Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 191: Đáp cầu dắt mối.

- Cục trưởng Lý, tôi đang định tìm anh.
Câu nói của Từ Quân Nhiên, khiến hòn đá trong lòng Lý Trấn Phong được đặt xuống.
Lần này anh ta tới tỉnh, mục đích lớn nhất là ôm được món tiền kia về, đừng thấy Lý Trấn Phong là “Thần tài” cao cao tại thượng ở thành phố toàn Châu, nhất hô bách ứng, nhưng đến tỉnh thành này, một trưởng phòng bất kỳ trong cơ quan cũng chẳng thèm để anh ta vào trong mắt.
Chuyện trong chốn quan trường là như vậy, đôi lúc nhìn một người không phải chỉ nhìn chức vụ của người đó lớn hay nhỏ, còn phải xem vị trí của anh ta. Không thể nói một cán bộ cấp phó sở nhất định thấp hơn cán bộ cấp phòng một bậc, mấu chốt là phải nhìn xem cán bộ ở đâu. Người xưa có nói quan thất phẩm trước cổng tể tướng, ý nói dĩ nhiên người trông cửa trước nhà quan tể tướng, dù chẳng có chức quan, nhưng những quan viên trước mặt người gác cửa này, cũng phải vô cùng cẩn thận.
Cũng giống như vậy, câu này rất phù hợp với chốn quan trường hiện đại.
Trừ phi là trong một ngành một đơn vị, quan hệ cấp trên cấp dưới mới rõ ràng nhất, còn ở trong những ban ngành khác nhau, chức quan cao thấp, không có nghĩa là địa vị của người đó cũng giống với chức vị. Như Lý Trấn Phong một Cục trưởng cục tài chính cấp thành phố có lẽ cũng hô phong hoán vũ ở thành phố Toàn Châu, nhưng đến tỉnh thành, đến phòng ban nào làm việc, không chừng một nhân viên bình thường cũng dám vứt anh ta ra khỏi cửa.
Không chỉ Lý Trấn Phong, mà ngay cả Từ Quân Nhiên cũng biết chuyện này, kiếp trước khi lên thủ đô chạy hạng mục, như tục ngữ có câu “bộ phận chạy tiền vào”, Từ Quân Nhiên cũng thấy nhiều người đường đường là Phó bí thư, Phó chủ tịch tỉnh, lại bị cán bộ cấp sở từ chối ngay ngoài cổng. Người ta cũng sẽ không nói chuyện không khách khí với anh, như vậy rõ ràng vừa không lịch sự lại thô lỗ, người ta chỉ lịch sự mời anh ngồi đợi ở chỗ nào đó, cho dù anh đến vì chuyện gì, chạy hạng mục nào, chỉ một câu, không có thời gian, hãy đợi một chút.
So sánh trong chốn quan trường không phải chỉ trình độ bản lĩnh của một người, mà còn có mối quan hệ đằng sau mỗi người nữa.
Ở Sở tài chính tỉnh, Lý Trấn Phong đã mấy lần đau khổ như vậy, chịu không ít thiệt thòi, dĩ nhiên cũng đã có kinh nghiệm, cho nên lần này anh ta đem hết hy vọng của mình ký thác vào Từ Quân Nhiên, nên biết rằng Bí thư thành ủy hoặc Chủ tịch thành phố Toàn Châu có đến, ở Sở tài chính tỉnh, cũng phải khách sáo nói chuyện với người ta. Dù sao ở niên đại này, trong thể chế kinh tế kế hoạch, khoản tiền cấp xuống có ý nghĩa như mạch máu của một địa khu, bộ phận nắm giữa huyết mạch của người khác, tóm lại vẫn có quyền để vênh váo một chút.
- Bí thư Từ, đã ăn cơm chưa?
Lý Trấn Phong vô cùng khách sáo hỏi Từ Quân Nhiên.
Hôm nay anh ta không dám thất lễ với vị Bí thư Từ này, dù sao chuyện hôm nay có thành hay không, vẫn còn trông chờ vào Từ Quân Nhiên. Tuy trước kia bên Chu Dật Quần đã từng đánh tiếng, Từ Quân Nhiên cũng vỗ ngực đảm bảo với mình trước mặt Chu Dật Quần, nhưng lỡ như người ta đổi ý, chuyện này sẽ gặp phải rủi ro lớn, Lý Trấn Phong thật sự không biết làm sao ăn nói với Chu Dật Quần.
Từ Quân Nhiên cười cười, hắn rất rõ thái độ của Lý Trấn Phong, kiếp trước cũng làm quan được mấy chục năm, cái gì không biết, chứ tâm tư của mấy cán bộ này Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa từng thấy heo chạy? Năm đó khi bản thân đi nhờ vả người khác, cũng có suy nghĩ và thái độ giống như vậy.
- Cục trưởng Lý, tôi ăn rồi, nếu anh không bận, chúng ta qua bên Phòng tài chính trước đi.
Từ Quân Nhiên nói với Lý Trấn Phong, hắn sợ mình không nói, chắc hẳn Lý Trấn Phong buồn đến chết mất.
Lý Trấn Phong vui mừng, kéo tay Từ Quân Nhiên nói:
- Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá, hôm nay xong việc tôi sẽ mời Bí thư Từ đi ăn.
Những lời này là những lời thật lòng anh muốn nói với Từ Quân Nhiên, dù sao khoản tiền lớn như vậy, có thể cầm được, đối với Lý Trấn Phong và cả Ủy ban nhân dân, thành ủy thành phố Toàn Châu đều là chuyện quá tốt, Lý Trấn Phong anh ta cũng có thể nhờ vào chuyện này mà nở mày nở mặt với lãnh đạo thành ủy.
- Vậy chúng ta đi, việc này không nên chậm trễ.
Từ Quân Nhiên cười.
Đoàn người rời khỏi nơi này, nhanh chóng đến cổng Phòng tài chính tỉnh, ghi tên, đơn vị công tác ở chỗ ghi danh phòng bảo vệ, sau đó để mấy người vào trong, dù sao thân phận của họ đều rất bình thường, hơn nữa còn có thư giới thiệu trong tay.
Ở Phòng tài chính tỉnh, dĩ nhiên Lý Trấn Phong cũng có quan hệ của riêng mình, tuy nhiên lần này anh ta không có ý định sử dụng, hơn nữa còn định mượn quan hệ của Từ Quân Nhiên gặp Lâm Lệ. Đây cũng chính là điểm thông minh của anh ta, Lý Trấn Phong rất rõ, mấu chốt chuyện của mình là ở chỗ Lâm Lệ, chỉ cần trưởng phòng Lâm này gật đầu, khoản tiền đang kẹt ở Phòng tài chính kia sẽ nhanh chóng trở thành vật trong tay của thành phố Toàn Châu, bằng không, cho dù mình có tìm người khác giới thiệu, cũng chỉ phí công vô ích.
Vào văn phòng của Lâm Lệ, Từ Quân Nhiên bảo Lý Trấn Phong ngồi chờ, còn mình gõ cửa.
- Quân Nhiên, sao cậu tới đây, không phải cậu nói tới chỗ lão Trịnh à?
Lâm Lệ hơi bất ngờ, cô nghĩ rằng Từ Quân Nhiên phải đi gặp Trịnh Vũ Thành rồi, không ngờ hắn đột nhiên lại xuất hiện ngoài văn phòng của mình.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Lâm Lệ:
- Chị Lâm, em đến dĩ nhiên là có việc rồi.
Lâm Lệ là ai, đó là một người lớn lên trong đại viện, từ nhỏ đã quen thấy người ta lừa gạt, lục đục với nhau, bản lĩnh khác không có, chứ năng lực nhìn sắc mặt đoán cảm xúc của người khác tuyệt đối xuất sắc hơn người thường, Từ Quân Nhiên vừa nói xong câu kia, cô đã hiểu rõ, mỉm cười nói:
- Đến vì khoản tiền kia của thành phố các cậu đúng không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Em biết là chị muốn giúp em trút giận, nhưng chuyện này đã thành ra như vậy rồi, chị có giữ mãi chuyện này cũng không nên, cứ cho một cơ hội đi được không?
Chân mày lá liễu của Lâm Lệ dựng lên, hừ lạnh một tiếng nói:
- Cái gì mà trút giận cho cậu? Tôi nói cho cậu biết, đó là bảng báo cáo của Cục tài chính thành phố các cậu thực sự có vấn đề.
Cô không hề ngốc, làm sao có thể thừa nhận chuyện kia, có tìm cớ cũng phải tìm cái cớ thật lớn, kỳ thực hôm qua Từ Quân Nhiên đã nói với cô chuyện này, Lâm Lệ cũng gật đầu đồng ý, hai người ở đây một xướng một họa, một mặt để người ngoài nghe, mặt khác, cũng là tìm một bậc thang để cô bước xuống.
Lý Trấn Phong cũng là người thông minh, lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của Lâm Lệ, trong lòng mừng thầm, xem ra chuyện này không sao rồi.
Quả nhiên, Từ Quân Nhiên lập tức thuận thế nói:
- Thế này đi, chị Lâm, em để đồng chí Cục tài chính bọn em, giải thích với lãnh đạo Phòng tài chính tỉnh một chút, chị thấy có được không?
Lúc này, Lý Trấn Phong hận không thể ôm lấy Từ Quân Nhiên hôn một cái, tên nhóc này thông minh quá, thoáng chốc đã đi thẳng vào vấn đề rồi.
Trải sẵn đường xong, Từ Quân Nhiên gọi đám Lý Trấn Phong tiến vào trong, Lâm Lệ cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý, để Cục tài chính thành phố Toàn Châu làm lại một bảng báo cáo mới, sau đó lại cầm đến Phòng tài chính, sau khi Lâm Lệ ký tên, khoản tiền kia hơn một tuần sau sẽ được chuyển khoản đến Cục tài chính thành phố Toàn Châu.
Sau khi có được đáp án chắc chắn, đám Từ Quân Nhiên tươi cười cáo từ Lâm Lệ, Lý Trấn Phong muốn mời Lâm Lệ ăn cơm, nhưng bị cô khéo léo từ chối, ý tứ của người ta rất rõ ràng, đó là nơi nhỏ bé kia của mấy người, không lọt nổi mắt xanh của tôi. Dù có chút phiền muộn, nhưng nghĩ lại người ta xuất thân từ Đại viện thủ đô, sau lưng có ông cụ cấp Phó bộ, Lý Trấn Phong cũng không dám nghĩ gì, dù nói hiện nay có rất ít tiểu bối dựa vào quyền thế cha mẹ chèn ép người khác, nhưng tóm lại đối với những người có địa vị khác kia, cán bộ bên dưới vẫn hơi sợ hãi.
- Quân Nhiên, tối nhớ đến nhà ăn cơm, tôi có mua cá rồi, tối làm cá dấm đường.
Ngay lúc Từ Quân Nhiên sắp ra khỏi văn phòng, Lâm Lệ nói với Từ Quân Nhiên.
Mọi người đều sững sờ, Từ Quân Nhiên thì cười gật đầu:
- Em biết rồi, chị.
Một khắc sau, ánh mắt mọi người nhìn Từ Quân Nhiên đã thay đổi, ánh mắt không ít người đã trở nên nóng rực, ngay cả Lý Trấn Phong cũng không ngoại lệ.
Không ai lại không thích kết giao với kẻ mạnh, đặc biệt là kẻ mạnh như Từ Quân Nhiên, đối với những người như Lý Trấn Phong mà nói, cấp quan của bản thân Từ Quân Nhiên không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn có quan hệ với tỉnh ủy, đồng nghĩa với một con búp bê bằng vàng, chỉ cần có mối quan hệ tốt với Từ Quân Nhiên, dựa vào việc hắn đến nhà Lâm Lệ ăn cơm, ngày sau chỉ cần Từ Quân Nhiên còn, khoản tiền cấp phát của Tài chính tỉnh thành cho thành phố Toàn Châu, chắc chắn sẽ không còn phải chịu khổ nhục như những năm trước.
Giây phút bước ra khỏi Phòng tài chính tỉnh, Lý Trấn Phong giơ ngón tay cái, nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, lợi hại, lợi hại! Lần này may mà có anh, không chuyện này không biết phải giải quyết thế nào.
Anh ta đang nói thật, nếu không có Từ Quân Nhiên, Lâm Lệ căn bản sẽ chẳng thèm nể mặt anh ta, nhớ lúc Lâm Lệ chào hỏi mình, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực sự dường như có một sự xa cách lớn, khiến Lý Trấn Phong hiểu rõ, bản thân chẳng qua chỉ là một Cục trưởng cục tài chính nhỏ nhoi, cho dù cấp trên của mình Chu Dật Quần, chắc hẳn trong mắt người ta, cũng chưa chắc đã bằng vị chú bác chức vụ cao có địa vị thấp nhất trong đại viện nhà người ta.
Từ Quân Nhiên cười ngại ngùng, hắn vẫn không quen được người khác khen ngợi, không phải vì hắn ngại hay cảm thấy lời khen của họ không thật lòng, dù Từ Quân Nhiên có rất nhiều cơ hội được người ta khen ngợi, nhưng có một điểm bất đồng là, Từ Quân Nhiên cảm thấy chẳng có gì đặc biệt đối với những chuyện này, với hắn mà nói, kiếp trước đã từng làm Bí thư thành ủy, có rất nhiều việc tương tự như hôm nay, cũng khiến Từ Quân Nhiên hiểu rằng, bản thân nên làm hoặc nên trở thành người như thế nào.
Làm người khó nhất, vì con người phải ý thức được bản thân mình là người như thế nào, đó là một quá trình tương đối khó khăn.
- Cục trưởng Lý, anh khách sáo quá, đây là chuyện tôi nên làm thôi.
Từ Quân Nhiên khách sáo nói với Lý Trấn Phong:
- Hơn nữa chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi đến phụ trách giúp đỡ giải quyết là việc nên làm, không thể vì chút chuyện nhỏ cá nhân, làm ảnh hưởng đến việc xây dựng kinh tế của thành phố chúng ta đúng không nào?
Khi nói câu này, Từ Quân Nhiên có vẻ quang minh lẫm liệt, giống như bản thân là một quân tử một lòng vì chuyện công vậy.
Nhưng hắn đã quên, nếu không vì mình, Lâm Lệ sẽ không gây ra chuyện lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận