Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 784: Nội tình

Từ Quân Nhiên cảm thấy Tiếu Minh Lý nói rất có lý, chuyện xưng hô, nhìn thì tưởng đơn giản, dường như không phải rất quan trọng, nhưng trên thực tế thật sự chính là chi tiết rất dễ bị sơ sót, dù sao có vài người nếu như không cẩn thận, thật là sẽ xem nhẹ chuyện này.
Hắn bên này đang suy nghĩ những lời của Tiếu Minh Lý, ở bên kia Tằng Văn Khâm lại mở miệng hỏi:
- Nếu đã như vậy, lúc nào xưng hô thế nào, có phải là cần phải để ý?
Tiếu Minh Lý cười đáp:
- Cái này phải xem ngữ cảnh rồi. Nếu như ở một nơi công khai, anh gọi lãnh đạo là ông chủ, ông ta sẽ cảm thấy cực kỳ phản cảm, cảm thấy quá thô tục, hạ thấp đi thân phận của ông ta. Nếu như ở một nơi có tính riêng tư, cậu gọi ông ấy là bí thư, lộ ra quá quy tắc, gọi ông ấy là thủ trưởng, lộ ra sự ngăn cách quá lớn, gọi là ông chủ, thì thân thiết. Mà lúc có nhân vật quan trọng ở hiện trường, lại là nơi có vẻ riêng tư, gọi tất cả lãnh đạo ở đó là thủ trưởng, khẳng định sẽ là lựa chọn tốt hơn những cái khác. Ngược lại, nếu có lãnh đạo cao cấp hơn nữa ở đây, mà quan hệ giữa lãnh đạo cấp cao này cùng ông chủ cũng không thực sự thân thiết, khẳng định gọi quan chức thì tốt hơn.
Nói xong, Tiếu Minh Lý lại cười cười nói:
- Cái này đều là lời truyền lại của gia đình tôi, có thể có chỗ chưa thỏa, cậu xem như tôi tùy tiện nói vài câu, cậu tùy tiện nghe vậy.
Hắn cũng không phải người ngu, đương nhiên muốn chừa cho mình đường lui, nếu không Từ Quân Nhiên thực sự làm theo những gì mình nói, sau cùng có mắc phải sai lầm gì, xui xẻo vẫn sẽ là chính mình.
Từ Quân Nhiên liên tục khoát tay, vẻ mặt cảm kích nói:
- Anh Tiếu, quá khiêm tốn rồi, những lời anh nói đây đều là lời vàng ngọc.
Dù có như thế nào, người ta đã giúp mình, Từ Quân Nhiên vẫn muốn ngỏ ý cảm ơn, vừa hay món đồ mà lúc trước Tằng Văn Khâm tặng vẫn còn, Từ Quân Nhiên tặng cho Tiếu Minh Lý. Tiếu Minh Lý thấy lễ vật quý trọng như vậy, ban đầu còn từ chối, kết quả Từ Quân Nhiên kiên trì muốn tặng, y không có cách nào, lúc đi về khuôn mặt đương nhiên là tràn đầy vẻ cảm kích..
- Anh ba, thế nào?
Cùng Tằng Văn Khâm tiễn Tiếu Minh Lý tới cửa, Từ Quân Nhiên quay đầu lại cười, hỏi Tằng Văn Khâm.
Tằng Văn Khâm ngây người một lúc, kỳ quái hỏi:
- Cái gì thế nào?
Y từ đầu đến cuối kỳ thật cơ hội để nói chen vào không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều là Tiếu Minh Lý chuyện trò vui vẻ cùng Từ Quân Nhiên, bản tính Tằng Văn Khâm rất lười biếng, đối với những chuyện trong quan trường tất nhiên không để ý. Nếu không y cũng sẽ không bỏ vị trí tốt ở Lĩnh Nam, nằng nặc chạy đến cái nơi mẫu ba phần đất như Đông Hải. Còn về nguyên nhân y đến Đông Hải, Từ Quân Nhiên sau khi gặp Lưu Băng Tâm, đã đoán được, dù sao đời trước, hắn cũng đã gặp người nhà của Tằng Văn Khâm, vị Lưu Băng Tâm – đại nhà báo Lưu đó, sau cùng cũng gả cho Tằng Văn Khâm.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Từ Quân Nhiên đi đến sofa và ngồi xuống, rồi mới hỏi Tằng Văn Khâm:
- Em nói này, Tiếu Minh Lý đó, anh cảm thấy như thế nào?
Hiện tại ở tỉnh Đông Hải hắn không có người quen, đương nhiên cũng tìm không thấy người có thể thương lượng cùng, Tằng Văn Khâm là người duy nhất hắn có thể tín nhiệm, đương nhiên cũng chỉ có thể thương lượng cùng y.
Nghe thấy những lời vừa rồi của Từ Quân Nhiên, Tằng Văn Khâm cười ha ha, không có lập tức mở miệng nói chuyện, mà là chậm rãi trầm tư.
Ngón tay từ từ gõ trên bàn trà, sau một hồi lâu, Tằng Văn Khâm mới mở miệng nói:
- Đoàn Văn Kiệt chắc hẳn có thiện chí với cậu.
- Hả?
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức gật đầu nói:
- Ông ta đã gọi điện thoại cho em, nói là có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.
Đối với Tằng Văn Khâm hắn không có gì phải giấu giếm, đương nhiên là có một nói một, có hai nói hai.
Tằng Văn Khâm gật gật đầu:
- Dù sao Tiếu Minh Lý là thư ký của Đoàn Văn Kiệt, anh ta không phải như quan hệ giữa anh và cậu, không lý do vô duyên vô cớ chủ động kết giao với cậu. Phải biết, trước kia anh ta với thư ký của bí thư Tiền, cũng không nhiệt tình như vậy.
Y nói như vậy là có căn cứ cả, Tằng Văn Khâm ở đài truyền hình Đông Hải, tuy không phải nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng cũng coi như quyền cao chức trọng, hơn nữa với thân phận con cháu đích tôn Tằng gia, trong tỉnh đương nhiên cũng không có thiếu người vây bên cạnh y, đối với Tiếu Minh Lý con người này, Tằng Văn Khâm tuy trước kia chưa quen biết, nhưng cũng hiểu rõ đôi chút. Huống chi lúc trước y quen biết bí thư Tiền Vân, đương nhiên cũng biết rõ quan hệ giữa Tiếu Minh Lý và bí thư Tiền Vân không được tốt cho lắm, cho nên mới đưa ra cái kết luận này.
- Quan hệ của thư ký, phần lớn là cái bóng kéo dài của quan hệ giữa các lãnh đạo.
Tằng Văn Khâm nhìn Từ Quân Nhiên, từ từ mở miệng nói ra:
- Tiếu Minh Lý y lại không giống như quan hệ giữa cậu và lão tam Sở, dựa vào cái gì mà lại đối xử nhiệt tình như vậy đối với một thư ký mới đến như cậu, nguyên nhân rất đơn giản, cái người ở trên y, đây là đang mượn chuyện này để đưa ra những tín hiệu thiện ý.
Dù sao từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình chính trị, Tằng Văn Khâm thoáng suy tính một chút, lập tức từ trong các dấu vết để lại suy đoán ra một kết quả làm người ta giật mình.
Đoàn Văn Kiệt muốn dựa vào Phương Chính!
Nghe thấy kết luận của Tằng Văn Khâm, sắc mặt của Từ Quân Nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng đã sớm cảm thấy vô cùng chấn động.
Chả trách mà Tào Tuấn Minh đã từng nói, Tằng Văn Khâm chính là quá lười, không muốn tham chính, nếu không dựa vào bản lãnh của y, nói không chừng đã có được thành tựu, còn cao hơn chính mình.
Đối với kết luận của Tằng Văn Khâm, Từ Quân Nhiên cảm thấy rất đồng cảm, bởi vì hắn cũng suy tính như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, quan hệ giữa các thư ký, nói cho cùng vẫn là kéo dài theo lãnh đạo, vòng tròn luẩn quẩn bất đồng, căn bản không có tiếng nói chung. Mặc dù quan hệ cá nhân giữa Sở Văn Thiên cùng Từ Quân Nhiên tốt, nhưng lúc ở Thủ đô y đã nói với Từ Quân Nhiên, tại chưa có xác định hắn phục vụ bí thư thành uỷ Đông Hải có phải cùng chung chính tuyến với Phương Chính hay không, hai người cũng ít liên lạc công khai với nhau. Không vì cái gì khác, chính là vì tránh bị hiềm nghi.
Cùng đạo lý, nếu như không phải Đoàn Văn Kiệt ở trước mặt của Tiếu Minh Lý tiết lộ muốn dựa vào Phương Chính người đứng đầu của tỉnh ủy, Tiếu Minh Lý cũng không có gan chủ động kết giao với mình, thư ký mới của Phương Chính, phải biết rằng Tiếu Minh Lý y không phải là hạ cấp của mình. Lời nói không dễ nghe một chút, cho dù Từ Quân Nhiên muốn làm khó người ta, giờ này khắc này cũng không thể tìm được cái cớ đối phó Tiếu Minh Lý, dù sao Tiếu Minh Lý là thư ký của Đoàn Văn Kiệt, không có quan hệ gì với Từ Quân Nhiên cả.
-Xem ra, cục diện của Đông Hải, thực sự là rất có ý nghĩa
?ó.
Từ Quân Nhiên nghiền ngẫm cười, nói với Tằng Văn Khâm.
Tằng Văn Khâm gật gật đầu:
- Cậu trước kia chưa từng tới, không biết tình hình ở nơi này. Tỉnh Đông Hải này, đừng nhìn thấy không lớn, đây thực sự là nơi có nhiều sự quanh quẩn, tuyệt đối làm cho người ta bội phục.
Y đến sớm trước Từ Quân Nhiên gần hai năm, đương nhiên đối với tình hình của Đông Hải sẽ hiểu rõ hơn Từ Quân Nhiên nhiều.
- Đúng rồi, anh ba, Phương Chính ở trong cục diện của tỉnh Đông Hải, có phải rất khó khăn?
Từ Quân Nhiên uống một ngụm trà, bỗng nhiên hỏi Tằng Văn Khâm hỏi.
Tằng Văn Khâm nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, bộ dạng đã sớm dự liệu được tình trạng này, cười hỏi:
- Sao rồi, cậu cũng nhìn ra được có gì đó không đúng sao?
Từ Quân Nhiên bĩu môi:
- Em lại không phải người ngu, Phương Chính còn chạy đến nhà lão gia các anh cầu cứu binh, nếu như em còn nhìn không ra vấn đề, vậy thực thành kẻ đần rồi.
Đây là lời thật tâm của hắn, lúc mới bắt đầu Từ Quân Nhiên đối với cục diện của tỉnh Đông Hải cũng không quá để ý, vốn dĩ hắn chỉ là cho rằng Tào Tuấn Minh cùng Tằng Văn Khâm nghĩ cách để đưa mình đến tỉnh Đông Hải, là vì để cho mình rời khỏi những xoáy nước ở Thủ đô, nhưng sau khi đến được nơi này, liên hệ với những chuyện trước đó và sau này, Từ Quân Nhiên chợt phát hiện, dường như mình đã không để ý đến một vấn đề rất quan trọng. Đấy chính là vì sao mà Phương Chính lại tiếp nhận lời đề nghị của Tằng lão, điều mình làm thư ký bên cạnh ông ta.
Mặc dù Phương Chính từng là thuộc hạ của lão gia, nhưng chuyện bí thư này, gần như cũng không quan trọng lắm thì phải.
Như vậy, nhất định có nguyên nhân khác!
Càng nghĩ, Từ Quân Nhiên liên tưởng đến tin tức mà mình có được từ chỗ Sở Văn Thiên, bất ngờ phát hiện, cái tỉnh Đông Hải nhìn có vẻ như cục diện bình lặng, nhưng thực ra đã sớm có mạch nước ngầm mãnh liệt, mà chính mình, chỉ sợ sẽ là một quân cờ đảo loạn cục diện Đông Hải mà Phương Chính nắm trong tay.
Tằng Văn Khâm nghe thấy những lời của Từ Quân Nhiên, nở nụ cười:
- Cậu đó, vẫn là giống hệt Tào lão đại, não phát triển. Đúng vậy, chức thư ký này của cậu, không chỉ là ta cùng Tào lão đại giành lấy cho cậu. Nguyên nhân quan trọng hơn, chính là Phương Chính thật sự ở Đông Hải không thể tìm được người nào có thể tin tưởng được nữa rồi.
Câu này của y vừa nói ra khỏi miệng, lập tức lại khiến cho Từ Quân Nhiên biến sắc, có thể làm cho người đứng đầu một tỉnh ủy làm ra quyết định như vậy, thì cục diện của Đông Hải, đã đến bước nào rồi.
- Nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Từ Quân Nhiên nhìn Tằng Văn Khâm, chờ câu nói tiếp theo của y. Hắn tin Tằng Văn Khâm cùng Tào Tuấn Minh sẽ không hại mình, như vậy nếu như hắn không đoán sai, trong này khẳng định còn có sự tình khác.
Từ cách nói của Tằng Văn Khâm, Từ Quân Nhiên mới biết, cái tình hình của tỉnh Đông Hải, rốt cuộc phức tạp đến mức nào.
Phương Chính dù có thể đến tỉnh Đông Hải làm bí thư, là vì giữa nguyên bí thư Tiền Vân cùng chủ tịch tỉnh Tưởng Phương Trọng của tỉnh Đông Hải đã tiến hành một cuộc đấu tranh quyền lực kinh tâm động phách.
Mấy năm trước lúc nhiệm kỳ mới bắt đầu, Tiền Vân vốn là âm thầm ủng hộ Đoàn Văn Kiệt làm chủ tịch tỉnh, nhưng chuyện này tuyệt đối không dễ dàng, bởi vì Đoàn Văn Kiệt chỉ là một phó chủ tịch tỉnh già dặn, mà Tưởng Phương Trọng Phó chủ tịch tỉnh thường vụ già dặn, cho dù có phân biệt đối xử, Tưởng Phương Trọng cũng xếp trên Đoàn Văn Kiệt. Quan chức lên chức lại không giống xếp hàng lên xe, không hoàn toàn theo như thứ tự đến trước và sau, chương trình cực kỳ thần bí hơn nữa phức tạp. Đương nhiên, nói trắng ra là, cơ chế quan viên Trung Hoa lên chức là một hệ thống thân cây, ai thăng ai giáng, không nằm ở năng lực cùng với chiến tích của ngươi, mà nằm ở cái thân cây đứng đằng sau ngươi. Mỗi quan viên sở dĩ có thể trở thành quan viên, sau lưng đều có một thậm chí mấy thân cây chống đỡ, bởi vậy, quan viên nào có thể lên chức, không nhìn vào chiến tích bản thân của hắn như thế nào, mà phải xem sau lưng của hắn cái thân chống đỡ có sức mạnh lớn cỡ nào. Nói trắng ra là, không chỉ là dựa chiến tích, mà còn dựa vào chống lưng đằng sau.
Tiền Vân muốn đẩy Đoàn Văn Kiệt lên vị trí chủ tịch tỉnh, ông ta chính là một trong những chỗ dựa của Đoàn Văn Kiệt. Mà Tưởng Phương Trọng muốn tiếp tục làm chủ tịch tỉnh, anh ta đương nhiên cũng phải có chỗ dựa của mình. Bởi vậy, trong cuộc cạnh tranh giữa Đoàn Văn Kiệt cùng Tưởng Phương Trọng, nếu như cuộc chiến giữa Tưởng Phương Trọng và Tiền Vân thì cũng chính là sự cạnh tranh giữa chỗ dựa lưng không giống nhau của bọn họ. Sau cùng, là Tưởng Phương Trọng thắng, Tiền Vân cũng không có thể nói là hoàn toàn thua, dù sao, Đoàn Văn Kiệt thuận lợi làm tới chức Phó chủ tịch tỉnh thường vụ, tiến vào thường ủy Tỉnh ủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận