:
- Nhưng cậu đã từng nghĩ, tới việc cậu lấy tiền đồ của bản thân ra đánh cược chưa?
Thở dài, ông ta trực tiếp nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện lần này, ít nhất thì cậu cũng đã đắc tội với Trần Sở Lâm, cậu cho rằng ông ta sẽ tha cho cậu sao?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, hắn không phải không biết về thanh thế của trưởng phòng tổ chức uỷ ban tỉnh ở Giang Nam, nhưng dù nói thế nào, thì bản thân phải vất vả lắm mới giúp công xã trấn Lý gia phát triển lên được, nếu như từ bỏ, hắn thực sự không cam tâm.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu thấy tình hình trong tỉnh bây giờ thế nào?
Từ Quân Nhiên giật mình, không ngờ Hô Diên Ngạo Ba lại hỏi mình câu hỏi phức tạp như vậy, do dự một lúc, Từ Quân Nhiên thấp giọng nói:
- Đang thay cũ đổi mới.
Hô Diên Ngạo Ba cau mày, sau đó khẽ gật đầu:
- Rất chính xác.
Bình tĩnh nhìn Từ Quân Nhiên, ông ta nói tiếp:
- Tôi có một cậu học trò làm trong phòng tổ chức, cậu ấy nói với tôi, trung ương đang thảo luận về vấn đề uỷ ban tỉnh Giang Nam.
Từ Quân Nhiên giật mình, nếu biết nhóm uỷ ban tỉnh Giang Nam gần đây mới có biến động, Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An hai người họ một người là bí thư của uỷ ban chính trị và pháp luật, một người là chỉ tịch tỉnh, đều là thường vụ cấp cao, nhưng nếu đã như vậy, trung ương vẫn còn chuẩn bị điều chỉnh cơ cấu uỷ ban Giang Nam, lẽ nào còn có biến động nào khác chăng?
Hô Diên Ngạo Ba nói:
- Cậu phải chuẩn bị cho tốt, chắc phải im ắng một thời gian.
Từ Quân Nhiên nghe ông ta nói, đứng bất động một lúc, sau đó như ngộ ra điều gì, trong đầu mơ hồ đoán được, xem ra trung ương định hạ đao với việc bảo hộ thế lực ở Giang Nam.
Từ phó chủ tịch trở lên đều là cán bộ thủ đô quản lý, thuộc vào hạng cán bộ phòng tổ chức trung ương trực tiếp quản lý, đặc biệt là việc bổ nhiệm thường vụ. Nhưng không phải không có ngoại lệ, trong hầu hết các thường vụ, có hai chức vụ, bí thư đầu tiên của uỷ ban tỉnh là người khá có quyền quyết định, một là trưởng phòng tổ chức, hai là thư kí trưởng của uỷ ban tỉnh. Phòng tổ chức trung ương rất rõ ràng, cán bộ thường ủy quản, giúp bí thư quản lý cán bộ, là trưởng phòng tổ chức, nếu như trưởng phòng tổ chức và bí thư tính khí không hợp nhau, thì công việc nhân sự, sẽ không ai quản lý.Thư kí trưởng thay bí thư quản lý công việc hàng ngày, thư kí trưởng nếu như không cùng hướng với bí thư, việc phổ biến công việc hàng ngày, sẽ bị loạn. Vì vậy, đối với hai chức vụ này, luôn có tính thiên vị một chút, chỉ cần là người mà người đứng đầu uỷ ban tỉnh đề bạt, thường sẽ không cần bỏ phiếu.
Nhưng ở tỉnh Giang Nam lại không như vậy, người đứng đầu uỷ ban tỉnh Chu Đức Lượng và trưởng phòng tổ chức Trần Sở Lâm, còn cả thư kí trưởng của uỷ ban tỉnh Nhâm Cửu Linh căn bản là không hợp nhau, thậm chí còn có mâu thuẫn. Ngược lại quan hệ giữa Nhâm Cửu Linh và Trần Sở Lâm rất tốt, hai người đã rất nhiều năm cũng tiến cùng lùi trong hội đồng thường vụ uỷ ban tỉnh.
Cho nên, Từ Quân Nhiên biết, Chu Đức Lượng chắc chắn rất không hài lòng với Nhâm Cửu Linh và Trần Sở Lâm, điểm này từ lúc ông ta đến huyện Võ Đức, đi theo thư kí trưởng của phó chủ tịch tỉnh đã nhìn ra rồi, nếu biết trong tình huống này, người luôn đi theo quan sát chủ tịch uỷ ban tỉnh, đều là thư kí trưởng.
Trưởng phòng tổ chức và thư kí trưởng không được lòng chủ tịch uỷ ban tỉnh, sau khi nghe Hô Diên Ngạo Ba nói, phản ứng đầu tiên của Từ Quân Nhiên là Trần Sở Lâm và Nhâm Cửu Linh khó mà ở lại Giang Nam lâu được.
Nhưng dù có như thế, thì họ nếu muốn trừng trị mình thì cũng là nhẹ nhàng thôi.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên cười khổ, dù nói Trần Sở Lâm hay Nhâm Cửu Linh có lẽ không bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi tỉnh Giang Nam, nhưng sợ là trước khi bọn họ đi, sẽ tính sổ với người phá rối này, suy cho cùng thì dù nói thế nào, những việc hắn đã làm lần này đã làm mất mặt mấy nhân vật lớn ở uỷ ban tỉnh.
Thực ra Từ Quân Nhiên cũng biết rõ, không chỉ có Trần Sở Lâm, mà ngay lúc này bọn người Vu Trạch Diễn dường như đang mai danh ẩn tích, cũng hận mình đến tận xương tuỷ.
Chuyện nhà khách dân tộc nhận thầu, nếu như Từ Quân Nhiên không nhúng tay vào, vốn là bọn Vu Trạch Diễn đã nắm được đằng chuôi, dù Trịnh Vũ Thành có vùng vẫy thế nào, dù Hồ Hữu Tài có dùng thủ đoạn gì, dù có liên luỵ đến Lãnh Nhạc, bọn Vu Trạch Diễn cũng không quan tâm, cái kiểu trừng trị đối lập này, chẳng liên quan gì đến bọn họ, cách nghĩ của bọn Vu Trạch Diễn rất đơn giản, nếu như nhận thầu nhà khách dân tộc sẽ có được lợi nhuận lớn, bản thân sẽ có cơ hội phát tài. Nhưng anh ta không ngờ, sự việc chớp mắt đã thất bại, còn bị Từ Quân Nhiên phá hỏng. Anh ta đương nhiên không nghĩ rằng bản thân đã làm sai điều gì, còn khẳng định là Từ Quân Nhiên đã ngăn cản con đường phát tài của mình.
Người như vậy, không phải kẻ thù của mình, thì còn là cái gì nữa?
- Cậu đấy, tôi nói cậu có cái gì tốt chứ.
Nhìn Từ Quân Nhiên, Hô Diên Ngạo Ba bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, xoa xoa đầu lại chẳng nói gì, hắn nghĩ rất đơn giản, cùng lắm thì hắn im lặng vài tháng, đợi đến tháng ba năm sau, chào hỏi Tào Tuấn Minh, đến trường đảng học, tới lúc đó dù Trần Sở Lâm muốn báo thù mình, ông ta cũng còn phải suy nghĩ.
Đây là điểm tốt của người trọng sinh, kí ức biết trước nói cho Từ Quân Nhiên biết. ngày mùng 2 tháng 2 năm 83 đến ngày 2 tháng 3 Hội nghị công tác trường đảng toàn quốc lần thứ 2 được tổ chức tại thủ đô. Hội nghị nghiên cứu về vấn đề cải cách trường đảng, giúp trường đảng nhanh chóng chuyển từ việc cán bộ luôn phiên đi huấn luyện là chính sang chính quy hoá việc bồi dưỡng cán bộ là chủ yếu, cống hiến cho việc bồi dưỡng chính quy hoá, trẻ hoá, tri thức hoá, chuyên nghiệp hoá cán bộ chính phủ. Ngày 3 tháng 5, trung ương ban hành , Quy định có nhắc tới, tranh thủ từ năm 75 kế hoạch đã từng bước làm được: cứ đảm nhiệm cán bộ có chức vụ lãnh đạo của 2 cấp của tỉnh, nhất định phải trải qua quá trình bồi dưỡng của trường đảng trung ương; Cán bộ đảm nhiệm chức vụ chỉ đạo chủ yếu cấp huyện, bắt buộc phải trải qua quá trình bồi dưỡng của trường Đảng khu tự trị, tỉnh hoặc thành phố, cán bộ lảnh đạo quản lý uỷ ban địa phương, thành phố, huyện cũng bắt buộc phải trải qua khoá bồi dưỡng của trường đảng của uỷ ban huyện thành phố địa phương.
Sau khi quyết định nay được phát hành, khắp nơi rầm rộ bắt đầu tiến hành bồi dưỡng cán bộ như măng mọc sau mưa, vào trường đảng học, nghiễm nhiên được trở thành cách mạ vàng tốt nhất cho các cán bộ lãnh đạo.
Không giống với tình hình một vài người bị tống vào lãnh cung vào trường đảng học, lúc này có thể đi trường đảng học, đều là cán độ có tiền đồ rộng mở, mục tiêu của Từ Quân Nhiên là trường đảng trung ương, có quan hệ với Tào gia, lại thêm bản lĩnh lý luận, hoàn toàn không phải việc khó.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Từ Quân Nhiên có sức lực như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không thể nói với Hô Diên Ngạo Ba, cho nên Từ Quân Nhiên chỉ có thể nói với vẻ mặt không đổi:
- Vì những người đồng hương ở trấn Lý gia, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Hô Ngạo Diên Ba rất lâu sau không nói câu gì, cuối cùng chậm rãi nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận