Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 699: Mời uống rượu.

Phải thừa nhận rằng, ở Trung Hoa, nhiều cơ quan xử lý các vụ án cho dù là công an, tòa án, Viện kiểm sát hay là Ủy ban kỷ luật, giám sát và các bộ phận xử lý khiếu nâi, có một cách làm truyền thống thường gặp nhất là xử lý từng cấp. Vì thế, tình huống mà mọi người thường thấy nhất chính là, thư khiếu nại bất cứ đơn vị hoặc bất cứ vị lãnh đạo nào, sau khi được từng cấp giải quyết, cuối cùng cũng sẽ được chuyển đến lãnh đạo của khu vực đó để họ xét xử nghiêm khắc. Thậm chí, kết quả đến tay người khiếu nại chỉ cần nghĩ là biết. Cách làm này vốn đã có vấn đề. Vì vấn đề khiếu nại liên quan đến nhiều người trong mạng lưới, một người bị tổn hại, những người khác cũng sẽ bị tổn thất. Thư khiếu nại chuyển đến những nơi đó chẳng khác nào gửi cho họ một bức thư thông báo, chỉ điểm việc xét xử nghiêm túc là không thể xảy ra. Một là bọn họ sẽ che dấu hành vi phạm tội hoặc sẽ bảo vệ đồng nghiệp của mình, có khi sẽ thủ tiêu chứng cứ phạm tội khiến cho việc xử phạt sau này gặp nhiều khó khăn. Có nhiều thực tế đã chứng minh tác hại của việc xử lý khiếu nại theo cấp bậc, không những không có ích cho việc điều tra vụ án, mà còn làm lộ ra danh tính của những người khiếu nại trước mặt tham quan. Từ đó rất có thể họ sẽ báo thù những người khiếu nại, ảnh hưởng đến quyền lợi và sự tích cực của những người đi khiếu nại. Một số người hiểu rõ nội tình sự việc nên cũng không dám khiếu nại, họ luôn sợ sau khi khiếu nại, đơn khiếu nại của họ sẽ bị chuyển đến tay những người bị khiếu nại.
Từ Quân Nhiên không để ý lắm đến chuyện của người đã chặn xe hắn. Hắn luôn nghĩ rằng, nếu đã nói qua với bộ phận tiếp nhận, họ sẽ có thể giải quyết.
Không ngờ, còn chưa được 1 tuần sau đã lại xảy ra chuyện.
Sáng thứ hai, Từ Quân Nhiên đang đọc hồ sơ. Hai ngày trước, hắn lên thành phố họp nên đã để lại rất nhiều việc. Những hồ sơ này đều cần phải giải quyết nhanh chóng để giao cho các bộ phận chuyên trách xử lý. Đúng lúc đó, Lưu Hoa Cường hốt hoảng xông vào phòng làm việc của Từ Quân Nhiên, lớn tiếng hét:
- Chủ tịch, không xong rồi, ông lão đó tự sát.
Từ Quân Nhiên nhíu mày:
- Lão Lưu, anh gấp thế làm gì? Có chuyện gì, ai tự sát?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lưu Hoa Cường như vậy. Khi quyền lực của hắn ở huyện mạnh lên, Lưu Hoa Cường cũng không còn khúm núm với mọi người như trước, làm bất cứ chuyện gì mọi người đều phải để ý đến thái độ của chủ nhiệm văn phòng. Đến nay, anh ta cũng xem như người nổi tiếng ở huyện Nhân Xuyên, trong huyện cũng có nhiều người muốn kết thân với anh ta, hy vọng thông qua Lưu Hoa Cường để tiếp cận Từ Quân Nhiên. Dù sao thì mọi người đều biết, chủ tịch Từ là người công tư phân minh, trừ phi là người bên cạnh hắn giới thiệu, nếu không thì không thể nhờ cậy hắn.
Nhưng lúc này, Lưu Hoa Cường lại như một tên tiểu tử mới lớn, bối rối, lo lắng. Biểu hiện này khiến Từ Quân Nhiên rất bất ngờ. Hắn cũng hiểu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Lưu Hoa Cường cũng không vội vàng như vậy.
Chỉ có điều, nghe Lưu Hoa Cường nói có người tự sát khiến Từ Quân Nhiên rất thận trọng. Dù gì thì vào thời đại này, trong một huyện nhỏ lại có người chết, nói nhỏ thì không nhỏ mà nói lớn cũng không phải là lớn.
- Chủ tịch, chính là ông lão mấy hôm trước tới kêu oan, ông ta tự sát rồi.
Sắc mặt Lưu Hoa Cường rất khổ sở, bất đắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên liền biến đổi ngay tức khắc. Hắn trầm giọng nói với Lưu Hoa Cường:
- Có chuyện gì vậy?
Hắn thấy rất kỳ lạ. Chính hắn đã giao phó chuyện này, sao ông lão lại tự sát được chứ?
Lưu Hoa Cường chỉ cần nhìn sắc mặt đã biết Từ Quân Nhiên đang rất tức giận. Anh ta vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Từ Quân Nhiên nghe.
Sáng nay, ông lão đó treo cổ trước cửa Ủy ban nhân dân huyện. Cũng may bảo vệ kịp thời phát hiện, đưa đi cấp cứu, hiện nay tuy không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Lưu Hoa Cường vừa nhận được tin đã vội báo cho Từ Quân Nhiên biết.
- Chủ tịch, bí thư Bạch lên tỉnh họp rồi, anh xem…
Lưu Hoa Cường đau khổ nhìn Từ Quân Nhiên.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên trông rất khó coi. Hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Anh đích thân tới đó đi, gọi giúp tôi người phụ trách phòng tiếp dân.
Dù gì đi chăng nữa, Bạch Lâm không có ở đây, mọi chuyện trong huyện đều do hắn phụ trách. Hắn phải hỏi rõ chuyện này mới được.
Lưu Hoa Cường không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài tìm người. Một lúc sau thì có người gõ cửa phòng Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên lên tiếng:
- Mời vào!
Lưu Hoa Cường đi vào, phía sau là một người đàn ông trung niên, mặt có vẻ đang rất căng thẳng. Từ Quân Nhiên biết người này, đây chính là chủ nhiệm phòng tiếp dân – khiếu nại Đỗ Quân.
- Ngồi đi!
Từ Quân Nhiên chỉ vào ghế sô fa rồi nói với Đỗ Quân.
Đỗ Quân còn chưa kịp mở miệng, Lưu Hoa Cường đã nói:
- Chủ tịch, chủ nhiệm Đặng đã đích thân tới bệnh viện. Lúc tôi tới, chủ nhiệm Đỗ cũng đang định qua đó, may tôi ngăn lại.
Từ Quân Nhiên gật đầu. Cách Đặng Văn Binh xử lý việc này vẫn còn khá thỏa đáng, quả thật không hề vô trách nhiệm chút nào.
- Tôi biết rồi, anh đi tìm hiểu tình hình rồi tới bệnh viện xem sao.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói với Lưu Hoa Cường.
Lưu Hoa Cường quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đứng dậy đi tới chỗ ghế sô fa, nhìn Đỗ Quân rồi nói:
- Nói xem đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Đỗ Quân bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch, chuyện này là do tôi không làm tròn trách nhiệm.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, nhìn nguời đàn ông trung niên trước mặt mồ hôi rơi như tắm. Hắn hiểu rõ vì sao ông ta lại căng thẳng như vậy. Từ Quân nhiên nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm rãi lắc đầu nói:
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm là của ai, còn chưa tới lúc đó. Anh nói xem, chuyện này là sao? Sao lại liên quan đến cả mạng người thế?
Đỗ Quân vội vàng giải thích:
- Chủ tịch, chuyện là thế này. Ông lão này là người thân của nhân viên ở công ty xây dựng số 2, con trai ông lão làm việc ở đó. Khoảng thời gian trước, một công nhân bị máy cắt vào ngón tay, sau khi được đưa tới bệnh viện phải cắt bỏ ngón tay đó. Sau khi chi trả chi phí thuốc men ban đầu, công ty xây dựng số 2 không tiếp tục bỏ tiền ra nữa. Người ta nói, chuyện này không thể trách họ, là do con của ông ta làm việc không cẩn trọng, thế nên…
Từ Quân Nhiên nhíu mày:
- Sao chuyện này lại trở thành chuyện của huyện chúng ta vậy? Hơn nữa, cho dù là tai nạn lao động cũng không tới phiên chúng ta xử lý? Sao lại tới đây kêu oan?
Quả thật, hắn không thể hiểu nổi chuyện này. Nếu đã là chuyện của công ty xây dựng số 2 thì nên lên thành phố kêu oan chứ, sao lại tìm tới huyện Nhân Xuyên?
Ngay lúc đó, điện thoại của Từ Quân Nhiên reo lên. Người gọi là Đàm Hân.
- Chủ tịch Từ, có bận không?
Hiện nay Đàm Hân đã là Ủy viên thường vụ thành ủy, nhưng không biết vì sao lại vẫn thân thiết với Từ Quân Nhiên như vậy. Từ sau khi hai người ở với nhau trên tỉnh, dăm bữa nửa tháng cô ta mới gọi cho Từ Quân Nhiên, nhưng cũng chẳng nhắc đến chuyện gì mà chỉ buôn chuyện, làm Từ Quân Nhiên cũng chả biết làm sao. Tục ngữ có dạy không nên thò tay đánh mặt người đang cười, người ta đường đường là một phó chủ tịch thành phố mà còn chủ động kết giao với hắn, hắn làm sao có thể từ chối được chứ? Huống hồ, mỗi lần nghĩ đến một đêm kia, Từ Quân Nhiên vẫn thấy rung động.
- Ha ha, phó chủ tịch Đàm có chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói với Đàm Hân.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói với Đỗ Quân:
- Chủ nhiệm Đỗ, chờ một chút.
Hắn nói như vậy, Đàm Hân biết ngay bên cạnh Từ Quân Nhiên có người. Cô ta cười nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn nói với anh là, công ty xây dựng số 2 đã quyết định miễn phí sửa chữa phòng làm việc của lãnh đạo huyện anh.
Từ Quân Nhiên nhíu mày. Lúc này, khi nghe đến tên của công ty xây dựng số 2, Từ Quân Nhiên vô cùng phẫn nộ, hừ lạnh, bình thản nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Đàm, tôi đang có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.
Từ Quân Nhiên nói xong liền tắt máy. Đàm Hân là thế, hắn càng tỏ ra lạnh lùng, cô ta lại càng muốn gần gũi với hắn.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống rồi quay đầu nói với Đỗ Quân:
- Chủ nhiệm Đỗ nói tiếp đi!
Đỗ Quân vội vàng gật đầu. Ông ta vừa nghe thấy Từ Quân Nhiên xưng hộ với người ở đầu dây bên kia là phó chủ tịch Đàm, vậy người đó chính là phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ thành ủy Đàm Hân. Nhưng chủ tịch Từ chả coi người ta ra gì. Gặp một người như vậy, Đỗ Quân lại càng cảm thấy bất an, bồn chồn.
Từ Quân Nhiên nhận ra sự căng thẳng của ông ta nên tự mình rót cho Đỗ Quân một ly trà, vừa cười vừa nói:
- Lão Đỗ, tôi biết sự khó khăn của bộ phận tiếp nhận khiếu nại, anh chỉ cần nói tình hình cho tôi biết là được.
Đỗ Quân vội vàng cầm tài liệu trên bàn lên, chuẩn bị đọc lại một lần thì Từ Quân Nhiên đã xua tay, nói:
- Hôm nay chúng ta không nghe báo cáo, tôi chỉ muốn nghe sự thật. Sao vậy, chủ nhiệm Đỗ không dám nói thật sao?
Đỗ Quân sửng sốt, há hốc mồm kinh ngạc như thể đang suy nghĩ xem nên nói thế nào. Với ông ta, ông ta đã quen báo cáo theo tài liệu, văn bản. Đây là cách để sinh tồn trong xã hội hỗn loạn này. Dù sao thì ai cũng làm vậy cả, nhưng vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này có vẻ không giống người bình thường.
Từ Quân Nhiên mỉm cười. Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Đỗ Quân. Dù sao thì bộ phận tiếp dân – khiếu nại không được coi là bộ phận quan trọng, quan hệ trên mọi phương diện đều cần chú ý tới. Đừng tưởng Đỗ Quân có quyền lực giao tiếp với các ban ngành chức năng thì cho là hay, vấn đề nằm ở chỗ người ta có thèm nghe những lời ông ta nói hay không. Đây vốn là một vấn đề không thế giải quyết. Vì thế, ông ta băn khoăn cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều, trong mắt Từ Quân Nhiên, sở dĩ Đỗ Quân không tiện mở lời là vì bên phía công ty xây dựng số 2 có người chống lưng. Dù sao thì bộ phận tiếp dân – khiếu nại chỉ có quyền hòa giải, nhưng lại không có quyền chấp pháp giải quyết vụ việc.
Từ Quân Nhiên châm một điếu thuốc, cười nói với Đỗ Quân:
- Lão Đỗ, anh chỉ cần nói những gì mình biết thôi. Ít nhất, tôi thấy bên phía các anh cần hiểu rõ, vì sao ông lão không lên thành phố khiếu nại, cũng không thông qua tòa án hay viện kiểm sát, hết lần này đến lần khác chạy đến huyện chúng ta?
Đỗ Quân cười khổ, bất đắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, ông lão nói, tổng giám đốc của công ty xây dựng số 2 nói, Viện kiểm sát, tòa án trong thành phố đều là bạn của ông ta, cho dù ông lão lên đó khiếu nại cũng chẳng có tác dụng. Hơn nữa, người bị thương ở huyện Nhân Xuyên, thành phố sẽ không quản chuyện này. Vì thế, ông lão liền tới huyện chúng ta để khiếu nại.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, không lên tiếng. Nhưng Đỗ Quân thì lại hơi hối hận. Ông ta quá lỗ mãng rồi, nói ra mấy lời đó có vẻ không hợp lý cho lắm.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Từ Quân Nhiên mới chậm rãi nói:
- Chuyện này tôi đã biết, anh đi về trước đi, nói với chủ nhiệm Đặng là ý của tôi. Lúc này, hai người chú tâm thuyết phục ông lão đi theo con đường pháp luật, phải kiên nhẫn, dĩ nhiên cũng phải chú ý cách làm.
Đỗ Quân vội vàng đồng ý, đứng dậy chào tạm biệt Từ Quân Nhiên.
Nhìn bóng lưng ông ta đi xa dần, Từ Quân Nhiên thở dài. Đỗ Quân này không phù hợp làm công việc này, tính cách hơi yếu đuối.
Từ Quân Nhiên không quan tâm lắm chuyện lúc nãy Đàm Hân nói về việc công ty xây dựng số 2 sẽ lắp đặt thiết bị cho lãnh đạo huyện. Cho dù đối phương có nghĩ gì đi chăng nữa, loại chuyện nước đến chân mới nhảy thế này không thể có hiệu quả được. Chẳng lẽ họ cho rằng hắn là kiểu người dễ bị mua chuộc thế sao?
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát rồi về lại văn phòng, bắt đầu phê duyệt hồ sơ.
Buổi trưa, Từ Quân Nhiên cầm điện thoại gọi số của Ủy ban chính pháp huyện.
- Bí thư Liễu, là tôi Từ Quân Nhiên đây.
Từ Quân Nhiên cầm điện thoại, nói với Liễu Cường.
Liễu Cường hơi sửng sốt:
- Chủ tịch có dặn dò gì sao?
Gần đây, anh ta luôn cảnh giác với Từ Quân Nhiên. Dù sao thì chuyện của Vương Mãnh qua chưa được bao lâu, đến nay, ông ta thân cô thế cô, ngay cả bên phía Bối Siêu Quần cũng không còn liên hệ với ông ta nữa. Liễu Cường cũng hiểu điều đó có nghĩa gì, chắc chắn là người bạn học cũ đó đã bỏ qua ý của ông ta rồi.
Vì thế, lúc này Liễu Cường luôn phải dè chừng, sợ mình đắc tội với Từ Quân Nhiên rồi bị hắn nắm thóp.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Làm gì có chỉ thị gì chứ, tôi chỉ muốn hỏi xem chú có rảnh không? Tôi muốn mời bí thư Liễu ăn cơm, có chút việc muốn nhờ bí thư Liễu tư vấn.
Liễu Cường lại càng thấy khó hiểu. Đột nhiên Từ Quân Nhiên lại mời ông ta ăn cơm, còn nói có chuyện muốn xin ý kiến ông ta, lẽ nào hắn lại đang giở trò gì sao? Nói thật, từ sau vụ của Vương Mãnh, Liễu Cường luôn có cảm giác sợ sệt khi đứng trước Từ Quân Nhiên. Dù sao thì tên này đã có thể phá vỡ được kế hoạch tỉ mỉ của Vương Mãnh đã đủ khiến người ta phải thấy bất ngờ xen lẫn cảm giác sợ hãi.
- Được, chủ tịch đã mời tôi sao có thể từ chối. Tôi là người thô kệch, được giúp đỡ chủ tịch là niềm vinh hạnh lớn.
Liễu Cường cười ha hả, nói với Từ Quân Nhiên.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Từ Quân Nhiên cũng không tỏ ra ngạo mạn nên Liễu Cường cũng không tìm ra lý do để từ chối.
Buổi trưa, hai người đều đúng giờ có mặt ở một quán ăn tên là Duyệt Lai. Từ Quân Nhiên tự lái xe tới còn Liễu Mạnh thì đi bộ tới. Nơi này khá gần với Ủy ban chính pháp huyện, vì thế ông ta cũng chẳng cần phô trương.
- Ha ha, chủ tịch khách sáo quá.
Liễu Cường nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn rồi nói với Từ Quân Nhiên.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Liễu Cường lại bắt đầu cảnh giác. Dù sao thì ông ta cũng hiểu, vô duyên vô cớ Từ Quân Nhiên lại mời ông ta ăn cơm, chắc chắn là có mưu đồ gì đó. Liễu Cường không muốn mơ hồ tiếp nhận mọi thứ. Rượu tuy ngon, nhưng nếu biến thành Hồng Môn yến, Liễu Cường không nghĩ mình có phúc hưởng.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Bí thư Liễu đừng khách sao. Hôm nay quả thật tôi có việc muốn nhờ chú giải đáp giúp. Chúng ta dùng cơm trước đã.
Rượu trắng khá ngon, rượu của nhà máy rượu huyện Nhân Xuyên quả thật không tồi. Uống vào trong miệng vẫn còn cảm giác thanh mát, cay cay. Từ Quân Nhiên và Liễu Cường mỗi người cạn một chén. Sau đó, Từ Quân Nhiên mới nói với Liễu Cường:
- Bí thư Liễu, có vấn đề liên quan đến pháp luật tôi muốn thỉnh giáo anh chút.
Liễu Cường ngây người, không ngờ Từ Quân Nhiên có chuyện muốn hỏi thật. Ông ta cười nói:
- Ồ? Cậu có chuyện muốn hỏi tôi thật sao? Cậu là sinh viên, còn có chuyện gì muốn hỏi tôi chứ…
Nụ cười của Từ Quân Nhiên nhạt dần. Hắn hiểu rõ, tuy nhìn bề ngoài Liễu Cường có vẻ rất hào phóng như Trương Phi, nhưng trên thực tế lại là người đầy mưu mô. Dù sao, nếu không phải hắn có quan hệ với Đàm Hân thì hắn cũng không biết chuyện Liễu Cường có quan hệ với Bối Siêu Quần. Dĩ nhiên, hắn sẽ không nói chuyện này ra. Dù sao thì đến nay hắn đã nhận ra, Liễu Cường đã bị Bối Siêu Quần bỏ rơi rồi. Trên chốn quan trường, có lúc phải học cách lãng quên.
Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên sẽ không vạch trần chuyện này. Hắn chỉ cười. Hắn nói lại chuyện xảy ra hôm nay cho Liễu Cường nghe, cuối cùng hắn hỏi:
- Bí thư Liễu cảm thấy nếu đưa lên tòa án, có bao nhiêu phần thắng?
Liễu Cường nghe vậy liền sững sờ. Ông ta hiểu Từ Quân Nhiên đang đứng về phía người công nhân bị thương.
Tục ngữ có câu nghe dây cung là biết ý. Liễu Cường ngay lập tức phân tích ra được rằng, hôm nay Từ Quân Nhiên tới tìm ông ta chính là vì vụ án này.
Liễu Cường trầm ngâm một lát rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu tính toán theo pháp luật, nếu đưa vào tòa án, người bị thương chắc chắn sẽ không thất bại. Dù sao thì nói thế nào đi chăng nữa, nếu người ta đã là công nhân của anh thì họ sẽ được pháp luật bảo hộ, nói không có hợp đồng nên không phải chịu trách nhiệm là lời nói vô nhân tính.
Ông ta cũng chẳng phải kẻ ngốc. Nếu Từ Quân Nhiên đã tìm tới ông ta, chắc chắn là vì cần ông ta ra mặt trong phương diện luật pháp. Liễu Cường cũng đã từng nghe qua về chuyện này. Khoảng thời gian trước đây, ông lão cũng đã từng tới Ủy ban huyện, chỉ có điều, lúc đó ông ta không để ý mà thôi. Không ngờ, ông lão lại thu hút được sự chú ý của Từ Quân Nhiên. Nếu chủ tịch Từ đã hỏi, dường như còn đứng về phía người bị thương, vậy Liễu Cương lại làm thanh quan lên tiếng với bên phía Viện kiểm sát vậy.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nâng chén rượu lên cười nói:
- Uống rượu, chúng ta uống rượu nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận