Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 148: Thành ủy chấn động.

Nhận được điện thoại của Tần Quốc Đồng, trong đầu Trương Kính Mẫn vụt hiện ra một gương mặt trẻ tuổi, y nhớ mang máng, mấy ngày trước lúc mình tới huyện Võ Đức, từng gặp người thanh niên này. Nghe nói cậu sinh viên trẻ tuổi họ Từ này, chính là người đã cứu đại tiểu thư của Tôn gia. Khi đó y không để ý chuyện này, dù sao so với việc làm dịu lửa giận của Tôn gia, một con ngựa non, thực sự không đáng để một Bí thư Thành ủy như y bận tâm.
Mặc dù thiên hạ đồn đại, Từ Quân Nhiên có quan hệ với đại lão thủ đô, Trương Kính Mẫn cũng không để ý.
Là một tay lão luyện từng trải qua bao sóng gió, nhìn quen đủ kiểu vận động mấy chục năm, vốn Trương Kính Mẫn cho rằng, đây chẳng qua chỉ là lời đồn bậy, nếu Từ Quân Nhiên thực sự có bản lĩnh được đại lão ở thủ đô xem trọng, sớm đã được điều về thủ đô rồi. Hơn nữa, lúc trước Trương Kính Mẫn từng nghĩ muốn đề bạt Từ Quân Nhiên, dù sao việc cứu đại tiểu thư Tôn gia, cũng coi là giữ được chút thể diện cho chính quyền thành phố Toàn Châu trước cấp trên. Nhưng Trưởng ban tổ chức Hoàng Tử Tề từng nói với mình, y rất không thích Từ Quân Nhiên, Trương Kính Viễn vốn biết rõ xuất thân của Hoàng Tử Tề, cũng chỉ có thể khuất mắt trông coi.
Nhưng Trương Kính Mẫn không ngờ, chính cậu thanh niên mình không thèm để ý này, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, lại khiến thành phố Toàn Châu được đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Một khắc sau khi cúp máy của Tần Quốc Đồng, Trương Kính Mẫn hơi hoảng hồn. Tuy nhiên y còn chưa mất hết lý trí, vội vàng bấm điện thoại gọi cho lãnh đạo cũ của mình.
- Bí thư Trần, tôi…
Trương Kính Mẫn chưa nói xong, bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp:
- Thành phố Toàn Châu các cậu xuất hiện nhân tài nha.
Vừa nói xong, tâm trạng Trương Kính Mẫn trùng xuống, lời này của lãnh đạo cũ đầy hàm ý.
Quả nhiên, Bí thư Trần bình tĩnh nói:
- Chủ tịch tỉnh Lộ sắp đi rồi, lệnh điều chuyển của trung ương lần này rất đột ngột.
Chủ tịch tỉnh Lộ, dĩ nhiên chính là hậu đài của Trương Kính Mẫn và Bí thư Trần. Bí thư Trần hiện tại không phải là nhân vật số một của Tỉnh ủy, Bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy đương nhiên là Chu Đức Lượng. Ở thường ủy Tỉnh ủy lúc này, phần lớn đều treo lên mác quan hàm phó Bí thư Tỉnh ủy, giống như vị Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Trần Sở Lâm này, mặc dù quản mũ quan của toàn tỉnh, nhưng cũng là phó Bí thư Tỉnh ủy.
Trương Kính Mẫn há hốc mồm, đương nhiên y hiểu ý nghĩa của việc này trọng đại cỡ nào. Điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy vào thời điểm then chốt như này, xem ra bên trên đã đạt thành một số hiệp nghị, ít nhất y cũng biết được, vị Chủ tịch tỉnh hậu đài của mình, ban đầu vốn kiên quyết phản đối cải cách mở cửa.
- Lãnh đạo, vậy giờ chúng ta nên làm gì?
Trong lòng còn ôm chút hi vọng, Trương Kính Mẫn hỏi Trần Sở Lâm. Y biết Trần Sở Lâm vốn dĩ túc trí đa mưu, hơn nữa còn là lãnh đạo cũ của mình. Chỉ cần Trần Sở Lâm vẫn còn, mình không cần lo lắng tiền đồ về sau. Đây là một thói quen tốt mà Trương Kính Mẫn có được từ nhiều năm nay. Đó chính là đã ôm được một cái chân lớn, thì chính là đi tới cuối con đường, kiên trì theo sát phía sau đối phương, bất kể thành hay bại, đã đặt tiền cược rồi, thì phải kiên trì.
Dường như Trần Sở Lâm cũng rất hài lòng với thái độ này của Trương Kính Mẫn, cười một cái nói:
- Cậu không cần lo lắng, công xã trấn Lý gia kia có thể giúp được cậu nhiều.
Trương Kính Mẫn sửng sốt, rồi lập tức muốn giải thích, cười khổ nói:
- Lãnh đạo, công xã kia lập đội xây dựng gì, bên thành phố chúng tôi đâu có biết rõ.
Trần Sở Lâm cau mày, trực tiếp cắt ngang lời Trương Kính Mẫn:
- Lão Trương, bất kể cậu suy tính như nào, nhân tài mà lãnh đạo cấp trên xem trọng, tỉnh Giang Nam chúng ta phải đối đãi nghiêm túc. Đội xây dựng công xã trấn Lý gia, là một lần thử nghiệm chủ nghĩa xã hội khoa học đặc thù của Trung Quốc. Là Bí thư của Thành ủy thành phố Toàn Châu, cậu có nghĩa vụ cũng có trách nhiệm phải hỗ trợ công tác của họ. Nhưng là một Bí thư Đảng ủy, cậu phải giữ vai trò chỉ đạo, phải chú ý phương pháp, phải để ý sách lược, cậu đừng quên, gió phía trên thổi tới hướng nào đấy.
Trương Kính Mẫn nghe thấy lời này, lập tức ngây dại. Y biết rõ ý tứ trong lời nói của Trần Sở Lâm. Sau hồi lâu mới thận trọng nói:
- Nhưng, nếu tôi thay đổi thái độ, liệu có nhanh quá không? Hơn nữa, trước kia chúng ta và Chủ tịch tỉnh Hạ….
Việc thay đổi mà y nói, đương nhiên là chỉ trước đây Trương Kính Mẫn và Trần Sở Lâm đều thuộc hệ thế lực bảo thủ, phản đối cải cách mở cửa, từng xảy ra một trận tranh chấp với Hạ Thu Thực của phái cải cách. Nhưng lúc này nếu đột nhiên ủng hộ, chẳng phải là có cảm giác trước sau không đồng nhất?
Trần Sở Lâm cười lạnh:
- Chúng ta từ trước tới nay đều phản đối cải cách mở cửa, chỉ là, tất cả công tác đều phải tiến hành theo sự chỉ đạo của trung ương, mà không thể là mấy người chỉ biết nói miệng mà không làm.
Trương Kính Mẫn lập tức hiểu ra, gật đầu nói:
- Bí thư Trần, ngài yên tâm, tôi biết nên làm như nào rồi.
Trần Sở Lâm nghiêm túc nói:
- Lão Trương, vấn đề nhận đuổi cán bộ, cậu làm Bí thư phải nắm chắc. Công tác về mặt xây dựng kinh tế, để cho mấy Chủ tịch thành phố làm là được. Cậu là Bí thư Thành ủy, phải trọng điểm nắm vững phương hướng bao quát. Năng lực của cậu không tồi, phải trân trọng tiền đồ của mình, hiểu chưa?
Dừng một chút, y nói tiếp:
- Ý của trung ương, việc chọn Chủ tịch tỉnh, trước tiên phải chọn từ thành viên bộ máy Tỉnh ủy hiện tại của tỉnh Giang Nam. Ý của Bí thư Chu rất quan trọng, Chủ tịch tỉnh Hạ có thể nhận chức Bí thư, đồng chí Tề Bội Lâm nhận được sự ủng hộ giữ chức phó Chủ tịch tỉnh, bên tỉnh đang thảo luận vấn đề ứng cử viên cho chức Chủ tịch thành phố Giang Châu….
Trần Sở Lâm nói tới đây, liền không định nói tiếp.
Trương Kính Mẫn nhanh chóng phản ứng kịp. Giao tình giữa y và Trần Sở Lâm không phải một hai năm. Năm đó trong ủy ban cách mạng, hai người chính là quan hệ cấp trên cấp dưới. Mặc dù không dám nói là hoàn toàn hiểu được Trần Sở Lâm, nhưng ít nhất Trương Kính Mẫn vẫn hiểu rất rõ phong cách làm việc và tính cách của Trần Sở Lâm. Y biết Trần Sở Lâm thuộc kiểu nhân vật hung ác không thấy thỏ không thả chim ưng, làm việc gì cũng luôn mưu tính trước sau. Tình hình hiện tại rất rõ ràng, bộ máy trong tỉnh thay đổi, trống chức Chủ tịch tỉnh, phó Chủ tịch tỉnh hiện tại Hạ Thu Thực rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí Chủ tịch tỉnh, mà Bí thư Thành ủy Giang Châu tỉnh thành Tề Bội Lâm, lại là phó Chủ tịch tỉnh thường vụ nhận được sự ủng hộ cao nhất
Mấu chốt của vấn đề chính là ở đây. Một khi Tề Bội Lâm trở thành phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, vị trí Bí thư Thành ủy của y sẽ được Chủ tịch thành phố đương nhiệm tiếp nhận, như vậy trống ra vị trí Chủ tịch thành phố Giang Châu tỉnh Giang Nam. Mặc dù vị trí này cách biệt khá xa so với vị trí cấp phó bộ Bí thư Thành ủy. Nhưng đừng quên, Bí thư Thành ủy Giang Châu là thường ủy Tỉnh ủy, là cấp phó bộ. Ý của Trần Sở Lâm rất rõ ràng, nếu phải chọn một người trong tỉnh Giang Nam tiếp nhận Chủ tịch thành phố tỉnh hội, vậy y nhất định phải cố gắng giành lấy cơ hội cho bản thân.
Nghĩ đến đây, Trương Kính Mẫn bỗng nhiên có chút kích động.
Y là người thích quyền lực, nếu không năm đó cũng không bí quá hóa liều đi theo phái tạo phản, từ công xưởng trèo lên tới vị trí hiện tại. Tục ngữ có câu, nghe chiêng bằng tiếng, nghe lời bằng âm. Người trong quan trường phải học cách phân biệt ẩn ý trong lời nói của cấp trên với cấp dưới. Nếu không anh căn bản không có cách gì tiến bộ được.
Trương Kính Mẫn không phải người ngu, từ lời của Trần Sở Lâm y nghe ra ý, là phó Bí thư phân quản Đảng quần chúng, ý của Trần Sở Lâm đã rất rõ ràng, y có thể tiến cử Trương Kính Mẫn anh tranh cử vị trí Chủ tịch thành phố Tỉnh Hội, nhưng anh cũng phải cho người ta tư cách đề cử mới được.
Một người đã 54 tuổi như Trương Kính Mẫn, y hiểu rất rõ, lần điều động bộ máy Tỉnh ủy này, là cơ hội cuối cùng trong tiền đồ của mình. Trung ương đã xác định đưa ra vấn đề trẻ hóa cán bộ, một lượng lớn cán bộ già cũng đã lui xuống tuyến hai rồi, tình hình tuổi tác như mình, đang là lúc không lên không xuống. Nếu đề bạt lên, làm không tốt mình chỉ có thể làm được cấp phó bộ, nếu không đề bạt được, vậy cả đời làm chức chính thính.
Sự việc trong quan trường thực ra rất đơn giản, đề bạt và không đề bạt, là chuyện chỉ cần một câu nói.
Ở đây cần rất nhiều học vấn, ví như nói Trương Kính Mẫn hiện tại, thời gian làm Bí thư Thành ủy cũng không ngắn, kinh nghiệm đủ, nếu nói tới đề bạt, làm Chủ tịch thành phố tỉnh thành cũng không vấn đề gì, cùng lắm không tranh chấp gì với Bí thư Thành ủy mới nhậm chức. Như vậy lúc nghỉ hưu, ít nhất cũng có thể được đãi ngộ cấp phó bộ, nhưng nếu không được đề bạt? Như vậy sau khi mãn nhiệm kì Bí thư Thành ủy Toàn Châu, rút khỏi hội đồng nhân dân hoặc hội nghị hiệp thương cũng không phải không thể. Nói không chừng trẻ hóa cán bộ, trực tiếp nghỉ hưu như Nghiêm Vọng Tung. Việc như vậy, rất bình thường trong quan trường Trung Quốc hiện tại. Dù sao tình hình hiện tại của chính đàn Trung Quốc có chút phức tạp. Vì nguyên nhân náo động, rất nhiều cán bộ kì cựu sau khi bị tấn công đều phục nguyên chức, cộng thêm những cán bộ trẻ được đề bạt, trên quan trường liền xuất hiện một tình trạng, kín người hết chỗ. Điểm mấu chốt nhất là, lão cán bộ giữ vị trí lãnh đạo, nhưng sức khỏe của họ đã không cho phép họ tiếp tục phục vụ nhân dân.
Cho nên, sau đó mới có mấy vị nguyên lão đi đầu rút xuống tuyến hai, tặng vị trí cho người trẻ, chính là cái gọi là trẻ hóa cán bộ.
Vốn Trương Kính Mẫn đã không còn mong đợi gì đối với tiền đồ của mình. Năm nay y cũng đã 54 rồi, làm Bí thư Thành ủy cũng đã 5 năm, thêm năm năm nữa y 59 tuổi, sắp phải nghỉ hưu, căn bản không có cơ hội leo cao tiếp, nhưng hoàn toàn không ngờ đột nhiên xuất hiện cơ hội này. Điều này khiến y không thể không nhìn thẳng vào tình cảnh hiện tại của bản thân.
Cố gắng một chút, là có cơ hội thăng tiến. Đây là sự lựa chọn đặt ra trước mặt Trương Kính Mẫn, nhưng điều khiến y hơi bất ngờ là, chìa khóa mấu chốt của việc y có thể leo lên hay không, lại nằm trong tay Từ Quân Nhiên. Nói một cách chính xác, hoàn toàn được quyết định bởi một câu của Từ Quân Nhiên. Chỉ cần trong lúc nhận phỏng vấn của phóng viên trung ương Từ Quân Nhiên hắn hơi nhắc tới tên mình, vậy có thể tưởng tượng, Trần Sở Lâm chỉ cần nói đỡ mình một chút ở tỉnh, chức Chủ tịch tỉnh này không thoát được khỏi tay rồi.
Quyền lực là thứ tốt, có thể khiến người ta thoáng cái đã tỉnh táo hoàn toàn từ bất cứ trạng thái nào.
Lúc này, Trương Kính Mẫn bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò về người thanh niên tên Từ Quân Nhiên. Y rất muốn tận mắt nhìn thấy người thanh niên này, nhìn xem rốt cuộc là người như nào, lại làm ra nhiều việc có thể thay đổi vận mệnh của người khác như vậy. Cảm giác này đầy ắp trong tim y, thúc đẩy Trương Kính Mẫn sau khi đặt điện thoại xuống, lao ra bên ngoài hô to.
- Tiểu Trương, chuẩn bị xe, tới huyện Võ Đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận