Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 808: Hồ ly.

Cuộc sống tựa như một sân chơi lớn, cuộc đời tựa như một trò chơi. Trò chơi luôn có quy tắc của trò chơi, nếu như ai coi nhẹ quy tắc thì nhất định sẽ phải nhận thẻ đỏ từ trọng tài. Anh có thể đồng cảm với hoàn cảnh không may của người bị phạt, anh cũng có thể phẫn nộ với sự nghiêm khắc của người chấp pháp nhưng lại không thể coi nhẹ sự thần thánh của những quy tắc đó.
Câu chuyện cười của Lý Trung Quân cũng rất có ý nghĩa, nghe thì có vẻ hạ lưu nhưng trên thực tế đó lại chính là những quy tắc ngầm trên chốn quan trường này.
Sau khi đùa giỡn một lát, Từ Quân Nhiên lại im lặng quan sát những người bên cạnh. Có thể ngồi được lên những vị trí này của phòng, người nào mà chẳng là “người thành tinh”, đừng nhìn bộ dạng thản nhiên ung dung của những người này mà lầm tưởng, người nào cũng có những tính toán của riêng mình cả đấy.
Cuộc họp ngày hôm nay mặc dù nói là Đường Quốc Sơn chủ động yêu cầu mở, nhưng Từ Quân Nhiên biết ông ta chắc chắn còn có ý định khác và đó chắc chắn không phải là cái mà hắn suy đoán lúc trước, cho rằng ông ta sẽ giao quyền lực cho hắn. Xem ra là hắn đã đánh giá thấp ông ta rồi.
Câu chuyện cười vừa rồi của Lý Trung Quân nghe thì tưởng là chuyện bình thường nhưng trên thực tế Từ Quân Nhiên lại có thể cảm nhận được đây dường như là lời nhắc nhở hắn.
Chỉ có điều người ta đã không chủ động làm rõ, vậy thì Từ Quân Nhiên cũng chỉ có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ không lên tiếng.
Đường Quốc Sơn là người thông minh, thấy Từ Quân Nhiên sau khi vào phòng thì chỉ nói giỡn mà không hề đề cập đến công việc thì liền biết người ta đã nhìn thấu được dụng tâm của mình rồi.
Trong lòng ông ta vô cùng cảnh giác người thanh niên này, dù sao thì theo lý mà nói Từ Quân Nhiên chính là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Trưởng phòng Tổng hợp nhưng muốn Đường Quốc Sơn phải buông tha cho miếng thịt thơm ngon đã sắp đến miệng rồi, ông ta không cam tâm chút nào, chính vì vậy nên mới xuất hiện tình huống hiện tại.
Nghĩ tới đây Đường Quốc Sơn mỉm cười nói:
- Các vị phụ trách các mảng công tác đều đã có mặt vậy thì chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu về công tác của phòng trong thời gian tới đi.
Nói xong, ông ta quay qua nhìn về phía Từ Quân Nhiên, cười cười hỏi:
- Trưởng phòng Từ, cậu thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên nhún vai, tỏ vẻ không sao cả nói:
- Tôi không có ý kiến gì cả. Tôi nhậm chức còn chưa tới hai tháng, cũng chỉ mới quen một chút về hoàn cảnh trong Tỉnh ủy mà thôi, đầu mối công việc cần phải xử lý không có, trưởng Thư ký nói tôi cần phải học tập lão Đường ông, ông nói xem?
Hắn đâu có ngu, vào lúc này, Đường Quốc Sơn giao quyền phát ngôn cho hắn chắc chắn là không có chuyện tốt gì, hắn có điên mới tiếp chủ đề của ông ta. Dứt khoát lấy luôn vị Bồ Tát sống Trần Tuấn Nho ra làm lá chắn, nếu có bản lĩnh thì Đường Quốc Sơn ông cứ thử đi tìm Trần Tuấn Nho mà nói chuyện.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên, Đường Quốc Sơn giống như là nuốt phải con ruồi vậy, ông ta cũng không phải là đần đương nhiên là biết Trần Tuấn Nho có thái độ như thế nào với Từ Quân Nhiên, ở Văn phòng Tỉnh ủy này người khác không biết chẳng lẽ Đường Quốc Sơn ông lại không biết? Nếu như đúng là Trần Tuấn Nho thật sự thích Từ Quân Nhiên vậy thì cái vị trí Trưởng phòng Tổng hợp sớm muộn gì cũng là của Từ Quân Nhiên, làm sao có thể đến lượt ông ta nắm quyền xử lý công tác của phòng Tổng hợp chứ?
Tuy nhiên, chuyện này ông ta biết thì cũng chỉ là biết thế thôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, thậm chí ở trước mặt Trần Tuấn Nho cũng chưa bao giờ thể hiện ra. Nếu không như vậy thì Đường Quốc Sơn cũng không thể tiếp tục đứng ở vị trí hiện tại rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, cái này chính là bản năng của người làm quan, nếu như anh lấy loại bản lĩnh này thể hiện ra trước mặt lãnh đạo vậy lãnh đạo sẽ phải làm sao? Dù sao thì chẳng một ai muốn bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình, như vậy thì chẳng phải có nghĩa là mình có thể thao túng được lãnh đạo ở một phương diện nào đó hay sao?
Chính vì vậy mặc dù biết những lời Từ Quân Nhiên nói chẳng qua chỉ là mượn cớ nhưng Đường Quốc Sơn lại không thể phản bác lại được, chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Thấy ông ta không lên tiếng, Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhàn nhạt hỏi:
- Trưởng phòng Đường, không biết hôm nay ông gọi bọn tôi tới đây là có chuyện gì?
Mặc dù hắn không quan tâm đến những chuyện này nhưng vẫn muốn tìm hiểu một chút.
Đường Quốc Sơn cười cười mở miệng nói:
- Chủ yếu là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là sắp tới là lễ Quốc khánh. Các đồng chí bình thường đều phải vùi mình trong đống tài liệu, khó có được thời gian thả lỏng bản thân, vì vậy mọi người có một ý kiến, đó chính là muốn tổ chức một chuyến du lịch. Có một số vấn đề cần phải giải quyết đó chính là đi đâu và đi như thế nào. Hiện giờ mọi người hãy cùng nhau đưa ra một vài phương án để tham khảo xem sao.
Từ Quân Nhiên gật đâu, chuyện thật ra thì cũng chẳng liên quan mấy đến hắn, Quốc Khánh hắn phải đi cùng với Phương Chính về thủ đô, chuyện này đã được quyết định từ trước rồi. Chính vì vậy hắn dứt khoát gật đầu:
- Tôi không có ý kiến gì cả, mọi người đều đã vất vả hơn nửa năm rồi, đúng là nên được hưởng chút phúc lợi.
Lý Trung Quân cùng Giang Sơn cũng không có ý kiến, chuyện này cuối cùng liền được quyết định.
Đường Quốc Sơn ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Còn chuyện thứ hai chính là chúng ta phải giải quyết chuyện “kiếm tiền”, theo quy định thì năm nay cần phải kiếm được mười vạn, nhưng hiện giờ đã là tháng chín rồi, đừng nói là mười vạn đến một vạn còn không có, mọi người xem xem, nên làm sao bây giờ?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên ngay lập tức thay đổi, trong lòng khẩn trương, xem ra đây mới là tiết mục chính của cuộc họp này, hắn đã cảm thấy Đường Quốc Sơn sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi mình đến tham gia họp mà, lúc nãy nói tới chuyện đi du lịch chẳng qua chỉ là phần mở màn mà thôi, vấn đề kiếm tiền mới mấu chốt quan trọng nhất.
Hắn nhìn thấy sắc mặt Giang Sơn cũng thay đổi như mình, Từ Quân Nhiên không mở miệng nói gì, hắn đang đợi bởi vì hắn tin chắc chắn Đường Quốc Sơn vẫn còn đoạn sau.
Quả nhiên, Đường Quốc Sơn nhìn qua Giang Sơn rồi nhàn nhạt mở miệng nói:
- Trưởng phòng Giang, lúc cậu mới bắt đầu làm việc đã từng nói mười vạn này sẽ do cậu phụ trách giải quyết, hiện tại đã là cuối tháng chín rồi, cậu định làm thế nào đây?
- Chuyện này…
Giang Sơn nghe Đường Quốc Sơn nói xong, sắc mặt liền hết sức cổ quái, muốn nói gì đó nhưng hình như lại không nói ra được, chỉ có thể chần chờ không lên tiếng.
Từ Quân Nhiên ngồi ở một bên, mặc dù không rõ là có chuyện gì xảy ra nhưng theo như kinh nghiệm phong phú của hắn thì chỉ cần nghe mấy câu nói của Đường Quốc Sơn cùng thái độ lập lờ nước đôi của Giang Sơn liền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Xem ra chuyện này có liên quan đến chuyện Giang Sơn lên làm Thư kí Bí thư Tỉnh ủy.
Chỉ cần động não một chút Từ Quân Nhiên liền biết nội tình của chuyện này. Chỉ e là chuyện kiếm tiền này không phải là lần đầu tiên Đường Quốc Sơn nhắc đến trong cuộc họp, dù sao thì đây cũng là chuyện được quyết định từ đầu năm, hiện tại đã là tháng chín rồi, bây giờ ông lại nhắc đến, chắc chắn là bởi vì lúc trước Giang Sơn đã hứa hẹn cái gì đó rồi. Mà Giang Sơn sở dĩ có thái độ này cũng chỉ e là bởi vì lúc đó anh ta muốn ngồi lên vị trí Thư kí nên mới hăm hở mạnh miệng nói khoác mà thôi.
Dự đoán của hắn không sai chút nào, lúc Giang Sơn mời được điều đến phòng Tổng hợp của Tỉnh ủy vô cùng tự đắc, vô cùng hăng hái, dù sao thì việc trở thành Thư kí đứng đầu của Tỉnh ủy có nghĩa là một bước lên trời, sau này con đường làm quan cũng sẽ một bước lên mây, chính vì vậy mà cách nói chuyện hay việc làm của anh ta đều vô cùng đắc ý. Lúc đó Đường Quốc Sơn đề cập đến chuyện kiếm mười vạn, Giang Sơn đã vỗ ngực ôm về mình, tại anh ta nghĩ chỉ cần mình ngồi vững vàng trên cái ghế Thư kí Bí thư thì chút chuyện cỏn con này chẳng thành vấn đề.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ điều kiện tiên quyết để anh ta vững vàng ngồi lên vị trí Thư kí Bí thư là anh ta phải lôi kéo được nhà tài trợ.
Kết quả rất rõ ràng, Giang Sơn lại không thể ngồi vào vị trí người bên cạnh Phương Chính, vị trí của anh ta đã bị Từ Quân Nhiên thay thế, vì vậy lời hứa kiếm tiền trước kia đương nhiên là không thể thực hiện được. Hiện tại Đường Quốc Sơn nhắc tới chuyện này, khiến Giang Sơn vô cùng lúng túng.
Quan trọng nhất chính là Đường Quốc Sơn nhắc tới chuyện này kích thích đến sự oán hận của Giang Sơn về việc Từ Quân Nhiên cướp mất vị trí Thư kí Bí thư của anh ta bị hắn cướp mất, ánh mắt anh ta nhìn Từ Quân Nhiên lúc này đột nhiên thay đổi, nếu như vừa rồi lúc mới vào cửa lời nói của anh ta còn thu liễm nhưng lúc này không thể nào che dấu được sự oán hận từ tận sâu trong lòng.
Trong lòng Từ Quân Nhiên cười khổ, quả nhiên lão già Đường Quốc Sơn này cũng không phải là đèn cạn dầu, chỉ nói mấy câu đã đẩy hắn vào lò lửa rồi. Không chỉ có thể khơi mào sự oán giận của Giang Sơn với hắn mà còn có thể đổ vấn đề khó khăn này lên đầu hắn. Dù sao thì lúc Giang Sơn mới lên là Thư kí Bí thư đã nhận trách nhiệm giải quyết chuyện kiếm tiền nhưng hiện tại lại là hắn lên làm Thư kí Bí thư, chẳng lẽ hắn lại cự tuyệt, như vậy chẳng phải có nghĩa hắn thừa nhận mình không bằng Giang Sơn hay sao?
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên không nhịn được nữa nhìn về phía Đường Quốc Sơn đang ung dung thản nhiên, trong lòng hắn lại đánh giá lão già này cao thêm một chút nữa.
- Tiếp theo, chỉ e là chiêu trò nhắm vào mình rồi.
Trong lòng hắn yên lặng nói một câu, Từ Quân Nhiên trấn định bản thân, cầm chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó rút một điếu thuốc rồi tự châm cho mình, nhìn vào xổ ghi chép trước mặt không nói lời nào.
Quả đúng như hắn dự đoán, Giang Sơn do dự cả một buổi, cuối cùng cười ha ha nói:
- Hiện tại tôi không phải là Thư kí Bí thư, chuyện kiếm tiền này quả thực là lực bất tòng tâm.
Anh ta cũng là người thông mình, đây không phải là lúc tỏ ra mình anh hùng, nếu như mình mạnh miệng không chịu nhận sai thì chắc chắn lão già Đường Quốc Sơn này sẽ đem chuyện kiếm tiền đổ lên đầu mình, mười vạn không phải là con số nhỏ. Nếu như anh ta còn là Thư kí Bí thư thì chỉ cần phất tay là có thể giải quyết số tiền đó nhưng hiện tại anh ta đã không còn là Thư kí của Phương Chính nữa, nói khó nghe một chút thì chuyện người đi trà nguội cũng không còn là chuyện lạ trong chốn quan trường này nữa rồi, đừng nói là mười vạn, dù chỉ là một vạn anh ta cũng không thể giải quyết nổi. Chính vì vậy phiền toái này cứ cho tên Từ Quân Nhiên đau đầu là được rồi.
Trên mặt Đường Quốc Sơn không biểu lộ gì cả, nhìn thoáng qua Giang Sơn sau đó lại nhìn sang Từ Quân Nhiên, lúc này mới cười gượng nói:
- Trưởng phòng Từ, vậy cậu xem, chuyện này…
Mặc dù ông ta không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, nếu như Giang Sơn đã không còn là Thư kí Bí thư vậy thì chiếu theo lệ cũ, chuyện này sẽ phải rơi lên đầu Thư kí Bí thư tân nhiệm là Từ Quân Nhiên rồi, dù sao thì Giang Sơn người ta cũng đã nói rất hay, người ta đã không còn là Thư kí nữa, lực bất tòng tâm!!!
Không khoa trương chút nào khi nói lão già Đường Quốc Sơn vô cùng thủ đoạn, ông ta chỉ cần đề cập một vấn đề thôi mà lại có thể khơi mào nên mâu thuẫn giữa Giang Sơn với Từ Quân Nhiên, bất kể chuyện kiếm tiền này do ai giải quyết thì lúc này mâu thuẫn của Từ Quân Nhiên với Giang Sơn cũng đã sâu hơn một bậc nữa.
- Đúng là lão hồ ly!
Trong lòng Từ Quân Nhiên âm thầm thốt lên, nhưng ngoài mặt vẫn nhàn nhạt mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận