Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 714: Xung đột mâu thuẫn.

Những chiếc bẫy hợp đồng, đối với người bình thường, chẳng qua là sự tồn tại trong truyền thuyết, nhưng đối với Từ Quân Nhiên, hắn đã gặp qua quá nhiều việc gian lận trong hợp đồng rồi.
Lấy bản hợp đồng này làm ví dụ, Từ Quân Nhiên liếc mắt qua liền nhìn ra chỗ không đúng.
Nếu dựa vào tình hình mình nắm trong tay trước kia, nhỡ công ty đầu tư Watson này chỉ là thứ trống rỗng, đến lúc huyện Nhân Xuyên gửi 500 vạn vào tài khoản người ta, người ta liền bỏ chạy, chẳng phải là công dã tràng sao?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua lý Tố Mai:
- Yêu cầu đưa tiền trước, là ai đề nghị?
Lý Tố Mai nghĩ nghĩ nói:
- Là Quách tổng, ý của ông ta, là hy vọng có thể dùng cách như vậy để tăng sự giúp đỡ song phương.
Do dự một chút, cô tựa hồ có chút xoắn xuýt gì đó, nhưng nhìn xung quanh không có ai, vẫn thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư, tôi cảm thấy, Quách tổng này có chút không đáng tin. Công ty Watson gì đó, tôi đến thành phố Bằng Phi mấy lần đều chưa từng nghe nói đến…
- Ồ?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc liếc nhìn Lý Tố Mai, ngược lại không ngờ cô cũng phát giác ra chỗ không đúng.
Bất động thanh sắc gật đầu, Từ Quân Nhiên nói với Lý Tố Mai:
- Còn gì nữa không?
Lý Tố Mai thấy Từ Quân Nhiên không tức giận, lúc này mới nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi cảm thấy, cảm thấy, việc hợp tác này còn chưa bắt đầu, chúng ta gửi tiền vào tài khoản của người ta trước, có phải không thỏa đáng không? Trong huyện cũng có một vài nhà đầu tư, không ai đưa ra yêu cầu này, nhưng Quách tổng này mới đến trong huyện mấy ngày, liền đưa ra quyết định đầu tư số tiền lớn như vậy, ngay cả khảo sát luận chứng cũng đều bỏ qua, cho nên tôi cảm thấy có chút không yên tâm. Bí thư, ngài xem có phải cần nghiên cứu thêm hay không?
Cô nói xong những lời như vậy, có chút chờ mong nhìn Từ Quân Nhiên, rất rõ ràng là đang đợi đáp án của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhìn Lý Tố Mai, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn thật không ngờ, Lý Tố Mai chỉ dựa vào chút dấu vết, là có thể suy đoán ra nhiều thứ như vậy, không thể không nói, người phụ nữ này thật sự rất có thiên phú.
Đối với người có tiền đồ làm quan, ngoài sự hâm mộ và ghen ghét, mọi người dường như luôn có chút thành kiến cố chấp, cho rằng người nọ vì giỏi nịnh nọt, am hiểu các loại cửa sau. Trên thực tế, làm quan giống nhà thơ, họa sĩ, ca sĩ, cần thiên phú và tiềm chất. Chính là một người vợ của quan có trình độ, sự thích đáng vừa phải, cũng cần ngộ tính và tâm trí, càng không cần nói đến quan viên có trình độ, đó là phải trải tra muôn nghìn thử thách, một đôi mắt có thể nhìn rõ chân tướng, tuyệt đối là không thể thiếu.
Đối với đại đa số người Trung Hoa, cái gọi là thăng quan. Không có người nào thưởng thức cấp trên của anh, công tác của anh làm đến viên mãn, trình độ cao tới đâu, cũng không thể tiến bộ. Trong chiến thuật nhiều người chọn dùng, áp dụng nhìn thẳng một người, dùng tất cả tinh lực để đi lên tuyến đường trên, có lãnh đạo thưởng thức anh là đủ rồi.
Mà người Lý Tố Mai chọn nhìn thẳng, không thể nghi ngờ chính là mình.
Suy nghĩ của Lý Tố Mai rất đơn giản, cô ấy cảm thấy Quách Bằng Phi kia có vấn đề, nhưng vấn đề cụ thể ở chỗ nào, cô cũng không rõ lắm, trực giác của phụ nữ cho cô biết, nhà đầu tư nhìn ra tay hào phóng như vậy, uy phong lẫm liệt như vậy, không giống với mấy nhà đầu tư bản thân mình tiếp đón, chỉ có điều Lý Bân là chủ đầu tư hạng muc, Lý Tố Mai là tâm phúc Từ Quân Nhiên đề bạt lên không tiện mở miệng lắm, chỉ có thể lựa chọn phối hợp với đối phương. Nhưng không có nghĩa Lý Tố Mai bỏ qua sự nghi ngờ của mình, mắt thấy hợp đồng sắp được ký kết, cho dù Từ Quân Nhiên không đến Cục chiêu thương tìm cô, cô cũng có ý định đi tìm Từ Quân Nhiên báo cáo sự việc một chút.
Quan trọng nhất là, Lý Tố Mai cảm thấy, việc này đối với bí thư Từ mà nói, có lẽ là một cơ hội tốt!
Một cơ hội để triệt để đánh bại chủ tịch huyện Lý Bân!
Lý Tố Mai từ trước đến giờ không tin vào vận mệnh, dưới cái nhìn của cô, vận mệnh chẳng qua là sự an ủi của người thất bại, là người nhu nhược tự lừa dối bản thân, người có tiền đồ chỉ có thể dựa vào ý chí của mình, cố gắng của mình để giải quyết vấn đề của mình.
Cơ hội đối với mọi người, cũng không bình đẳng, nếu ngang hàng, sẽ không phải là cơ hội. Cơ hội là do con người tạo ra, con người sở dĩ muốn sáng tạo ra cơ hội, cũng vì có người cần cơ hội. Mà cơ hội được sáng tạo ra, tuyệt không phải tạo ra vì người sáng tạo cần cơ hội. Cho nên, chỉ đa số người cần cơ hội, mới có một số ít người đoạt được cơ hội mới là cơ hội chân chính.
Phải biết rằng, con người có tính chủ động, vì thế con người có thể lựa chọn cơ hội, nắm bắt cơ hội. Nhưng, cơ hội cũng lựa chọn con người, cơ hội đối với mỗi người, đều có điều kiện. Cơ hội không tồn tại phổ biến, không thường có. Vì thế, xã hội vĩnh viễn không phân chia cơ hội đồng đều cho mỗi người.
Cơ hỗi vĩnh viễn là do rát ít người được hưởng thụ, nếu mỗi người đều có thể hưởng thụ cơ hội sẽ không phải là cơ hội nữa. Vì vậy, cơ hội tất nhiên giống như sản phẩm cung cấp độc quyền ở thời đại kinh tế, chỉ cung cấp cho những người ở tầng lớp quyền thế, người có năng lực đầu tư, người dân bình thường mãi mãi không có duyên với cơ hội. Những cái gọi là nắm bắt cơ hội, người nắm bắt cơ hội, không phải vì họ có khả năng nắm bắt, mà là có người vì họ tạo ra cơ hội để họ đến nắm bắt.
Giống người như Từ Quân Nhiên, có năng lực, có bối cảnh, chỉ cần bản thân có thể cho hắn cơ hội sáng tạo là đủ rồi, hắn có thể nắm chắc cơ hội, làm việc hắn muốn làm và có thể làm được.
Lý Tố Mai cảm thấy, lúc này Lý Bân phạm phải một sai lầm, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, chính là một cơ hội, chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, hoàn toàn có thể hất Lý Bân xuống ngựa.
Cho nên, cô âm thầm nhắc nhở Từ Quân Nhiên, Quách Bằng Phi có vấn đề.
- Tố Mai, chị cảm thấy, tôi nên làm thế nào?
Từ Quân Nhiên sau khi trầm mặc nửa ngày, bỗng mở miệng hỏi Lý Tố Mai.
Lý Tố Mai mỉm cười, tuy Từ Quân Nhiên không thể đoán rõ được, nhưng cũng đoán ra tám chín phần, chỉ sợ bây giờ rất nhiều người trong huyện, đều cho rằng mình hận Lý Bân thấu xương, ước gì bí thư thứ nhất Tỉnh ủy tiền nhiệm này sớm xéo đi, vì thế Lý Tố Mai cũng được, Lưu Hoa Cường cũng được, đối với việc đầu tư này mới có cách làm như vậy, chỉ sợ họ cho rằng, mình ước gì vụ đầu tư này thất bại.
Nghe được vấn đề của Từ Quân Nhiên, Lý Tố Mai trầm mặc một chút, vẫn thấp giọng nói:
- Bí thư, tôi nghe theo ngài.
Đối với cô mà nói, hạng mục này có thể thành công hay không không quan trọng, quan trọng là… Muốn thông qua chuyện lần này, triệt để trở thành tâm phúc của Từ Quân Nhiên, trở thành cán bộ cùng một hệ của Từ Quân Nhiên, dù là về sau có một ngày Từ Quân Nhiên rời huyện Nhân Xuyên, bản thân cũng có thể mượn lực lượng của hắn, tiếp tục đi lên trên con đường làm quan.
Trên đời chỉ có người ngồi kiệu mới có kiệu, người nâng kiệu nâng kiệu tốt, làm tốt, người ngồi kiệu tự nhiên sẽ cho người nâng kiệu một cái kiệu, cuối cùng người nâng kiệu cũng trở thành người ngồi kiệu. Nếu không nâng kiệu, vậy cả đời này cũng đừng nghĩ đến lên kiệu. Cuối cùng không ngồi lên kiệu, có thể nâng kiệu cả đời cũng là phúc khí của anh. Nâng được kiệu rồi, liền thuộc về người ngồi kiệu, sẽ có ô dù.
Những gì Lý Tố Mai làm bây giờ, là hy vọng Từ Quân Nhiên trở thành người trong kiệu kia do mình nâng, vì cô hy vọng, có một ngày, bản thân có thể có được kiệu Từ Quân Nhiên tặng.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn biết rõ, hôm nay mình nhất định phải đưa ra một lựa chọn.
Người đời này, luôn có rất nhiều lựa chọn, đúng sai, là do thời gian chứng minh.
Từ Quân Nhiên cầm bản nháp hợp đồng lên, đi tới văn phòng làm việc ở bên chính quyền của Lý Bân.
- Chủ tịch Huyện Lý, tôi cảm thấy hợp đồng này có vấn đề rất lớn.
Từ Quân Nhiên sau khi thấy Lý Bân, cũng không có gì khách sáo, trực tiếp đưa ra ý kiến của mình.
Lý Bân mỉm cười nhìn vị trí Từ Quân Nhiên chỉ trên hợp đồng, lộ ra một biểu tình không ngoài dự đoán của tôi rồi nói:
- Bí thư quá lo lắng rồi. Tôi tất nhiên biết như vậy không quá thỏa đáng, 500 vạn không thể tùy tiện đưa cho họ. Tôi đã nói với Quách tổng, chúng tôi đưa trước cho họ 200 vạn!
- Phụt!
Từ Quân Nhiên trực tiếp phun ngụm nước trà trong miệng ra, nhìn Lý Bân ngây người, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Đối với Từ Quân Nhiên, cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Lý Bân lại cho một một đáp án vớ vẩn như vậy. Vốn lúc mới nghe đoạn đầu, Từ Quân Nhiên còn tưởng Lý Bân cuối cùng đã nhận ra chỗ không ổn của hợp đồng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Lý Bân chẳng qua cảm thấy thoáng cái đưa ra 500 vạn có chút gánh nặng đối với tài chính huyện, muốn phân kỳ tả tiền mà thôi.
Cố nén sự xúc động muốn ném chén trà trong tay vảo bản mặt đắc ý của Lý Bân, Từ Quân Nhiên nhìn Lý Bân chậm rãi nói:
- Quách tổng hẳn là đồng ý chứ?
Nói nhảm! Đám người này là lừa đảo, đừng nói 200 vạn, cho dù là 100 vạn, Từ Quân Nhiên tin rằng Quách Bằng Phi sẽ không cự tuyệt, dù sao loại chuyện này, con rận ít hơn nữa cũng là thịt. Huống chi, 200 vạn cũng không phải là con số nhỏ.
Lý Bân nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên, rất đắc ý gật đầu:
- Đó là tất nhiên, tôi dựa vào lý lẽ tranh luận rất lâu, lại thêm Quách tổng thực sự có ý muốn thực hiện hạng mục này, cuối cùng đồng ý rồi. Bí thư Từ yên tâm, chúng tôi đã thương lượng xong, giai đoạn đầu chúng tôi chỉ cần đưa ra 200 vạn, đợi sau khi công trình bắt đầu nửa tháng, lại đầu tư vào 300 vạn còn lại là được.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, hắn thật sự có chút bội phục Lý Bân rồi, đi theo bí thư Tỉnh ủy Lâm thời gian dài như vậy, chẳng lẽ tên này không học được chút gì sao?
Thấy Lý Bân vẫn ra vẻ mặt đắc ý ngồi đó, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ đứng lên, kiên nhẫn lật vài trang trước của hợp đồng, sau đó chỉ vào một chỗ nào đó nói với Lý Bân:
- Chủ tịch Huyện Lý, anh xem chỗ này một chút, họ vừa tới chưa đến vài ngày, liền tinh tường tình hình của chúng ta, tôi cảm thấy không quá thật. Anh xem chỗ này một chút, ở đây ghi rất rõ ràng tình hình nửa năm trước của huyện, bây giờ mảnh đất kia cũng sớm có hạng mục mới. Tôi cho rằng, họ đối với tình hình khuôn viên của chúng ta, hoàn toàn đến từ tư liệu của Cục chiêu thương chúng ta.
Lý Bân nhướng mày, nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt không thiện cảm nói:
- Bí thư Từ, anh đây là có ý gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận