Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 578: mưu lược quyền biến.

- Chú là ai?
Một tiếng nói trong trẻo vang lên tập trung sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Người mở cửa là con trai của Hoàng Quân. Cậu bé mới chín tuổi. Đó là một cậu bé khỏe mạnh, đáng yêu.
Trả lời cậu bé là một giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Chú bé, chú đến tìm Hoàng Hải.
- Hoàng Hải.
Đứa trẻ ngạc nhiên nhắc lại tên. Xem ra cái tên này đối với nó có vẻ hơi sầu não. Sau một lúc chần chừ, nó nói:
- Hình như rất giống tên mẹ cháu.
Nói xong, nó liền xoay người, cất giọng trong veo vọng vào trong phòng:
- Mẹ ơi, chú này muốn tìm người tên là Hoàng Hải. Tại sao tên lại giống tên của mẹ thế?
Mọi người mỉm cười, cùng đứng dậy đi tới cửa. Họ muốn xem vị khách không mời mà tới này là ai?
Thôi Tú Anh là người đầu tiên đứng dậy. Cô thấy tiếng nói này khá quen. Bước nhanh ra tới cửa, cô đột nhiên đờ người ra.
- Sao, không hoan nghênh tôi tới à?
Người đứng ở cửa rõ ràng là Từ Quân Nhiên.
- Anh, … sao anh đến đây thật à?
Thôi Tú Anh khẽ giật mình, buột miệng hỏi. Cô thực sự không nghĩ tới việc Từ Quân Nhiên đột nhiên lại xuất hiện ở cửa nhà mình. Phải biết rằng hắn đường đường là một phó chủ tịch huyện của huyện Phú Lạc. hắn chính là đại tướng của hàng vạn người vùng đất này. Giờ tự dưng hắn lại xuất hiện ở cửa nhà, khiến Thôi Tú Anh vô cùng kinh ngạc.
- Tú Anh, ai vậy?
Hoàng Hải vừa đi vừa hỏi cháu gái. Vừa rồi gã nghe cháu trai gọi mình cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Chẳng nhẽ có vị lãnh đạo nào trong huyện nghe nói hôm nay sinh nhật ông bố nhà mình mà chạy tới lấy lòng ư?
Còn đang nói dở thì Hoàng Hải đã nhìn thấy khách. Gã cũng đờ người ra.
- Từ …chủ tịch huyện Từ, sao ngài tới đây?
Hoàng Hải trợn mắt há mồm nhìn Từ Quân Nhiên.
Tất cả mọi người đều ngây ra. Chủ tịch Huyện Từ? Chẳng lẽ người thanh niên đứng ở cửa chính là người đứng đầu huyện Phú Lạc hiện giờ, phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười. hắn nhấc nhấc chiếc bánh ngọt trong tay, nói:
- Hôm nay đi ngang qua dưới nhà. Chợt nhớ ra là sinh nhật của bác trai. Tôi nhân tiện lên chơi. Thế nào, không quấy rầy mọi người chứ?
- Không có, không có.
Ông bố Hoàng Hải vội vàng đứng ra. Ông nói:
- Chủ tịch Huyện Từ đã tới đây, thật là vinh dự cho ông già này quá. Hoàng Hải, đứng ngây ra đó làm gì, mau mời chủ tịch huyện ngồi đi.
Ông Hoàng trước cũng từng làm phó ban phụ trách mảng giáo dục ở huyện. Tuy ông về hưu đã lâu nhưng vẫn khá hiểu về cục diện trong huyện. Đương nhiên, ông biết con trai mình nhờ người thanh niên đang đứng trước mặt này mới thăng chứ nhanh như vậy. Và theo lẽ tự nhiên, ông cũng chẳng muốn thất lễ với hắn.
Từ Quân Nhiên khách khí một lát rồi ngồi vào ghế chủ tọa. Mấy bậc lớn tuổi trong nhà họ Hoàng bao gồm cả Hoàng Hải và Hoàng Quân cũng ngồi xung quanh.
Hoàng Hải giới thiệu mọi người trong nhà cho Từ Quân Nhiên rồi mới cẩn thận hỏi:
- Chủ tịch Huyện, ngài không phải đi lên thành phố làm việc sao? Sao, ….
Trước đó gã cũng biết Từ Quân Nhiên hôm nay phải lên thành phố họp. Bản thân gã cũng định đi theo hắn một chuyến nhưng lại đúng dịp sinh nhật bố nên mới xin nghỉ. Không ngờ chủ tịch huyện Từ lại tới tận nhà mình.
Từ Quân Nhiên cười cười rồi nói:
- Sáng họp xong không có việc gì nên tôi về luôn. Cũng may đi ngang qua, nhớ ra hôm đó cậu bảo tôi hôm nay là sinh nhật bố mình. Cậu Hoàng đi theo tôi cũng một thời gian rồi, đến sinh nhật của bậc tiền bối trong nhà tôi cũng muốn đến thăm với tư cách là một đồng nghiệp.
Lời vừa nói ra, mọi người trong nhà liền nhìn Hoàng Hải với con mắt khác hẳn. Dù sao, trước kia nghe mọi người nói gã thân cận với chủ tịch huyện cũng chỉ là nghe nói. Còn giờ đích thân chủ tịch huyện Từ đến tận nhà chúc thọ cha mình, vinh hạnh biết bao.
Lúc này Hoàng Hải ưỡn thẳng lưng, nhìn dáng vẻ vô cùng rạng rỡ và tự hào. Chủ tịch Huyện Từ nể mặt mình như vậy khiến gã cảm thấy vô cùng vui sướng.
Thôi Tú Anh khẽ nhếch miệng. Tên tiểu tử này thật là biết lấy lòng người khác. Rõ ràng hôm trước mình nói cho hắn biết thế mà giờ thành công lao của cậu. Có điều nghĩ lại bộ dạng khó xử của hai người trên giường hôm đó, khuôn mặt của Thôi đại tiểu thư lại đỏ dừ cả lên.
Nếu chủ tịch huyện đã tới thì đẳng cấp của bữa cơm này phải được nâng lên rồi. Anh chị em nhà họ Hoàng chỉ định ăn ở nhà cho vui, nhưng chủ tịch huyện Từ đã tới thì không thể qua loa được. Hoàng Hải lập tức gọi đặt bàn ở khách sạn trong huyện. Khi cả đám người tới khách sạn thì trời đã tối.
Ăn tối xong, Từ Quân Nhiên đứng dậy cáo từ. Cả nhà Hoàng Hải nhất mực tiễn hắn ra tới tận cửa. Từ Quân Nhiên vỗ vỗ vai Hoàng Hải, nói đầy vẻ ý nhị:
- Trong huyện sắp thảo luận vị trí chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện. Tôi muốn tranh thủ cho cậu.
Hoàng Hải vui sướng, có chút kích động nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, tôi không biết nói gì hơn.
Từ Quân Nhiên cười cười, khoát tay, quay người đi khỏi khách sạn.
Sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên và bí thư Khương thảo luận về tình hình giao thông trong huyện xong thì Điền Hồ đến văn phòng của Từ Quân Nhiên. Vừa vào tới cửa, y đã nghiến răng nói:
- Anh Chu trưởng phòng tài chính huyện thật là quá đáng. Trên thành phố đã phát tiền rồi, thế mà dựa vào gì lại đi giữ lại. Thế này thì tôi làm việc thế nào?
Từ Quân Nhiên cười cười, chỉ vào ghế trước mặt mình, nói:
- Ngồi đi đã. Có gì từ từ nói. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Điền Hồ thở phì phò ngồi xuống phía đối diện Từ Quân Nhiên. Xong xuôi, y mới nói tiếp:
- Mấy hôm trước tôi lên trên thành phố. Nhờ các mối quan hệ, tôi đã lấy được khoản kinh phí mấy chục ngàn. Kết quả, tiền vừa về đến huyện thì bị bên tài chính giữ lại. Tôi đi tìm Chu Quang Minh. Anh ta nói rằng tiền tiêu rồi, không còn dư cho ban xúc tiến đầu tư bọn tôi. Chủ tịch, ngài nói xem, kinh phí này rõ ràng là của ban xúc tiến đầu tư bọn tôi. Anh ta lạm dụng thì thôi lại còn không cho bọn tôi đồng nào. Như vậy thì bọn tôi triển khai công việc kiểu gì?
Dừng một chút, y lạnh lùng nói:
- Chủ tịch Huyện, anh nói chuyện này liệu có người đứng sau ngáng chân không? Cái này, nếu không, ngân sách của ban xúc tiến đầu tư không thể giải quyết được.
Rất rõ ràng, Điền Hồ hoài nghi trong huyện có người nhằm phát súng khai hỏa đầu tiên vì cảm thấy khó chịu với chủ tịch huyện Từ.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Chuyện này tôi biết. Trước đó, tiền lương của giáo viên trung học trong huyện đã thiếu hơn năm nay rồi. Bên phòng tài vụ cũng chỉ dùng số tiền đó để giải quyết vấn đề cấp bách thôi. Chu Quang Minh đã gọi điện cho tôi nói về chuyện này. Ông ta đồng ý sẽ trả lại tiền cho ban xúc tiến đầu tư trong vòng nửa tháng. Vả lại, nếu bên phòng tài chính có tiền thì anh cũng có thể mượn mà.
Nói xong, tay Từ Quân Nhiên khẽ gõ gõ trên bàn làm việc, nói:
- Anh đấy, ít giở trò thôi. Đừng cho rằng tôi không biết bản lãnh của anh. Có tiền thì có cách của có tiền. Không có tiền thì giải quyết kiểu không có tiền. Các anh có thể gọi điện liên hệ những doanh nghiệp lớn mà. Còn được hay không thì cũng coi như các anh đang làm việc. Đừng có mà cứ hết tiền lại ngồi chơi xơi nước ở văn phòng. Người khác không biết có thể nói Điền Hồ không có khả năng lãnh đạo, chỉ biết dựa vào cái cột là Từ Quân Nhiên tôi đây.
- Chủ tịch Huyện yên tâm. Tôi cũng đã dặn dò mọi người như vậy.
Điền Hồ vội vàng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi rồi nói:
- Anh nói đi. Ban xúc tiến đầu tư muốn xác định vị trí phát triển của huyện Phú Lạc chúng ta như thế nào?
Đề tài này hơi lớn. Điền Hồ nghe xong méo xẹo nói:
- Tôi cũng khó nói lắm. Chỉ sợ chủ tịch huyện có thói quen đánh giá vấn đề ở góc độ cao quen rồi thôi.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Dù chúng ta là thị trấn huyện nhưng cải cách mở cửa lần này đang ở những năm phát triển đột phát. Chỉ cần nắm bắt được huyết mạch chính đúng lúc, một thị trấn huyện nhỏ chắc chắn sẽ có sự phát triển to lớn vượt bậc. Huyện nhỏ cũng có thể lên áng văn chương lớn mà.
- Nếu huyện Phú Lạc đã là huyện công nghiệp, có cơ sở tốt như vậy thì hoàn toàn có thể phát triển thành công nghiệp. Tỉnh Tùng Hợp được vinh dự gọi là vựa lúa. Chúng ta có điều kiện tự nhiên để phát triển nông nghiệp rất tốt. Chúng ta có thể có áp dụng võ ở mảng nông nghiệp và dịch vụ.
Từ Quân Nhiên nói rồi nhìn vào khuôn mặt tràn đầy thán phục của Điền Hồ. Bất giác, hắn bật cười. Những hoài bão khát vọng lớn lao của hắn giờ vừa nói với gã mà gã vẫn u u mê mê. Cảm giác giống hệt như đàn gẩy tai trâu vậy.
- Chủ tịch Huyện. Ngài nói cái này, tôi ….
Khuôn mặt Điền Hồ lộ rõ vẻ khó xử.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:
- Được rồi. Anh đi chuẩn bị chút đi. Một thời gian nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người. Sang bên Lĩnh Nam một chuyến xem sao. Chúng ta muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn người có người. Những điều kiện phát triển công nghiệp cần nhiều đất đai tập trung đang rất đầy đủ. Chúng ta chỉ cần vận hành tốt thì tuyệt đối sẽ có tiền đồ phát triển đấy.
Những lời này hắn không nói bừa. Trong lòng Từ Quân Nhiên thực sự đã muốn định vị huyện Phú Lạc thành một khu công nghiệp phát triển tập trung lao động. Dù sao trong lúc này, chỉ có loại hình này phù hợp với các khu vực của miền Bắc.
Điền Hồ nghiêm túc gật đầu. Tuy gã là người năng lực bình thường nhưng cũng có chỗ tốt riêng của mình. Phản ứng của gã khá linh hoạt. Đối với Điền Hồ, có Từ Quân Nhiên ở đây, mọi việc ở ban xúc tiến đầu tư cứ nghe theo hắn là được. Chắc chắn sẽ có lúc chiến tích về tay mình.
Trong đoạn thời gian sau đó, Từ Quân Nhiên bận tối mặt tối mũi. Một mặt, hắn cần hoàn tất các công tác hấp dẫn đầu tư cho huyện Phú Lạc để chuẩn bị cho việc xuống phía Nam tìm đối tác đầu tư. Mặt khác, hắn còn muốn giúp Lâm Vũ Tình nghĩ cách lấy thêm một chút tiền từ trong tay xí nghiệp sắp giải thể của anh trai cô.
Đối với chuyện này, Từ Quân Nhiên chẳng hề có chút cảm giác tội lỗi nào. Dù sao cũng không phải là tiền của đất nước mình, ngu gì mà không kiếm chút.
Hôm nay, hắn gọi điện thoại cho Lâm Vũ Tình nói chuyện rất lâu. Sau khi bỏ điện thoại xuống, đột nhiên trong đầu Từ Quân Nhiên lóe lên một suy nghĩ. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể giúp Tôn Chấn Bang cậu mình trong vụ này.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên bấm điện thoại về thủ đô. Tôn Chấn Bang công tác ở bộ tài chính. Tuy ông Tôn đã nghỉ hữu lui về tuyến hai, nhưng cũng chính vì vậy, vị trí tương đương cục trưởng này của ông rất ổn định.
- Quân Nhiên, sao tự nhiên lại nghĩ tới việc gọi điện thoại cho Cậu Ba vậy?
Tôn Chấn Bang cười ha hả. Ông có vẻ bất ngờ.
Từ Quân Nhiên hơi mỉm cười. Hắn nói giọng chắc nịch:
- Cậu Ba, cậu có thích kiếm chút tiền lẻ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận