Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 360: Âm mưu.

- Trưởng làng, ngài xem cái này một chút đi.
Từ Quân Nhiên đưa đồ cho Vương Tường Lâm, một câu cũng không nói nhiều, lần nữa đốt một điếu thuốc, yên lặng bắt đầu hút.
Vương Tường Lâm hơi sửng sốt, lập tức nhận đồ trong tay Từ Quân Nhiên, nhìn xem.
Một lát sau, Vương Tường Lâm ngẩng đầu, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Sao vậy, bí thư Từ, cái này có vấn đề gì sao?
Từ Quân Nhiên không biết ông ta cố ý tỏ vẻ hồ đồ hay thật sự không thấy vấn đề gì, cười cười, lấy ra một phần tài liệu khác, đưa cho Vương Tường Lâm:
- Trưởng làng, ngài lại xem bản này.
Biểu tình Vương Tường Lâm thay đổi, nhìn chữ ở trên, phát hiện đây là danh sách khoản dự trữ mấy năm gần đây của thôn Liên Hợp.
Cúi đầu xem trong chốc lát, ông ta ngẩng đầu lần nữa nhìn Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, cậu đây là ý gì?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên nghiêm túc, ngữ khí không nhanh không chậm nói:
- Trưởng làng, nếu tôi không hiểu sai tình hình, điều kiện kinh tế thôn Liên Hợp không sánh bằng thôn Hậu Truân, từ lúc công xã bắt đầu đã khác biệt không nhiều. Nhưng vì sai mấy năm liên tiếp, tình hình thu vào của khoản dự trữ hai thôn, cách nhau một trời một vực?
Có nhiều thứ, không nói toạc ra, tóm lại là cách một tầng giấy.
Một câu nói của Từ Quân Nhiên, khiến biểu tình của Vương Tường Lâm lập tức khó nhìn!
- Bí thư Từ, chuyện này, cậu có nói qua với người khác chưa?
Vương Tường Lâm do dự một chút, hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sửng sờ, lắc đầu:
- Chưa, sao vậy, trưởng làng?
Hắn có chút không hiểu, Vương Tường Lâm là có ý gì, chẳng lẽ ông ta không nhìn ra được uẩn khuất bên trong sao? Không nói cái khác, hai nơi có điều kiện kinh tế tương đương nhau, lại xuất hiện việc khoản dự trữ không giống nhau, nếu là một hai năm thì thôi đi. Nhưng lại liền ba năm, nếu nói không có người giở trò bên trong, làm sao có thể chứ?
Quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên không tin, mình có thể phân tích ra được, vì sao những người Vương Tường Lâm, Mã Tụ Bảo lại không nhìn ra được, chẳng lẽ họ cũng có liên quan.
Lắc đầu, ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn chằm chằm Vương Tường Lâm, chờ hắn trả lời.
Vương Tường lâm cười khổ. Lắc đầu, nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, chuyện này, tôi đề nghị cậu báo lại với bí thư Mã rồi mới quyết định.
Thái độ của ông ta, ngoài dự đoán khiến Từ Quân nhiên có chút không hiểu cho lắm. Đây là ủng hộ mình tìm hiểu, hay là không hy vọng mình dính dáng đến?
- Đồng chí tiểu Từ, tôi biết cậu là đồng chí tốt. Nhưng việc này rất phức tạp, tình hình xã chúng ta bây giờ cậu cũng hiểu được không ít, tôi hy vọng cậu có thể hiểu một đạo lý, đó là có vài việc không nên giải quyết một cách nóng nảy, muốn làm được việc. Còn cần có đủ kiên nhẫn.
Vương Tường Lâm nói chân thành sâu sắc với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lại không nghĩ tới, Vương Tường Lâm sẽ nói với mình như vậy, chẳng lẽ ông ta đã sớm biết chuyện này, lại không khống chế?
Nghĩ tới đây. Từ Quân nhiên hỏi thăm dò Vương Tường Lâm:
- Trưởng làng, nếu chuyện này bị vạch trần, trong xã sẽ xảy ra chuyện lớn!
Không nghĩ tới vậy mà Vương Tường Lâm chậm rãi lắc đầu:
- Cậu nghĩ việc này quá đơn giản rồi.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, chợt nghe Vương Tường Lâm dùng giọng điệu không hài lòng tiếp tục nói:
- Xã chúng ta là do hai công xã nhập lại mà thành. Trước kia là khu công sở, cậu biết vì sao tôi không đồng ý chung văn phòng với Đảng ủy không? Đó là vì tình hình xã chúng ta đặc biệt, yêu cầu chúng ta phải làm như vậy.
- Chuyện này, tôi chỉ có thể nói với cậu, không cần lại tiếp tục điều tra nữa.
Vương Tường Lâm nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói:
- Có vài việc, không phải cậu có thể xử lý được. Tình hình xã chúng ta là như vậy, cậu vừa đến, vẫn là nên làm quen tình hình nhiều.
Bản lĩnh của hắn trong chốc lát, thái độ đột nhiên chuyển biến cường ngạnh, khiến Từ Quân nhiên có chút không thích ứng, nhưng Từ Quân Nhiên lại ẩn ẩn hiểu, dường như Vương Tường Lâm không hy vọng mình vạch trần chuyện này, chẳng lẽ ông ta cũng dính dáng vào chuyện này?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên vội đứng dậy:
- Trưởng làng, là tôi cân nhắc không chu toàn, làm phiền ngài rồi.
Hắn không ngốc, nếu Vương Tường Lâm đã nói vậy, mình nói cái gì cũng không có tác dụng, cách duy nhất hiện nay, là ổn định Vương Tường Lâm trước, rồi quay về nghĩ cách.
Vương Tường Lâm gật đầu:
- Cậu có thể hiểu là tốt rồi, công tác cơ sở không đơn giản, không đơn giản như cậu nghĩ, có đôi khi đúng và sai không thể phân biệt rõ ràng. Giống như việc này, tuy có vài đồng chí thật sự làm sai, nhưng cậu phải xem rốt cuộc vì sao cậu ta làm như vậy, tôi nói như vậy cậu hiểu rồi chứ?
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, cái hiểu cái không gật đầu:
- Cám ơn trưởng làng chỉ điểm, tôi biết rồi.
Chờ đến sau khi hắn rời văn phòng chính quyền xã, Vương Tường Lâm mới đi đến trước bàn làm việc của mình, cầm điện thoại bấm một dãy số, đợi sau khi thông, Vương Tường Lâm trầm giọng nói:
- Ông phát bệnh thần kinh gì thế! Đem Từ Quân Nhiên đến chỗ tôi, rốt cuộc có ý đồ gì?
Người bên đầu kia điện thoại cười ha ha:
- Lão Vương lời này của ông khách sáo rồi, đẩy hắn đến chỗ ông, không phải vì bảo vệ bí mật bên chỗ tôi sao? Dù sao cũng là người từ thủ đô đến, nhỡ nhìn ra vấn đề gì, cây hái ra tiền của chúng ta thành công dã tràng rồi.
Biểu tình của Vương Tường Lâm âm trầm, không còn hòa ái như vừa nãy đối mặt với Từ Quân Nhiên nữa, đầu lông mày nhíu lại hung ác nói:
- Ông bớt nói ngọt với tôi đi, họ Mã tôi cho ông biết, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, Vương Tường Lâm tôi nếu ăn đạn! Mã Tụ Bảo ông cũng đừng hòng thoát được.
- Họ Lục không thể giữ lại!
Vương Tường Lâm cắn răng nói tiếp:
- Hôm nay hắn tới tìm tôi, nói khoản dự trữ tổ công tác thôn Liên Hợp có vấn đề. Tôi vốn phái hắn đến bên kia, là định để hắn đi đày, tránh để hắn ở chính quyền gây phiên phức cho tôi, không ngờ hắn lại tìm ra được vấn đề. An Duy Minh là người của ông, ông phải phụ trách chùi sạch cái mông này!
Đầu điện thoại bên kia rõ ràng vốn không nên qua lại với Vương Tường Lâm, bí thư Đảng ủy xã Trường Thanh Mã Tụ Bảo mặt và lòng không giống nhau, lúc này ông ta nghe Vương Tường Lâm nói như vậy, sắc mặt thay đổi:
- Xảy ra chuyện gì? Họ Từ phát hiện ra cái gì sao?
Đối với ông ta, lo lắng lớn nhất, là Từ Quân Nhiên phát hiện ra bản thân trộm khai thác mỏ than nhà nước, dù sao một khi chuyện này lộ ra, như là rắc rối lớn phải chém đầu, tuy cán bộ xã Trường Thanh này ngại mình lợi dụng uy quyền không dám nói lung tung, cũng không đại biểu Từ Quân Nhiên thanh niên sức trâu đến từ thủ đô sẽ sợ mình, nhỡ hắn không biết chân tướng sự việc, đi nói với bên trên, Mã Tụ Bảo lo cái ghế dưới mông mình và cái đầu trên cổ mình không giữ được bao lâu.
Sắc mặt Vương Tường Lâm âm trầm:
- Ông là cái đồ óc heo sao? Không nghe tôi mới nói gì đúng không? Tôi cho ông biết, họ Từ không biết chuyện bên mỏ than của chúng ta, bây giờ hắn nghi ngờ An Duy Minh cùng tổ công tác thôn Liên Hợp còn có người của Ủy hội thôn Hậu Truân, nuốt khoản dự trữ người dân nộp lên. Chuyện này tôi tạm thời đè xuống rồi, nhưng tôi không dám bảo đảm, Từ Quân Nhiên không nghi ngờ nữa. Vì thế, ông nghĩ cách, điều họ Từ đi…
Nghe thấy lời của Vương Tường Lâm, Mã Tụ Bảo nhíu mày:
- Đầu óc An Duy Minh có bệnh sao? Loại việc này sao để Từ Quân Nhiên phát hiện ra?
Vương Tường Lâm cười lạnh:
- Ông quá coi thường vị bí thư Từ này rồi, người ta chỉ đối chứng bảng tình hình khoản dự trữ mấy năm gần đây của thôn Liên Hợp với thôn Hậu Truân, liền phát hiện ra vấn đề.
Dừng một chút, giọng ông ta câm hận nói:
- Tiểu tử này, hầu tinh hầu tinh đấy (người thông minh mà ranh mãnh), thấy thái độ của tôi không đúng, lập tức thay đổi chính sách, thể hiện mình sẽ không truy cứu tiếp. Nhưng tôi nghi ngờ, đây là vì hắn muốn làm tôi ổn định, không chừng trong lòng còn có tâm tư khác.
- Hắn dám!
Mã Tụ Bảo gầm lên giận dừ:
- Nếu hắn dám chọc vào lão tử, ông đây giết hắn!
Vương Tường Lâm gào to:
- Mã Tụ Bảo đầu óc ông bị lừa đá rồi sao?
- Người có thể khiến Chu Trạch Thành huyện ủy thường ủy đích thân ra mặt đánh tiếng với chúng ta, ông nói xem là người thế nào?
Vương Tường Lâm nắm chặt điện thoại, ngón tay vì dùng sức, có chút hơi trắng bệch, sâu một hồi lâu mới cười khổ nói:
- Mặc kệ Từ Quân Nhiên có ý gì, sau lưng tên này khẳng định có thế lực không nhỏ, đừng quên, lời nói của Chu Trạch Thành là muốn ông tôi cho dù đấu thế nào, cũng không được ảnh hưởng đến sự phát triển của Từ Quân Nhiên. Cũng có nghĩa là, người này không phải liên quan đến đơn vị hắn, mà là ở trên có người ra lệnh cho ông ta, muốn y bảo vệ tốt Từ Quân Nhiên.
Mã Tụ Bảo lập tức không lên tiếng, ông ta cũng nhất thời thở gấp, nghĩ lại những lời Vương Tường Lâm nói, giống như những lời y nói, việc của xã Trường Thanh, nói thẳng ra đều là bày phía dưới, nếu đưa lên trên nói, mình và Vương Tường Lâm nhất định sẽ bị ngã nhào vào nhau.
- Vậy ông nói phải làm thế nào? Cũng không thể để cho tên tiểu tử này điều tra tiếp như thế chứ?
Mã Tụ Bảo trầm mặc hồi lâu, nhẫn nại nói. Trách thì trách tên Từ Quân nhiên này có bối cảnh ở thủ đô, đổi thành cán bộ bình thường, y sớm xuống tay trừ khử đối phương rồi, nhưng Từ Quân Nhiên cán bộ thủ đô thần bí này, lại khiến Mã Tụ Bảo có chút kiêng kỵ.
- Nếu không thì, tôi đi tìm chủ tịch huyện?
Thấy Vương Tường Lâm không mở miệng, Mã Tụ Bảo do dự một chút nói ra.
Vương Tường Lâm cười lạnh:
- Đầu óc ông bị đổ nước vào à? Ông cho rằng chúng ta xảy ra chuyện, chủ tịch huyện sẽ vì ông và tôi ra mặt nói giúp sao?
Mã Tụ Bảo im lặng không nói gì, y và Vương Tường Lâm đều biết, đừng thấy mình đi lại gần với chủ tịch huyện, nhưng nếu xảy ra vấn đề, chủ tịch huyện sẽ không vì mình mà nói câu nào, thậm chí sẽ vội vàng phủi sạch quan hệ với mình, đây là hiện thực trên quan trường.
- Ông liên lạc với An Duy Minh một chút, chuyện này, vẫn phải để anh ta chịu trách nhiệm một chút.
Vương Tường Lâm trầm tư hồi lâu, bỗng mở miệng nói với Mã Tụ Bảo.
Ánh mắt Mã Tụ Bảo run rẩy:
- Ý của ông là…
Vương Tường Lâm cười hắc hắc:
- Loại cán bộ trẻ tuổi lấy tiếng này, sợ nhất không phải là rước họa vào thân sao?
Mã Tụ Bảo cũng hiểu ra, gật đầu:
- Ông yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào rồi, cam đoan khiến cho Từ Quân Nhiên này trộm gà không được còn mất nắm gạo, xem hắn đến lúc đó còn bản lĩnh gây thêm phiền phức cho chúng ta hay không! Tôi muốn để hắn chán nản lăn trở về thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận