Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 415: Đến thăm Chủ nhiệm Tạ.

Vụ án buôn lậu ô tô ở Thiên Nhai năm 1984 có vị trí rất quan trong lịch sử cải cách mở cửa của Trung Hoa. Trên thực tê, nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do một câu nói của vị thủ trưởng đứng đầu, đại ý của câu nói đó là: “Nếu như trong 20 năm có thể đưa kinh tế của thiên nhai phát triển đến trình độ của bờ biển bên kia thì đã đạt được thành tựu vô cùng lớn!
Lúc đó, ở trên đã phê duyệt một văn kiện, nguyên văn là “Bản tóm tắt thảo luận vấn đề nhanh chóng mở rộng xây dựng đảo Thiên Nhai” trongđó đã chỉ ra: “ căn cứ theo nhu cầu của khu hành chính Thiên Nhai, phê chuẩn việc nhập khẩu các tư liệu sản xuất công nghiệp, nông nghiệp, dùng cho sản xuất xây dựng; có thể dùng một phần trích từ ngoại hối của địa phương, nhập khẩu một số hàng hóa tiêu dùng mà Thiên Nhai còn thiếu.”
Tuy nhiên, “bản tóm tắt” này đã ghi bằng văn bản rõ ràng “Những vật liệu và thương phẩm nói trên chỉ được sử dụng và tiêu thụ trong khu hành chính Thiên Nhai, không được vận chuyển sang bên ngoài để tiêu thụ.
Mà vấn đề lại hoàn toàn nằm ở đây, lúc mới bắt đầu, theo cách nghĩ của lãnh đạo Thiên Nhai, vì áp dụng những chính sách vừa nhanh chóng, lại vừa mang lại nhiều lợi ích, hoàn thành tích lũy ban đầu, nhập khẩu 1,3 vạn chiếc xe, mua bán trao tay trong nội địa, lợi nhuận đã đạt được 200 triệu rồi.
Tuy nhiên mọi người lại vượt qua dự liệu của ông ta, một khi miệng cống được mở thì tình thế nhanh chóng trở nên không thể cứu vãn. Chỉ với một công văn được phê duyệt, đầu cơ trục lợi một chiếc xe ô tô, có thể lời đến hơn vạn đồng. Trong một lúc, toàn bộ người trên đảo đều trở nên điên loạn, người người tranh giành văn kiện được phê duyệt, nhà nhà đầu cơ ô tô. Vào năm 1983, Khu hành chính Thiên Nhai có hơn 2000 chiếc ô tô nhập khẩu, nhưng đến tháng 7 năm 1984, chính phủ khu lại phê chuẩn nhập khẩu 1,3 vạn chiếc ô tô nữa, so với bình quân nửa năm trước đã tăng lên 36 lần. Chỉ vẻn vạn trong vòng nửa năm trên đảo đã có thêm 872 công ty đều là về lĩnh vực ô tô. Thậm chí ngay cả bộ đội cũng tham dự vào việc vận chuyển xe khỏi đảo, hải quân thì dùng tàu quân đội, với danh nghĩa thay đổi nơi dồn trú, đem toàn bộ đổ thành biển số quân đội, sau khi lên bờ liền tháo bỏ biển số quân, đem về Thiên Nhai tiếp tục vận chuyển đợt thứ hai.
Vào mùa hè khốc liệt đó, ô tô tràn vào Thiên Nhai giống như thủy triều. Toàn bộ thành phố Thiên Hải mênh mông bát ngát, cục Công Thương rất tích cực với thủ tục” phạt tiền cho đi” với các nhà đầu tư đến từ khắp nơi, chỉ cần phạt từ 4000~5000, đống lên đó một con dấu, chiếc xe này có thể đường hoàng lên thuyền ra đảo rồi. Trong thời gian này, tham ô, đút lót, nhận hối lội, mua bán ngoại tệ lậu.. tất cả vi phạm pháp lệnh đều hoạt động công khai. Sau đó điều tra tổ thanh tra, chỉ vẻn vẹn trong nữa năm, thiên nhai đã ký duyệt cho 8, 9 vạn chiếc xe hơi nhập khẩu, đặt hàng bên ngoài hơn 7 vạn chiếc xe.
Chuyện này ở kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của Từ Quân Nhiên, bởi về sau đó hắn đã từng làm việc tại một nhà máy ô tô, đã tìm đọc rất nhiều tư liệu chuyên môn. Tuy thời gian ở kiếp này có hơi khác so với trí nhớ của hắn, sự thành lập và cơn sóng buôn lậu ô tô ở Khu hành chính Thiên Nhai xảy ra hơi sớm, nhưng Từ Quân Nhiên dám khẳng định nhà nước tuyệt đối không cho phép chuyện này tiếp tục phát triển. Trong nguyên bản lịch sử, đầu năm 1985 do Ban kỷ luật thanh tra, trung tâm quân ủy, quốc gia thẩm tra các loại, tạo thành một tổ điều tra khổng lồ 102 người, tiến vào tận sâu của thiên nhai. Sau đó không lâu đã công bố số liệu điều tra được. Trong thời gian một năm, Thiên nhai đã mở rộng phi pháp trên 21 tỉnh thành trong nước, cùng 15 đơn vị của trung ương mua hết 5 trăm bảy chục triệu đô la mỹ, tất cả công ty nhập khẩu cho vay tính dụng gộp lại có khoảng 42.1 triệu, so với năm 1984, tổng sản lượng công nông nghiệp hơn hẳn một tỷ.
Còn chuyện Từ Quân Nhiên cần làm là dùng cách của mình, tác động để tổ điều tra nhanh chóng tiến vào khu hành chính Thiên Nhai.
Bởi lãnh đạo của Khu hành chính Thiên Nhai hiện tại, vừa vặn lại là người do phó Thủ tướng Hoàng đề cử.
- Cậu … cậu đừng nói với tôi là cậu và anh cả đã tính đến chuyện này từ lâu rồi nha!
Cho dù Tào Tuấn Vĩ có ngu đi chăng nữa thì lúc này cũng hiểu được, tên Từ Quân Nhiên này, rõ ràng là muốn mượn chuyện này để cài bẫy người khác.
Từ Quân Nhiên lại cười lớn:
- Tôi và anh cả của anh không có hèn hạ như vậy. Chúng tôi mới chỉ nhìn ra chỗ không thỏa đáng, sợ là nếu như dính dáng đến quá sâu thì sẽ bị liên lụy, bằng không thì cũng không sống chết cũng không cho anh làm.
Hắn nói đều là thật, ngay từ đầu, khi Từ Quân Nhiên nghe nói thành lập Khu hành chính Thiên Nhai thì có hơi ngạc nhiên. Dù sao thì theo trí nhớ của Từ Quân Nhiên, chuyện này xảy ra sớm hơn nửa năm. Từ Quân Nhiên quả thật đã suy nghĩ, lịch sử có thể vẫn tiếp tục đi theo quỹ tích cố hữu hay không, kết quả đã minh chứng là bánh xe lịch sử không thể nào bị ngăn cản, cho nên hắn lo lắng, với bản tính của Tào Tuấn Vĩ, nhất định gã sẽ dính líu đến chuyện này, cho nên đã cố tình nói những điều mình lo lắng cho Tào Tuấn Minh. Kết quả, Tào Tuấn Minh vô cùng quyết đoán, lập tức tìm Tào Tuấn Vĩ, nghiêm lệnh không cho gã tham dự vào chuyện buôn bán xe.
Thế nên mới có chuyện, người ta thì đi buôn ô tô ở Thiên Nhai, còn Tào Tuấn Vĩ lại đến Lĩnh Nam mở công ty xây dựng, không hề bước chân đến phạm vi quản lý của Khu hành chính Thiên Nhai.
- Hai người thật biết tính toán, tôi không thể không nhờ vào hai người được!
Tào Tuấn Vĩ cười khổ, hiện giờ, gã đã hiểu ra. Khó trách Từ Quân Nhiên và anh cả lại không cho gã tham gia vào chuyện này. Nếu quả thật đúng như Từ Quân Nhiên nói, ai mà dính và chuyện này thì đúng là xui xẻo, may mà gã vẫn còn giữ được cái mạng.
Quả thật, hắn vẫn còn điều không có nói ra, đây chỉ là một suy đoán của hắn. chuyện buôn lậu ô tô này đối với Tào Tuấn Vĩ giống như là mồi nhử, dụ những kẻ muốn kiếm cơm, muốn kiếm một một khoản lớn tham gia vào, còn Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh chính là những thợ săn nắm giữ mồi câu, nếu họ thấy ai không vừa mắt thì trực tiếp khơi chuyện ra là được, giống như hiện tại, Từ Quân Nhiên chuẩn bị xử lý Lý Kiện Nhân.
- Anh Vĩ, anh nên dừng lại, đừng gây phiền phức cho Lý gia nữa.
Từ Quân Nhiên nói với Tào Tuấn Vĩ.
- Lý Kiện Nhân y và Hoàng Hạo là bạn tốt, cùng nhau kinh doanh công ty buôn bán ô tô đó. Vậy ta hãy để cho họ vui vẻ, để rồi xem đối mặt với sự chất vấn của thủ trưởng đứng đầu, những kẻ này còn có thể đùa giỡn được hay không?
Lúc này, Tào Tuấn Vĩ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Từ Quân Nhiên lại đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của mình. Gã cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì gã cùng chiến tuyến với kẻ này. Nếu như một ngày bị tên này nhớ đến, Tào Tuấn Vĩ đột nhiên cảm thấy thương thay cho Hoàng Hạo, còn muốn lấy dì út của Từ Quân Nhiên sao, y vẫn nên đi chùa để cầu chúc thì hơn.
Từ Quân Nhiên ngồi lại nhà của Tào Tuấn Vĩ đến chiều, sau đó mượng Tào Tuấn Vĩ một chiếc xe, thì ra là đại phú hào kia đã bị Lý Kiện Nhân đập phá, y nhắn người ta chuyển lời cho Tào Tuấn Vĩ, nói sẽ bồi thương một cái khác cho Tào Tuấn Vĩ. Tào Tuấn Vĩ nghe theo sự sắp xếp của Từ Quân Nhiên, không nói gì thêm, mà đồng ý luôn trên điện thoại.
- Anh Tạ, khi nào có thời gian rảnh, ra ngoài nói chuyện.
Từ Quân Nhiên lái xe về chỗ của mình, gọi điện thoại cho Tạ Vĩnh Cường.
Lúc này Tạ Vĩnh Cường đang ăn cơm với vợ, y cũng hiếm khi mới có thời gian về nhà. Bởi bình thường làm việc, luôn phải theo sát thủ trưởng, vốn không có thời gian riêng để nghỉ ngơi. Đây là trạng thái làm việc bình thường của một thư ký. Hôm nay thủ trưởng cấp cao đã cho anh ta về nghỉ ngơi, tranh thủ lúc này rảnh rỗi, về thăm người thân, không ngờ là Từ Quân Nhiên lại gọi điện đến nhà mình.
- Ha ha, tên nhóc này, không biết có phải là biết tiên tri hay không nữa, đã biết trước anh có nhà nên mới gọi điện đến?
Trong điện thoại, Tạ Vĩnh Cường bật cười, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng cười lớn:
- Chủ nhiệm Tạ đã đề cao tôi rồi. Nếu tôi có bản lĩnh đó thì đã không phải ở lại chốn nhân gian phức tạp này, mà sớm lên trời rồi.
Hai người đều bật cười, Tạ Vĩnh Cường nghĩ một chút rồi nói:
- Khỏi cần ra ngoài, nhiều người phức tạp, năm hết tết đến đến nơi rồi, chú để cho mấy nơi đấy làm ăn buôn bán. Như vậy đi, chú đến nhà anh, hai chúng ta từ từ nói chuyện.
Từ Quân Nhiên nghĩ một chút rồi liền gật đầu đồng ý:
- Vậy được, làm phiền anh và chị dâu rồi.
Từ Quân Nhiên đặt điện thoại xuống rồi lái xe đến nhà của Tạ Vĩnh Cường. Cha của Đỗ Văn Diễm làm việc lại bộ Tuyên truyền Trung Ương, hai người họ cũng đang ở nhà của bộ Tuyên truyền Trung Ương. Ban đầu ai cũng dị nghị chuyên Đỗ Văn Diễm gả cho một tên mọt sách như Tạ Vĩnh Cường, nhưng đến lúc này, không ai là không thừa nhận con mắt của Đỗ Văn Diễm thật chuẩn xác. Với địa vị của Tạ Vĩnh Cường hiện giờ, lãnh đạo cấp sở cũng không dám ngẩn cao đầu trước mặt y.
Đây là lần đầu Từ Quân Nhiên đến, nên Tạ Vĩnh Cường ra tận cửa để đón hắn, hai người cùng nhau đi về nhà của Tạ Vĩnh Cường. Trên đường đi, có không ít người chào hỏi Tạ Vĩnh Cường, y cũng đều mỉm cười gật đầu, đáp lại từng người. Từ Quân Nhiên khẽ cười, nói nhỏ:
- Chà chà, xem ra nhân duyên của Chủ nhiệm Tạ đây cũng khá tốt!
Tạ Vĩnh Cường cười lớn:
- Cậu lại đùa tôi rồi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với mấy người này, cậu không phải không rõ. Nếu bọn họ đối với tôi cũng có thái độ giống như đối với cậu thì tôi bằng lòng mời họ đi ăn cơm!
Anh ta nói rất đúng, rất nhiều năm trước kia bị ghẻ lạnh, Tạ Vĩnh Cường hiển nhiên là đã nếm trải đủ sự quan tâm của người đời, cũng là một trong số ít những người có con mắt nhìn người giống như Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh. Hầu hết mọi người đối với những chuyện thêu gấm thêu hoa, chuyện giúp người khi gặp nạn thì trên chốn quan trường có rất ít người làm, không phải là bọn họ không muốn làm, mà là họ đều đã quen ai lo việc người nấy, không quản chuyện của người khác.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn hai bên tóc mai đã bạc trắng của Tạ Vĩnh Cường, trong lòng khẽ thở dài, tuy hai người quen biết không lâu, nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu được, Tạ Vĩnh Cường cũng không có vui vẻ như bên ngoài. Ai mà không suy nghĩ thi triển quyền cước của mình trên chính đàn, 10 năm trước khi bị cho ra rìa, trong lòng của Tạ Vĩnh Cường có điều hiền muộn cũng là điều dễ hiểu. Tuổi trẻ dần trôi qua, một người hào hao phong nhã, khi bước vào tuổi trung niên, cũng sẽ có tóc bạc, nhưng lần trước khi gặp mặt hắn không hề để ý đến.
Cũng may hiện tại, gã được thủ trưởng cấp cao coi trọng, giao phó trách nhiệm, trở thành thư ký của thủ trưởng. Nói cách khác, e là Tạ Vĩnh Cường chưa chắc có thể sống lâu như cha nuôi kiếp trước của hắn. Dù sao khi trong lòng một người đã có cách nghĩ buồn bực sầu não, thì nhất định không chỉ có tâm tình bị ảnh hưởng.
Đi vào nhà của Tạ Vĩnh Cường, nhìn căn nhà vô cùng bình thường, Từ Quân Nhiên liền cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ, anh như vậy đâu giống đệ nhất thư ký của Trung Hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận