Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 274: Thương lượng.

- Con gái, con vì người yêu mà không còn cần cha nữa sao?
Một câu nói của Hô Diên Ngạo Ba, khiến cho Kim Thái Nghiên không cách nào duy trì được nét mặt lạnh lùng, sắc mặt ửng đỏ, giống như một trái táo.
- Ông!
Dù là Kim Thái Nghiên tính cách có vui vẻ thế nào, lúc này cũng không cách nào điềm tĩnh lại được, trừng mắt nhìn cha, dùng tay chỉ vào ông, có cái tư thế như là cha mà còn nói nữa con sẽ liều mạng với cha.
Hô Diên Ngạo Ba cười ha hả, nhận ra Kim Thái Nghiên có xu thế thẹn quá thành giận, liền vội vàng lắc đầu nói:
- Được, được, được, coi như cha chưa nói gì.
Ông ta đã đến cái tuổi này, kinh nghiệm xã hội cùng với trải nghiệm đã quá phong phú rồi, có rất nhiều chuyện chỉ cần hơi quan sát một chút là có thể nhìn ra, chứ đừng nói Kim Thái Nghiên là con gái của Hô Diên Ngạo Ba, tục ngữ nói không ai hiểu con gái bằng cha, đối với tâm tư của con gái, người cha thường có thể phát hiện ra trước tiên. Mọi người không phải thường nói, con gái là người tình kiếp trước của người cha, kiếp này đến để lấy lại tình yêu đã mất đi.
Thật không dễ dàng gì mới chờ được đến lúc tâm tình của bản thân khôi phục trấn định, Kim Thái Nghiên vẫn không nhịn được nhìn về phía Hô Diên Ngạo Ba, hỏi dò:
- Điều ông vừa mới nói, là thật?
Hô Diên Ngạo Ba cũng không nói đùa nữa, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đây là kết luận mà ta cùng Bí thư Chu hai người trao đổi ý kiến đưa ra. Từ Quân Nhiên hẳn là đã gây kích động đối tới thần kinh của một số người, ha ha, có một số người, làm ra nhưng lại không để cho người ta nói.
Kim Thái Nghiên im lặng không nói, cô tuy không quá bằng lòng để ý tới Hô Diên Ngạo Ba, điều đó cũng không đại biểu cô không hiểu chính trị, dù sao đã nhiều năm như vậy ở bên Hô Diên Ngạo Ba mưa dầm thấm đất, những chuyện bên trong quan trường ít nhiều vẫn biết một chút.
Cái gọi là chính trị, nói từ một ý nghĩa nào đó, có thể coi như là thứ dơ bẩn nhất trên thế giới này, cho dù có là người tốt thuần khiết vô hạ, chỉ cần tiến vào quan trường, cái hang đã ô nhiễm ở bên trong, cũng sẽ không tự chủ được mà bắt đầu biến thành một người không phải là chính mình. Phải biết rằng, cổ kim nội ngoại, bất kể là quan trường ở nơi nào, tất cả đều tràn ngập lời nói dối, sự dối trá, tham lam, xảo trá và hung tàn, mà những chính trị gia ở trong hoàn cảnh như vậy trưởng thành, không ngờ là ma quỷ khoác lên tấm áo thiên sứ bên ngoài, thiên sứ khoác lên tấm áo ma quỷ. Vì vậy sẽ phân có thiên sứ và ma quỷ, là bởi vì trong đám người đó, có những người là vì muốn làm vị quan tốt mà không thể không khổ nguyện bước xuống địa ngục. Tuy đều là nói dối, nhưng lại là vì lí tưởng mà phấn đấu, nhưng lại có những người đường hoàng nói vì nước vì dân nhưng trên thực tế lại là vì tư lợi của bản thân.
Nhưng điều làm người ta cảm thấy nực cười nhất là, bất kể bọn họ là người thế nào, tương lai của một quốc gia, lại phải có những người như vậy đưa ra quyết định, bởi vì bọn họ là sư tử cường tráng nhất giữa những người trong dân tộc. Bọn họ đã trải qua những cuộc giết chốc hắc ám nhất, so với bất cứ ai đều có được khứu giác nhạy bén, có thể nhìn thấu đại đa số những cạm bẫy, cũng có thể trước khi nguy hiểm đến, lặng lẽ ma luyện nanh vuốt sắc bén cho chính mình, sau đó chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón trận khiêu chiến mới.
Mà đám người lương thiện thuần phác kia, lúc này thường còn đang ở trong giấc ngủ, cuộc sống của họ đơn giản mà yên tĩnh, phải nhờ vào những người này đi bảo vệ. Điều này rất mâu thuẫn, cũng không hề mâu thuẫn.
Nghe được Hô Diên Ngạo Ba nói ra một câu như vậy, Kim Thái Nghiên cũng đã hiểu được, Từ Quân Nhiên nhất định là đã đắc tội một nhân vật lớn nào trong tỉnh, mới bị đối phương trả thù. Thế cho nên muốn tới thủ đô làm cái gì chủ nhiệm văn phòng.
Tuy không nói rõ chủ nhiệm văn phòng phụ trách cái gì, nhưng Kim Thái Nghiên lại biết, Từ Quân Nhiên nếu muốn ở lại Thủ đô, nửa năm trước đã ở lại rồi, hơn nữa còn là trung tâm các bộ ủy hắn có thể tùy ý lựa chọn, dù sao Tào Tuấn Minh đã có thể mở miệng với cha Hô Diên Ngạo Ba của mình để ông ấy chiếu cố Từ Quân Nhiên, đương nhiên cũng có thể giúp Từ Quân Nhiên ở thủ đô có công việc tốt, còn không phải nhắc đến năng lực chính bản thân Từ Quân Nhiên dù ở đâu, đặt ở đơn vị nào thì đãi ngộ cũng sẽ không hề kém, nhưng hắn hết lần này đến lần khác lựa chọn trở về thành phố Toàn Châu, rõ ràng là bởi vì hắn muốn ở lại cơ sở , muốn công tác ở nông thôn.
Cho nên, cái gọi là làm chủ nhiệm văn phòng, phản ứng đầu tiên của Kim Thái Nghiên chính là vở kịch mà có người rõ ràng đang ngầm đùa. Trên danh nghĩa đem chức vụ của Từ Quân Nhiên từ phó khoa đề bạt thành chánh khoa, nhưng trên thực tế lại đuổi hắn ra khỏi tỉnh Giang Nam. Cô còn nhớ mang máng nghe Hô Diên Ngạo Ba còn có nói qua, Từ Quân Nhiên ở thành phố Toàn Châu đã làm nên rất nhiều xí nghiệp tập thể, đến thủ trưởng cấp cao nhất cũng mở miệng tán thưởng hắn.
- Hạ Thu Thực hay là Trần Sở Lâm?
Kim Thái Nghiên theo bản năng thuận miệng hỏi, nhưng cô cũng biết, chủ tịch thành phố và bí thư của Toàn Châu, phân ra là người của Hạ Thu Thực và người Trần Sở Lâm, cái này ở tỉnh thành không thể xem là tin gì mới.
Hô Diên Ngạo Ba khen ngợi gật đầu, con gái của mình quả nhiên không phải người bình thường, thông minh lanh lợi thì không nói, cái phản ứng này tốc độ rất nhanh, chỉ có điều theo như mình vài lời trong đó, lập tức suy đoán ra vài điều hữu dụng.
- Con cảm thấy là ai?
Hô Diên Ngạo Ba không trả lời ngay câu hỏi của Kim Thái Nghiên, mà hỏi ngược lại cô một câu.
Đôi mày thanh tú của Kim Thái Nghiên cau lại, một tay chống cằm, cẩn thận nghĩ rất lâu, lắc lắc đầu nói:
- Không rõ, Từ Quân Nhiên hẳn là không có lý do gì đắc tội bọn họ, khoảng cách cách đấy. . .
Cô vừa định nói khoảng cách cách xa nhau quá lớn, hai vị Tỉnh ủy thường ủy kia căn bản sẽ không nảy sinh xung đột cùng nhân vật nhỏ bé như Từ Quân Nhiên, nhưng lời nói đến cửa miệng trong chốc lát lại khiến ngẩn cả người, bởi vì cô bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, một vấn đề mà tất cả mọi người đều không để ý đến.
Từ Quân Nhiên lần trước đến tỉnh thành, không chỉ đắc tội người ta, hơn nữa còn thật sự đắc tôi một vài nhân vật lớn nào đó của Tỉnh ủy!
- Ông đừng nói với tôi rằng, chuyện này, là lần trước sau khi đấu thầu nhà khách dân tộc…
Nuốt nước miếng một cái, Kim Thái Nghiên nhìn Hô Diên Ngạo Ba, trợn mắt hốc mồm nói ra.
Hô Diên Ngạo Ba cười khổ một cái, gật gật đầu:
- Ta cùng với bí thư Chu phân tích một buổi sáng, cuối cùng cho ra kết quả là như vậy.
Kim Thái Nghiên ngạc nhiên im lặng, rốt cuộc nói không ra lời. Cô tự biết rõ chuyện xảy ra ở nhà khách dân tộc, lúc ấy trụ sở công an tỉnh bắt không ít người, sự tình huyên náo rất lớn, thậm chí còn kinh động đến hội thường ủy Tỉnh ủy, nghe nói Lão Nhân Hô Diên Ngạo Ba nhà mình ở trong nghị thường ủy còn nổi cơn mắng người, chỉ có điều bởi vì vị trí không giống nhau, Kim Thái Nghiên càng biết rõ, sau lưng của chuyện này, cất giấu nước cờ liên quan đến việc cải cách mở cửa nên tiến hành như thế nào của toàn bộ tỉnh ủy Giang Nam.
Chỉ là điều mà cô không nghĩ tới chính là, Từ Quân Nhiên ở trong chuyện này, vậy mà cũng có phần tham dự, thậm chí còn, còn đắc tội nhân vật lớn của Tỉnh ủy.
Phải biết là bất kể là Hạ Thu thực hay là Trần Sở Lâm, tùy tiện lấy ra một người, vậy cũng là không kém gì sự tồn tại của Hô Diên Ngạo Ba bí thư chính pháp tỉnh ủy, quan lớn cấp phó bộ, tuyệt đối không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng, đặc biệt lại là thường ủy Tỉnh ủy, đây chính là sự tồn tại dưới một người, trên vạn vạn người trong toàn bộ tỉnh Giang Nam.
Kim Thái Nghiên đột nhiên cảm giác được, Từ Quân Nhiên tên này những bản lãnh khác không có, bản lãnh gây tai họa, đoán chừng lớn bằng cái bản lãnh làm xây dựng kinh tế của hắn.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn xem sắc mặt của con gái không ngừng thay đổi, khóe miệng một nụ cười cưng chiều, ông ta cũng không nói cho Kim Thái Nghiên biết, mình và Chu Đức Lượng sau khi đã phân tích, đã biết Từ Quân Nhiên tại sao phải đắc tội Hạ Thu thực , hai người tuy nhiên đều kinh ngạc, đều là cùng phe cải cách của Hạ Thu thực, đều là độc thủ phía sau ở vụ việc tỉnh thành lần trước, Nhưng lại cũng có một cái nhận thức chung, đó chính là bất kể như thế nào, nhất định phải bảo vệ Từ Quân Nhiên.
- Con không cần lo lắng, có ta ở đây, Từ Quân Nhiên sẽ không xảy ra chuyện chuyện gì đâu.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn Kim Thái Nghiên, chậm rãi nói.
Kim Thái Nghiên hừ một tiếng, không để ý ông ta, quay đầu yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói được một câu:
- Dù sao hắn không được có chuyện gì!
- Không được có chuyện, không được có chuyện
Hô Diên Ngạo Ba tâm trạng rất tốt cười liền mạch, lộ ra một nụ cười đẫm vị thâm trường.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Kim Thái Nghiên vội vàng đứng người dậy đi tới cửa, mở cửa liền thấy hai người Từ Quân Nhiên cùng với Triệu Phù Sinh đang đứng ở ngoài cửa.
Triệu Phù Sinh cười ha hả:
- Đội trưởng Kim, buổi sáng tốt lành.
Kim Thái Nghiên lần đầu tiên gật đầu với anh ta, nhưng không nói gì cả, mà lại nhìn về phía Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu sao bây giờ mới đến?
Triệu Phù Sinh cũng lơ đễnh, vị đại tiểu thư này có thể chào hỏi với mình đã coi như là không tệ, phải biết là mình làm thư ký cho Hô Diên Ngạo Ba nhiều năm như vậy, số câu mà Kim Thái Nghiên nói với mình lại không được quá mười câu, nội dung cũng đơn giản tới cực điểm, bình thường trên cơ bản nếu như vô tình gặp trong nhà, mình và Hô Diên Ngạo Ba trong mắt của vị đại tiểu thư này, giống hệt như người tàng hình. Nói dễ nghe một chút gọi là đối xử như nhau, nói khó nghe một chút, bản thân anh ta coi như là theo chân lãnh đạo cùng tới một chỗ không may không được để ý tới.
Lần này có thể gật đầu chào hỏi với anh ta, coi như là hưởng chút hào quang của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lại không biết nhiều như vậy, tuy hơi kinh ngạc về thái độ của Kim Thái Nghiên đối với Triệu Phù Sinh, nhưng hắn cũng không có cách nói khác, đành phải cười cười với Kim Thái Nghiên:
- Buổi sáng vừa mới mang đồ chuyển đến chỗ của anh Triệu, liền mau chóng đến đây. Thủ trưởng có ở đây không?
Kim Thái Nghiên nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Ông ấy ở bên trong.
Bản thân quan tâm hắn như vậy, vậy mà hắn cũng không biết hỏi lấy một chút, thật sự là tên không có lương tâm.
Kim đại tiểu thư một chút cũng không chú ý đến, thái độ của bản thân đối với Từ Quân Nhiên, dần dần phát triển hướng về một người không thể biết trước.
Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, đối với những thay đổi nhỏ của Kim Thái Nghiên, tuy hắn cũng có chút cảm giác, nhưng hiện tại hắn lại không có thời gian cũng không có tâm tư phát triển tình cảm gì, không nói đến Lâm Vũ Tình ở Bằng Phi xa xôi đang vì kế hoạch của mình mà cố gắng học tập, chỉ Uyển Tiểu Nguyệt của huyện Võ Đức cũng đã đủ khiến cho mình bể đầu sứt trán, nếu còn thêm một cô Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên cảm thấy mình cho dù có ba đầu sáu tay cũng không có biện pháp giải quyết chuyện này, khó chịu nhất là nhận ân tình của người đẹp, đúng là rất có đạo lý, cho nên Từ Quân Nhiên đối với sự thay đổi của Kim Thái Nghiên, cũng chỉ có thể giả bộ như không biết.
- Tiểu Từ đã đến, ngồi đi.
Lúc đi vào phòng khách, Hô Diên Ngạo Ba đã cùng Triệu Phù Sinh nói mấy câu, nhìn thấy Từ Quân Nhiên đang tiến đến, chỉ vào ghế sô pha nở cười với hắn.
Từ Quân Nhiên cung kính gật đầu, ngồi ở trên ghế sa lon.
Kim Thái Nghiên ngồi xuống theo Từ Quân Nhiên, sắc mặt cũng đã bình tĩnh lại, tuy nhiên trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng cô còn chưa tới mức không để ý đến ánh mắt của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận