Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 245: Làm thế nào dùng người.

- Đoàn thú chống cự!
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng viết trên giấy bốn chữ này, ngẩng đầu lên nhìn Đồ Văn Dũng đang ở trước mặt mình, vừa cười vừa nói:
- Anh Đồ, cảm thấy câu này có vấn đề gì không?
Đồ Văn Dũng sững sờ, lắc đầu cười khổ nói:
- Câu này cậu nói quá phức tạp, tôi không hiểu.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói:
- Nếu như đã là thú, vậy khẳng định là bị thợ săn nhốt vào trong lồng, có bản lĩnh nhốt nó lại, tự nhiên cũng có bản lĩnh giết chết nó, không phải sao?
Đồ Văn Dũng có chút khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, không rõ lời của hắn là có ý gì.
Sáng hôm nay, Từ Quân Nhiên gọi anh ta đến phòng làm việc của mình, sau khi nói chuyện công việc được một lúc, bỗng nhiên nhắc đến một số chuyện cũ ở văn phòng huyện ủy với Đồ Văn Dũng, sau đó tiếp tục nói, liền nói tới một số chủ đề liên quan đến văn phòng. Nói thật, đối với việc bản thân có thể tới văn phòng xúc tiến cải cách mở cửa xây dựng kinh tế, Đồ Văn Dũng rất cảm kích Từ Quân Nhiên, lúc trước anh ta ở văn phòng huyện ủy đã từ từ bị gạt ra ngoài lề, tuy nói cấp bậc vẫn là phó khoa, nhưng làm việc trong văn phòng huyện ủy, phó khoa như anh ta với khoa viên bình thường chả có gì khác biệt, chính là cái kiểu giống như cán bút chuyên viết viết chép chép mà thôi.
Trong văn phòng huyện ủy làm một cán bút nếu đặt trong thời cổ đại, trên căn bản chẳng khác nào là tiểu quan lại đao bút làm việc cho đám quan thái gia ở trong nha huyện, thậm chí đến sư gia đều không được tính vào, dù sao sư gia tuy nói không có phẩm cấp gì, nhưng lại là phụ tá của huyện thái gia, nhưng những người làm cán bút này nhiều lắm thì được xem như là mặt hàng làm việc cho lãnh đạo huyện lạc đề.
Muốn làm việc ở huyện ủy lăn lộn để được chú ý, vậy thì phải có vận khí không nhỏ rồi.
Dùng lời Phương Viện vợ của Đồ Văn Dũng mà nói, qua nhiều năm như vậy, phàm là những người lăn lộn có được chỗ đứng ở trong văn phòng chính phủ huyện Võ Đức, bất kể là làm trợ lý hay thông tín viên, dù là ở trong văn phòng huyện ủy làm nhân viên tạm thời một vài năm, chỉ cần có lấy một cơ hội, điều ra bên ngoài, tối thiểu là lãnh đạo cấp phó khoa có thực quyền, hoặc là người đứng đầu công xã, hoặc là người đứng đầu hoặc là phụ tá của đơn vị trực thuộc huyện, dù sao cũng có sự an bài không quá tệ.
Tiền đề của tất cả điều này, là người ở trong văn phòng phải đi theo lãnh đạo, muốn liên lục được ở vị trí cao hoặc còn có sức ảnh hưởng.
Từ Quân Nhiên có đôi lúc ngẫm nghĩ, nếu như Nghiêm Vọng Tung không xin nghỉ hưu sớm, thì liệu tình trạng hiện tại của huyện Võ Đức có khi nào sẽ không giống như lúc trước, nhưng đáp án nhận đươc sau cùng lại càng làm Từ Quân Nhiên cảm thấy khó xử, trống rỗng, có một số việc không hề đơn giản như những gì bản thân đã nghĩ, tối thiểu nhất, có rất nhiều chuyện, đều không có từ nếu như.
Thật giống như Đồ Văn Dũng ở trước mặt, kể từ sau khi Nghiêm Vọng Tung rút lui, tuy nói giúp ông ta giải quyết đãi ngộ cấp phó khoa, nhưng Từ Quân Nhiên biết được, những ngày tháng của ông ta sống cũng không hề thư thái, đối với những người như ông ta, làm một khoa viên phổ thông và sau khi thăng cấp đến chức phó khoa đều làm những chuyện giống nhau, quả thực không phải là chuyện gì đáng để vui mừng.
Cho nên, Từ Quân Nhiên mới nghĩ cách điều Đồ Văn Dũng qua đây, bởi vì trong cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, bản thân hắn hôm nay muốn thành lập một ban thuộc về chính mình tại huyện Võ đức này.
Gần đây xảy ra một vài chuyện, khiến cho Từ Quân Nhiên nghĩ lại về việc mình đã làm đối với một vài chuyện trước đây, trước kia đều đem hy vọng gửi vào người khác, cho rằng chỉ cần làm tốt công việc, phe phái gì đó đều không phải chuyện gì quan trọng, nhưng nhìn ở góc độ hiện tại, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, những năm tám mươi vẫn là thế kỉ mới. Người Trung Quốc thích bản tính nội đấu đều không có gì thay đổi, muốn làm thành công việc gì đó, thì nhất định phải đoàn kết với những người ở bên cạnh.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, ở bên trên hắn không thiếu quan hệ, bất kể là Tào Tuấn Minh hay là Hô Diên Ngạo Ba, thậm chí Chu Đức Lượng, Từ Quân Nhiên đều có biện pháp liên hệ với họ, nhưng vấn đề là, ở trong thành phố Từ Quân nhiên không có cách nào có thể chen miệng nói được với lãnh đạo thành ủy, thậm chí ở trong huyện, tình trạng của hôm nay cho thấy, một khi Dương Duy Thiên từ bỏ bảo hộ cho hắn, vậy sự nghiệp Từ Quân Nhiên khổ công xây dựng, sẽ rất có khả năng thành của hồi môn của người khác rồi.
Cho nên sau khi suy nghĩ rất nghiêm tức, Từ Quân Nhiên mới đưa đến quyết định, dù là vận dụng một vài thủ đoạn, cũng phải thành lập được ban của mình. Hơn nữa, muốn trong thời gian ngắn nhất chính thức đi đến cương vị lãnh đạo, bằng không thì, người vì đao chết, ta vì thịt cá, điều này không phải chuyện tốt.
Mà Đồ Văn Dũng, chính là một trong những người mà Từ Quân Nhiên dự định kéo lên làm thành viên của ban, là một mảnh ghép rất quan trọng.
- Anh Đồ, anh cảm thấy khu vườn kỹ nghệ thế nào?
Từ Quân Nhiên vừa lật tài liệu ở trên bàn, vừa hỏi Đồ Văn Dũng.
Đồ Văn Dũng sững sờ, lập tức nhìn cửa ra vào, cẩn thận xác định bên ngoài không có ai, lúc này mới thấp giọng đáp:
- Chủ nhiệm Từ, anh đã nghĩ qua chưa, trong huyện làm như vậy rõ ràng chính là ở bên trại Tần gia kia, có người muốn ngồi mát ăn bát vàng, tôi thấy chuyện này, có chút không ổn lắm.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh không cần quan tâm cái đó, tôi chỉ hỏi anh, nếu như khu vườn kỹ nghệ có thể lập được, anh có thể quản tốt không?
Lời mà Đồ Văn Dũng nói, Từ Quân Nhiên tự nhận thức được là có ý gì, tuy nói trong miệng là an ủi hắn, nhưng trong lòng của Từ Quân Nhiên thực sự rất khó chịu, đến cả người ngoài ngành như Đồ Văn Dũng cũng đều nhìn ra, Dương Duy Thiên sao có thể không nhìn ra chứ?
Nhưng dù là như vậy, Dương Duy Thiên thà để bản thân giấu kín đi, cũng không lựa chọn ra mặt. Vào tình huống như vậy có thể chứng minh hai chuyện, thứ nhất chính là bản thân đã mất đi sự che chở của Dương Duy Thiên, hoặc cũng có thể nói người đứng sau Dương Duy Thiên, đã cho ông ta ám chỉ chính xác, không hy vọng ông ta giúp mình, nếu có, thì cũng chứng minh huyện Võ Đức của ngày hôm nay, dựa vào Dương Duy Thiên, ưu thế của bí thư huyện ủy này, nhưng trên thực tế, sức ảnh hưởng của Tần Quốc Đồng đã càng lúc càng lớn mạnh rồi.
Cho nên, bất luận như thế nào, Từ Quân Nhiên nhất định phải bôi xấu Tần Quốc Đồng hoàn toàn.
- Vườn kỹ nghệ tôi thấy không có vấn đề, cũng giống như những gì cậu đã nói lúc trước, các bộ chính phủ ở trong nền kinh tế thị trường, tác dụng lớn nhất không phải là dẫn đạo, mà là phục vụ. Vì xí nghiệp phục vụ, khiến cho tập thể xí nghiệp từng bước đi vào quỹ đạo, thay bọn họ giải quyết những khó khăn cần giải quyết.
Đồ Văn Dũng nghĩ ngợi, nói với Từ Quân Nhiên như vậy.
Từ Quân Nhiên cười cười nói:
- Đúng vậy, anh có thể có ý nghĩ như vậy, tôi thấy anh rất phù hợp đi vườn kỹ nghệ.
Đồ Văn Dũng sững sờ, cũng vì vậy mà cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Tôi sao có thể đi đây, tôi nghe nói vườn kỹ nghệ cái giá đỡ tối thiểu phải là cấp chánh khoa, tôi là phó khoa mới đề bạt được mấy tháng, làm sao có thể chứ.
Anh ta nói rất đúng tình hình thực tế, dù sao bản thân đề bạt thành phó khoa vẫn là lúc ban đầu Nghiêm Vọng Tung tới gần lúc về hưu giải quyết, hiện tại nếu như dựa theo tất cả những gì mà Từ Quân Nhiên nói, để cho mình đi vườn kỹ nghệ làm người phụ trách, vậy chẳng phải là muốn đề bạt mình thành chánh khoa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận