Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 715: Lòng dân khó dò.

Trên quan trường quan trọng nhất là quy tắc ngầm, là việc không thuộc mình quản thì ngay cả hỏi cũng không hỏi. Vì lãnh đạo là một tập thể, không có khả năng cá nhân muốn làm gì thì làm cái đó. Làm lạnh đạo tối kỵ nhất, bộc lộ tài năng là đại địch của chính trị gia, người trong chính trị không bị phê bình không làm kiểm tra rất khó làm được.
Theo Lý Bân, hành động hôm nay của Từ Quân Nhiên, chính là vượt quá rồi.
Nâng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, Lý Bân căn bản không nhìn đến vị trí Từ Quân Nhiên chỉ trên hợp đồng, mà vừa cười vừa nói:
- Bí thư Từ, anh nghĩ nhiều rồi. Công tác thu hút thương nghiệp chủ yếu là do chúng tôi phụ trách, tuy Đảng ủy nắm bắt toàn bộ công tác ở các phương diện trong huyện, nhưng tôi cảm thấy, ngài vẫn nên quan tâm nhiều đến công tác ở phương diện xây dựng Đảng.
Khi Lý Bân nói những lời này, không có chút khách khí. Nguyên nhân rất đơn giản, vì cách làm vừa rồi của Từ Quân Nhiên, trên quan trường, thực sự là có chút quá phận. Đặc biệt là anh ta cảm thấy Từ Quân Nhiên sở dĩ một mực nói xấu công ty Watson và Quách Bằng Phi như vậy, là vì Từ Quân Nhiên lo lắng Quách Bằng Phi sau khi đầu tư ở huyện Nhân Xuyên, thanh thế của mình sẽ vượt qua Từ Quân Nhiên hắn, dù sao Quách bằng Phi đầu tư một khoản lớn như vậy, một khi thành công, thanh thế chủ tịch huyện Lý Bân này lập tức trở lên lớn hơn trong huyện.
Từ Quân Nhiên bị hắn nói những lời như vậy bực mình trong lòng, tên này thật sự là chó cắn Lã Động Tân không nhìn được lòng tốt của người khác, mình có ý tốt nhắc nhở anh ta, lại bị anh ta coi thành ghen ghét, thực sự khiến người ta hận không thể mặc kệ anh ta, để y bị lừa một vố lớn mới được.
Thế nhưng nghĩ lại, Lý Bân bị thiệt cũng không sao, nhưng lại liên quan đến mấy trăm vạn tài chính huyện, đây mới là việc khiến người ta bực mình nhất.
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên lần nữa chậm rãi mở miệng nói:
- Chủ tịch Huyện Lý, chẳng lẽ anh không biết, nhanh như vậy liền quyết định một hạng mục mấy ngàn vạn, có chút không thích hợp sao?
Lý Bân nghe vậy khẽ cười nói:
- Đầu tư nhanh không tốt sao? Chẳng lẽ giống một vài nhà đầu tư, ở đây ăn uống miễn phí, cuối cùng quay người rời đi mới là đúng? Quách tổng người ta là ông chủ làm ăn lớn, thời gian là vàng bạc, thời gian của người ta không thể chậm trễ.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hận không thể bẻ gãy cổ anh ta, chỉ vào cạm bẫy trên hợp đồng nói cho tên đang ở trước mặt mình, chiến tích không phải kiếm như vậy, người ta rõ ràng muốn gài bẫy anh, chỉ có ngu ngốc mới tin tưởng những thứ gọi là đầu tư này, nhưng Từ Quân Nhiên biết rõ, cho dù mình nói thế nào, bây giờ Lý Bân căn bản không để ý đến, căn bản không nghe người khác nói.
Thực ra, bình tĩnh xem xét, những điểm Từ Quân Nhiên vừa nói, đổi thành bất cứ người nào có đầu óc, nếu suy nghĩ cẩn thận, đều sẽ nghi ngờ chút trò vặt này của Quách Bằng Phi. Nhưng, Lý Bân hết lần này đến lần khác vì là điểm nghi hoặc do Từ Quân Nhiên chỉ ra, dứt khoát không có chút nghi ngờ nào. Phải thừa nhận là, tư duy của con người luôn kỳ lạ như vậy, có lúc rất nhiều người có thể nhìn thấu được âm mưu này bằng 1 con mắt, nhưng lại có thể lừa được một vài người thông minh. Đây chắc là cái mọi người hay nói thông minh bị thông minh lừa.
Thực ra đạo lý rất đơn giản, vì kẻ lừa đảo luôn có thể bắt được chính xác tâm lý của người bị lừa, những người bị lừa này sở dĩ bị lừa một cách kín đáo, nguyên nhân quan trọng nhất là phần lớn những người này đều có suy nghĩ, hoặc là vì kiếm tiền, hoặc là vì danh vọng, mà không quan tâm vì sao, chỉ cần là người có nhu cầu, nhất định sẽ có nhược điểm.
Người có nhược điểm, thường rất dễ bị lừa!
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên quyết định không dây dưa với Lý Bân nữa, dù sao mình nói thế nào, tên này rõ ràng không tin, căn bản không cần phí lời.
- Chủ tịch Huyện Lý, không biết anh chuẩn bị khi nào ký hợp đồng?
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Lý Bân, chậm rãi hỏi.
Lý Bân thấy thế liền hiểu ý của Từ Quân Nhiên, xem ra hắn thấy không khuyên được mình định không phản đối nữa, cười nói:
- Tôi vốn định hôm nay ký hợp đồng, nhưng cục tài chính và cục thu hút đầu tư bên kia vẫn còn một vài giấy tờ cần xử lý, tôi quyết định để ngày mai. Quách tổng bên kia cũng đồng ý rồi, bí thư Từ mời anh sáng mai có rảnh, đến tham gia nghi thức ký kết nha.
Dù sao cũng là bí thư huyện ủy, Lý Bân cũng nên cho Từ Quân Nhiên chút mặt mũi. Huống hồ mình chỉ cần nắm được hạng mục này, chiến tích có là được rồi, cũng không cần ngăn cách Từ Quân Nhiên quá xa.
Từ Quân Nhiên nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, mà lập tức rời phòng làm việc của Lý Bân.
Thấy Từ Quân Nhiên rầu rĩ không vui, trong lòng Lý Bân vui vẻ như ăn mật, cho dù nói thế nào, đây là lần đầu từ lúc mình nhậm chức thắng được Từ Quân Nhiên, không chỉ như vậy, hơn nữa còn đánh bại hắn trong lĩnh vực hắn am hiểu nhất, hạng mục đầu tư mấy ngàn vạn, suy nghĩ một chút đã khiến Lý Bân kích động không thôi, mình có thể thông qua chuyện này, dựng thẳng tấm bảng chủ tịch huyện trong huyện rồi.
Từ Quân Nhiên đi ra khỏi văn phòng của Lý Bân, hít sâu một hơi, thực ra chuyện này vốn không liên quan đến bất cứ việc gì của Từ Quân Nhiên, hắn có thể hoàn toàn bỏ qua. Nếu Lý Bân cuối cùng bị lừa, chỉ sợ anh ta không chỉ mất mặt, còn bị mất chức. Chính quyền thành ủy tuyệt đối không tha cho anh ta vị chủ tịch huyện không làm tròn trách nhiệm. Nhưng, mình vất vả khiến công tác huyện Nhân Xuyên có chút khởi sắc, bây giờ vì tên ngu ngốc Lý Bân này, liền muốn rút ra 200 – 300 vạn cho bọn lừa đảo, điều này khiến Từ Quân Nhiên có chút không cam lòng.
Trở lại phòng làm việc của mình, Từ Quân Nhiên do dự hồi lâu, chuyện này chỉ cần mình quản, tất nhiên sẽ dẫn đến lên án của những người khác, có người cho rằng mình thiện chiến, có người cho rằng mình độc quyền, nói tóm lại, chỉ sợ truyền ra ngoài, mình sẽ trở thành bí thư huyện ủy độc đoán rồi.
- Mẹ nó, bản thân phạm sai lầm, còn muốn ông đây lau đít cho!
Trong lòng Từ Quân Nhiên thầm mắng Lý Bân một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ.
Chuyện này, cho dù như thế nào, hắn đều phải xen vào, cho dù là vì vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, Từ Quân Nhiên cũng phải ra mặt quản, nếu không thực sự sau này Quách Bằng Phi ôm được tiền rồi bỏ chạy, trong huyện tổn thất máy trăm vạn, lại xảy ra phiền phức. Cho dù Từ Quân Nhiên không vừa lòng với Lý Bân đến thế nào, cũng không muốn dùng cách này đuổi Lý Bân đi.
Nếu đã hạ quyết tâm, Từ Quân Nhiên liền gọi điện thoại cho Tào Tuấn Vỹ lần nữa.
- Tôi nói này cậu em, cậu không cần thúc giục vội vã như vậy chứ?
Lúc Tào Tuấn Vỹ nhận được điện thoại đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vì là Từ Quân Nhiên, nếu đổi thành người khác, Tào nhị thiếu gia đã sớm chửi ầm lên rồi.
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Anh Vỹ, tổn thất mấy trăm vạn. Huyện chúng em căn bản không gánh nổi đâu, nếu thật sự bị đám khốn kiếp kia lừa mất mấy trăm vạn, anh biết trong huyện có bao người người chửi không? Đừng nói người dân không đồng ý, ngày tháng của bí thư em đây cũng không dễ chịu nữa đấy.
Hắn đã nói đến như vậy, Tào Tuấn Vỹ tất nhiên cũng không thể nói gì nữa.
- Được rồi, được rồi.
Tào Tuấn Vỹ bất đắc dĩ nói:
- Tôi cũng đã cho người điều tra rồi, đảm bảo cho cậu một đáp án.
Từ Quân Nhiên ngồi trong văn phòng, đợi kết quả điều tra của Tào Tuấn Vỹ qua.
Nhưng hắn nghĩ lại, bây giờ, nếu thực sự ký kết hợp đồng vào ngày mai, nói không chừng không kịp, dù sao nơi này thông tin không phát triển, cho dù Tào Tuấn Vỹ có tài thông thiên từ bên Lĩnh Nam, muốn điều tra rõ chuyện lớn như vậy, cũng cần chút thời gian.
Mình nhất định phải làm chút gì đó!
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào để kéo dài chuyện này.
Tiền!
Trong đầu bỗng nghĩ đến thứ này, Từ Quân Nhiên cắn răng, hạ quyết tâm.
Nếu mình có cách, kéo dài việc ký hợp đồng này ra hai ba ngày, nói không chừng Tào Tuấn Vỹ có thể điều tra ra chân tướng việc này.
Mà cách duy nhất có thể khiến bọn lừa đảo chú ý, e rằng chỉ có thể ra tay từ phương diện tiền.
Hoặc là, mình có thể mời lãnh đạo chính quyền thành ủy giúp đỡ giải quyết việc này.
Trong đầu lóe lên suy nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên dứt khoát trực tiếp xuống lầu, gọi lái xe, đi về hướng chính quyền thành ủy.
Lúc đến thành ủy đã là buổi tối, cũng may bí thư thành ủy Đoạn Thế Kiệt chưa tan làm, Từ Quân Nhiên trực tiếp đi vào đại viện thành ủy.
Đi vào văn phòng thư ký của Đoạn Thế Kiệt, Từ Quân Nhiên hơi sửng sốt một chút, vì bây giờ đã hơn sáu giờ tối rồi, nhưng vẫn còn mấy người đợi ngoài cửa, nhìn giống như mình đến tìm Đoạn Thế Kiệt báo cáo công việc, bất đắc dĩ lắc đầu, Từ Quân Nhiên chỉ có thể qua chào hỏi mấy người kia, ngồi vào bàn thư ký đợi gặp Đoạn Thế Kiệt.
Rất nhiều việc của quan trường, luôn không có lý luận, pháp quy, chính sách, quyết sách, nhân vật lãnh đạo ở trên quyền uy nhất quyết định, cũng không phải do hoạt động của ý thức có thể chi phối, sau tất cả, nhóm người trong quan trường, bao gồm quan lớn, cũng bao gồm quan nhỏ, tầng ý thức sâu, còn có một ma lực, nó là vô pháp vô thiên, là lực vô cùng lớn, nó khiến người trong quan trường như sinh ra sự xúc động bản năng, do đó hình thành một quy tắc xử thế quần thể không kháng cự được.
Cho nên dù quan hệ Từ Quân Nhiên với Đoạn Thế Kiệt thân mật thế nào, hẵn cũng phải thành thật chờ ngoài cửa.
Phải biết rằng những người này đợi gặp Đoạn Thế Kiệt, cũng giống như mình, đều là lực lượng của Đoạn hệ, lãnh đạo trên quan trường, quan trọng không phải việc gì cũng tự làm, tự áp dụng; mà là dựa vào trình tự công tác, điều tiết quan hệ ở các phương diện, để tạo thành cục diện có lợi cho mình. Còn nghề thuật lãnh đạo, đơn giản là nghệ thuật kéo bè kéo cánh, lung lạc lòng người. Còn năng lực làm việc, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm thành công của mình và cách chiến thắng, không cần bộc lộ tài năng.
Có lẽ Đoạn Thế Kiệt xem trọng Từ Quân Nhiên, nhưng đối với tâm phúc của hắn, cũng quan trọng như vậy, dù sao mỗi người một tay nâng kiệu, không có người ủng hộ ông ta, lời của bí thư thành ủy ông ta nói ra, tất nhiên sẽ không có hiệu quả.
Từng lãnh đạo cán bộ đến rồi đi, cuối cùng cũng đến phiên Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, mời vào.
Thư ký của Đoạn Thế Kiệt rất khách khí nói với Từ Quân Nhiên, anh ta tất nhiên biết rõ bí thư Đoạn coi trọng Từ Quân Nhiên thế nào, cho nên lời nói cũng khách khí hơn.
Từ Quân Nhiên gật đầu, gõ cửa đi vào.
Khi hắn đi vào, Đoạn Thế Kiệt đang xem tài liệu, thấy là Từ Quân Nhiên, chỉ ghế salon trước mặt nói:
- Tiểu Từ cậu ngồi trước đi, chỗ này của tôi có một văn bản cần phê xuống.
Từ Quân Nhiên cũng không cảm thấy có gì không đúng, cười gật đầu, ngồi xuống ghế salon.
Đoạn Thế Kiệt rất nhanh phê duyệt xong văn bản, đứng lên đi đến ghế salon bên cạnh Từ Quân Nhiên nói:
- Bí thư tiểu Từ, đến tìm tôi có việc sao?
Ông ta nhiệt tình như vậy với Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên lại có chút cảm thấy kinh ngạc, gật đầu nói:
- Bí thư, tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài.
Đoạn Thế Kiệt gật đầu, nâng ấm trà lên rót cho mình một chén, lại rót cho Từ Quân Nhiên một chén rồi cười nói:
- Lại đây, từ từ nói.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, Đoạn Thế Kiệt bình thường luôn rất khách khí với người bên cạnh mình, nhưng không khách khí giống hôm nay, hắn vốn còn cho rằng rất bình thường, nhưng nhìn biểu hiện hôm nay của Đoạn Thế Kiệt, Từ Quân Nhiên mơ hồ cảm thấy, dường như có chỗ không giống.
Phải biết rằng bình thường khi Từ Quân Nhiên vào thành phố báo cáo công tác, Đoạn Thế Kiệt đều ngồi trước bàn làm việc. Từ Quân Nhiên hiểu vì sao ông ta làm như vậy, khi lãnh đạo nói chuyện với ngươi, luôn cách đối phương bàn làm việc, như vậy có thể duy trì một loại cảm giác khoảng cách, có thể khiến đối phương luôn đề cao cảnh giác, nhắc nhở thân phận của mình. Phải biết rằng khoảng cách giữa hai người không giống nhau, xác thực sẽ khiến lòng người sinh ra một ít thay đổi tâm lý.
Hôm nay, Đoạn Thế Kiệt lại ngồi cùng Từ Quân Nhiên trên salon, vậy ý nghĩa là giữa hai người không có khoảng cách. Cách nói chuyện này, cũng chỉ có những người cực kỳ thân thiết mới làm như vậy.
Từ Quân Nhiên tuy chú ý đến thái độ của Đoạn Thế Kiệt, nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều, hắn vội muốn giải quyết chuyện trong huyện của Lý Bân, lúc này cũng không nghĩ ngợi chuyện khác nhiều được.
- Bí thư Đoạn, hôm nay tôi tới là có chuyện, đồng chí Lý Bân tìm được một nhà đầu tư từ Lĩnh Nam, mấy hôm trước họ vừa đến huyện chúng tôi, cũng không có điều tra nghiên cứu cẩn thận gì, hôm nay liền quyết định muốn đầu tư 500 vạn cho huyện Nhân Xuyên chúng tôi. Tôi cũng không phải nói họ có hiệu suất cao như vậy có gì đó không đúng, tôi cảm thấy hợp đồng của họ có vấn đề. Trên hợp đồng có một chút miêu tả tình hình cục thu hút đầu tư của huyện Nhân Xuyên chúng tôi, đều là tình hình nửa năm trước. Tôi cảm thấy họ hoàn toàn dựa vào tư liệu giới thiệu của chúng tôi khi ở hội chợ thu hút thương nghiệp khu vực phía Nam. Hơn nữa, lần đầu tư này, cần chính quyền huyện chúng tôi gửi vào tài khoảng của họ 200 vạn, tôi cảm thấy làm như vậy có chút không ổn, nên cân nhắc cẩn thận một chút rồi hãy tiến hành hợp tác.
Từ Quân Nhiên mở miệng nói thẳng với Đoạn Thế Kiệt.
Đoạn Thế Kiệt cau mày, Từ Quân Nhiên nói chuyện này thực sự khiến ông ta có cảm giác bất ngờ, bình tĩnh xem xét, chuyện đầu tư này, lúc trước ông có nghe qua, tin tức truyền khắp nơi bên huyện Nhân Xuyên, thậm chí còn có một vị nhân vật lớn trong tỉnh.
Không chỉ có như vậy, chính quyền huyện Nhân Xuyên bên kia cũng mời mình đến tham gia nghi thức cắt băng. Ông ta cũng hiểu mục đích việc làm này của Lý Bân, không có gì hơn là muốn cho mình cũng được tăng chiến tích, chuyện này không có gì kỳ lạ.
Nhưng, dựa vào cách nói của Từ Quân Nhiên, đây không phải nghĩa là, một vụ lừa đảo sao?
Trên quan trường, có nhiều khi càng tư duy đặc biệt, từ trước đến nay không có bạn bè và kẻ địch, cũng không có đúng với sai, chỉ có lấy và bỏ.
Đối với Đoạn Thế Kiệt bây giờ, ông ta không nghi ngờ là gặp phải vấn đề lấy hay bỏ, đó chính là có nên tin Từ Quân Nhiên không, hoặc là nói, lần này ông có nên tiếp tục ủng hộ bên người Từ Quân Nhiên hay không, vì như vậy có nghĩa là, một khi tỏ thái độ ủng hộ Từ Quân Nhiên, chẳng khác nào đắc tội với người đứng sau lưng Lý Bân.
Dù Đoạn Thế Kiệt đã từng ở bên chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên, tuy nhiên không có nghĩa là ông có đủ dũng khí đối mặt với người đứng đầu Tỉnh ủy bí thư Lâm kia. Đây là một việc nhìn như mâu thuẫn nhưng trên thực tế lại không phải là mệnh đề xung đột, giống như có người không sợ chết, nhưng lại sợ ốm đau tra tấn.
Kết cấu quyền lực cũng không phải do ngói đơn hay gạch tạo thành, mà là do linh kiện kết cấu tạo thành. Bên trong linh kiện kết cấu chống đỡ lẫn nhau. Nếu người nào đó xảy ra chuyện, chắc chắn không đơn thuần là vấn đề cá nhân, mà là nguyên nhân của linh kiện kết cấu. Nếu là một người đơn giản cho rằng mình là một ngói một gạch, mà không xem xét trở thành một phần tử của linh kiện kết cấu, sẽ rất khó sinh tồn.
Đoạn Thế Kiệt rất hiểu địa vị trong tỉnh hiện nay, ông ta là người của Phương Trung Nguyên, nhưng không có nghĩa ông dám cùng Phương Trung Nguyên đấu với người đứng đầu Tỉnh ủy. Vừa nghĩ tới phía sau vụ đầu tư kia liên lụy đến những phương diện khác, Đoạn Thế Kiệt cảm thấy mình phải nhắc nhở Từ Quân Nhiên một chút.
Hơn nữa trong suy nghĩ của Đoạn Thế Kiệt, ông cũng không cảm thấy vụ đầu tư này có chỗ nào không đúng, Từ Quân Nhiên sở dĩ nói đến khoản đầu tư cần xem xét một chút, chỉ sợ là Lý Bân – tân chủ tịch huyện này sau khi nắm được hạng mục, mở ra thế lực trong huyện, danh vọng vượt qua hắn mới đúng.
Nghĩ tới đây, Đoạn Thế Kiệt mỉm cười, nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu cậu cảm thấy cần xem xét, vậy nên nói với đồng chí Lý Bân nha. Tôi tuy là bí thư thành ủy, nhưng cũng không tiện can thiệp vào công tác trong huyện các cậu.
Tuy Đoạn Thế Kiệt biết quan hệ của Từ Quân Nhiên với Phương Trung Nguyên, rất muốn lôi kéo Từ Quân Nhiên. Nhưng, để Đoạn Thế Kiệt ra mặt can thiệp lần đầu tư này, Đoạn Thế Kiệt cũng không thể nói ra miệng được, chủ yếu ông không có lý do chính đáng, chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu nói miệng của Từ Quân nhiên, ông liền ra lệnh huyện Nhân Xuyên bên kia xem xét lại một lần nữa khoản tiền đầu tư này? Lý Bân người ta xuất thân là thư ký của bí thư Lâm, có vị Bồ tát lớn là bí thư Lâm bảo kê, hơn nữa lúc này người trung gian với người đầu tư là con trai của bí thư Lâm tiểu Lâm Hải, Lý Bân này chẳng lẽ sẽ nghe một câu của mình liền dừng việc ký kết?
Nghĩ tới đây, Đoạn Thế Kiệt liền cảm thấy mình không nên dính vào chuyện này, dù sao thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, có lẽ Từ Quân Nhiên và Lý Bân là hai người bình an vô sự, nói không chừng mình sẽ trở thành người xui xẻo nhất, làm đệm chịu tội thay người khác.
Điểm này, Đoạn Thế Kiệt dù thế nào cũng không muốn xảy ra.
Người luôn ích kỷ như vậy, Đoạn Thế Kiệt dù thưởng thức Từ Quân Nhiên thế nào, cũng không có nghĩa hắn nguyện ý dùng tiền đồ của mình đánh cược.
Nghe được lời của Đoạn Thế Kiệt, lại nhìn sắc mặt của ông ta, trực giác của Từ Quân nhiên nói cho hắn biết, chuyến đi vào thành ủy lần này, rất có thể phải thất vọng ra về rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận