Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 373: Chân tướng.

- Haizzz…. Cậu hà tất phải như vậy?
Một lúc lâu sau Dương Liên Hoa mới thở dài, chậm rãi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu, sắc mặt nặng trịch đáp:
- Chị Dương, là tôi có lỗi với chị, chị cũng đừng từ chối nữa.
Nét mặt của Dương Liên Hoa giãn ra, như không nghĩ gì hết, không tự chủ được xoa xoa bụng của mình, một lúc sau mới lên tiếng:
- Nếu cậu thật sự có thể chuyển hộ khẩu của tôi đến Thủ đô, vậy có thể nào giúp tôi và con của lão Trần làm một hộ khẩu ở Thủ đô.
- Con?
Từ Quân Nhiên sững người.
Thôi Tú Anh mặt biến sắc nhìn chằm chằm vào tay của Dương Liên Hoa:
- Chị Dương, chị có em bé rồi?
Dương Liên Hoa khẽ cúi đầu hai má ửng hồng, khẽ đáp:
- Đã hơn một tháng rồi.
Chị ta dừng lại một chút, khóe mắt lại đỏ lên:
- Vốn định cho lão Trần một bất ngờ, nhưng không ngờ là …
Khóe mắt của Thôi Tú Anh cũng đỏ lên, trên thế giới này còn chuyện gì bất hạnh hơn là một đứa trẻ vừa ra đời thì lại phát hiện cha mình và mình đã âm dương cách biệt? Cô không hề nghĩ là Dương Liên Hoa đã có thai, chả trách chị ta lại tức giận như vậy.
Suy nghĩ đến đây, Thôi Tú Anh liền ngẩng đầu lên nhìn Từ Quân Nhiên, phát hiện vẻ mặt của Từ Quân Nhiên lúc này rất nghiêm túc, không biết là đang nghĩ gì?
- Bí thư Từ nếu anh có cách gì thì giúp chị Dương một chút đi!
Thôi Tú Anh quay sang cầu khẩn Từ Quân Nhiên, cô là người mềm lòng, thể nào nhìn thấy người khác chịu khổ được.
Từ Quân Nhiên vẫn không lên tiếng, nhìn Dương Liên Hoa một hồi lâu, rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Chị Dương, tôi đồng ý với chị, đợi sau khi chị sinh đứa bé, tôi sẽ bảo người chuyển hộ khẩu cho nó đến thủ đô. Còn nữa, phí sinh hoạt, học phí của đứa nhỏ sau này, sẽ do tôi lo.
Dương Liên Hoa và Thôi Tú Anh đều không khỏi vui mừng, Thôi Tú Anh còn khẽ kêu lên một tiếng vui mừng, còn Dương Liên Hoa thì rơi nước mắt, không biết là vui mừng hay kích động.
Đúng lúc này, ngoài của có tiếng gọi:
- Liên Hoa, ăn cơm chưa?
Ngay sau đó, cửa lớn liền bị người đó đẩy ra, hình như có người đang đến.
Dương Liên Hoa biến sắc, vừa định nói chuyện thì Từ Quân Nhiên liền đứng dậy đi ra phía ngoài, hơi cúi người vén tấm rèm cửa lên.
- Bí …. Bí thư Từ, sao cậu lại ở đây?
An Duy Minh sắc mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên. Nét mặt của An Duy Minh lúc này không khác gì nhìn thấy ma, thậm chí nhìn thấy ánh mắt của Từ Quân Nhiên, y còn không kìm được mà lùi lại phía sau hai bước.
Từ Quân Nhiên cười nhạt:
- Tôi đến xem thử, chị Dương có thuận tiện đi cúng bái chủ nhiệm Trần.
Dừng một chút, hắn hỏi ngược lại:
- Tổ trương An, có chuyện gì?
Sắc mặt của An Duy Minh có hơi ngại ngùng, nghe vậy cười đáp:
- Tôi đến đây xem có thể giúp được gì hay không?
Từ Quân Nhiên như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Dương Liên Hoa lúc này đi đến nói:
- Vào nhà uống ngụm nước đã, không cần đứng bên ngoài như vậy, kì cục quá!
Mấy người cùng nhau vào phòng, Từ Quân Nhiên theo sao, nhìn thấy bóng lưng của An Duy Minh và Dương Liên Hoa, hấn liền nhướng mày, hình như hắn đã thấy cảnh này ở đâu đó rồi.
Căn nhà này không lớn, là loại nhà bình thường của người dân phía Đông Bắc, cởi áo bông ngoài đặt trên giường, Thôi Tú Anh đột nhiên nhìn An Duy Minh hỏi:
- Tổ trưởng An cũng có loại áo lông này sao?
Từ Quân Nhiên ngước lên, nhìn trông thấy An Duy Minh mặc một chiếc áo lông màu tro xám, tuy gọi là mới nhưng có hơi bó sát.
Dương Liên Hoa nghe thấy câu nói của Thôi Tú Anh, sắc mắt liền trở lên khó coi, ngay cả sắc mặt của An Duy Minh cũng thay đổi.
Từ Quân Nhiên không có lên tiếng, cố ý hỏi Thôi Tú Anh:
- Tú Anh, tôi thấy áo lông này rất tốt, rất ấm đấy, cô có biết chỗ nào bán hay không?
Thôi Tú Anh không có nghĩ nhiều như vậy, hôm nay cô đến đây vốn là muốn cùng Từ Quân Nhiên truy vấn xem trước khi chết Trần Ái Quốc có dặn dò gì không, không ngờ là sau khi Từ Quân Nhiên đến đây liền cùng với Dương Liên Hoa nói chuyện êm xuôi. Còn nữa, Thôi Tú Anh cũng có chỗ không hài lòng với Dương Liên Hoa, dù sao thì Trần Ái Quốc cũng thật sự có vấn đề, Dương Liên Hoa lại bám theo Từ Quân Nhiên không tha, rõ ràng là có ý nhân cơ hội để chơi xấu.
Lúc này nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên, cô liền hừ lạnh một tiếng:
- Tôi nhớ là Chủ nhiệm Trần cũng có một cái, trông rất giống cái này. Nghe nói cái áo đó là do một ông già trên núi làm từ lông chồn, hiện giờ lông chồn rất hiếm, loại áo lông tốt như vậy, đi chỗ nào kiếm được chứ?
Nói rồi, cô đi đến, cầm chiếc áo lông của An Duy Minh lên xem, sau đó nói:
- Đây không phải là chiếc áo của chủ nhiệm Trần đó sao? Khi xuống nông thôn, ông ấy từng nói với tôi một lần, ở chỗ túi áo bị hỏng.
Từ Quân Nhiên cười cười, quay lại nhìn Dương Liên Hoa và An Duy Minh lúc này sắc mặt đều trắng bệch:
- Tổ trưởng An, chị Dương đối với cậu anh thật tốt, đến chiếc áo lông cũ của Chủ nhiệm Trần cũng đem cho anh mặc.
Nói rồi, hắn liền nhìn xuống đôi giày của An Duy Minh, nói:
- Còn nữa, có phải tối qua, tổ trưởng An cũng ngủ ở đây?
An Duy Minh sững sờ, y không ngờ là Từ Quân Nhiên lại đột nhiên nói ra như vậy, lắp bắp lên tiếng:
- Bí thư Từ, cậu không thể ngậm máu phun người!
Y ngẩng đầu, mắt đối mắt với Từ Quân Nhiên, phát hiện ánh mắt của vị bí thư trẻ vô cùng sắc nhọn, vẻ mặt thì giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khiến cho người ta khiếp sợ, nghiến răng nói:
- An Duy Minh! Anh có tin bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Bộ Công an ở thủ đô, bảo họ cử người đến điều tra xem rốt cuộc là Trần Ái Quốc đã chết như thế nào hay không?
An Duy Minh quá sợ hãi, không ngờ là Từ Quân Nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy. Hắn mở miệng nói ra không khác gì những cán bộ công an của Thủ đô. Lúc này trong đầu y trống rỗng, không biết phải nói gì, vốn y đã chuẩn bị rất kỹ lý do nhưng hiện giờ lại không hề có tác dụng, không khỏi cúi đầu, không nói được câu nào.
Dương Liên Hoa tuy sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cắn răng nói ra:
- Cậu điên rồi hay sao? Hại chết lão Trần nhà chúng ta, lại còn định làm nhục thanh danh của tôi và tổ trưởng An.
Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, quay người nhìn Dương Liên Hoa:
- Chị Dương, muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, chắc chị cũng biết, trên đời này, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát. Chị thật sự cho là sẽ không có ai biết chuyện của chị và An Duy Minh hay sao?
Sau khi hắn nói xong mấy lời này thì đột nhiên đứng dậy, giây phút này Thôi Tú Anh cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật vô cùng cao lớn, ánh mắt sắc nhu dao, khiến An Duy Minh và Dương Liên Hoa giống như chim sợ cung, không nói được lời nào.
- Ha ha, Bí thư Từ thật giỏi tính toán!
Một lúc lâu sau, An Duy Minh sắc mặt hơi tái, mở miệng nói:
- Không thể ngờ là Bí thư Từ đây lại có bản lĩnh như vậy! Bội phục! Bội phục!
Dừng lại một chút, y nhìn Từ Quân Nhiên cười lạnh:
- Tôi nghe nói phá án cần có chứng cứ. Bí thư Từ, nếu cậu có chứng cứ, thì An Duy Minh đây chờ các người đến bắt!
Từ Quân Nhiên nhướng mày, cũng đã hiểu được ý của y, An Duy Minh này rõ ràng là không thèm quan tâm, “Từ Quân Nhiên mày không phải nói tao và Dương Liên Hoa có chuyện mờ ám sao? Có giỏi thì lấy chứng cứ ra đây?” Nếu không có chứng cứ, theo như tình hình hiện tại, hoàn toàn có thể bị Dương Liên Hoa và An Duy Minh nói ngược lại, nói Từ Quân Nhiên cố ý làm nhục sự trong sạch của họ, muốn rũ bỏ trách nhiệm của mình.
Thôi Tú Anh lúc này cũng là không dám tin nhìn mấy người, cô thật sự không biết nên tin tưởng ai.
Một lát sau, Từ Quân Nhiên cười lớn, liếc nhìn Dương Liên Hoa một cái đầy thâm ý, đứng dậy nói:
- Tôi quên mất không nói cho mấy người biết, năm nay nước chúng ta đã nhập một loại kỹ thuật quốc tế mới, gọi là giám định cha con, chính là lấy gen của con cái và cha mẹ để cùng một chỗ, tiến hành phân tích kiểm tra, có phải cha mẹ ruột hay không, kiểm tra một cái là biết ngay!
Giọng điệu của hắn mang theo chút mỉa mai, Từ Quân Nhiên lạnh lùng cười:
- Vừa hay, người phụ trách hạng mục này ở Bộ Công an lại chính là bạn học cùng với tôi ở trường Đảng. Chị Dương, chị nói xem, liệu đứa bé này có thật là con của Chủ nhiệm Trần hay không?
Lúc này, An Duy Minh giống như một đống bùn nhão, thoáng cái ngã khuỵu xuống đất, không nói lên lời, còn Dương Liên Hoa cũng ngây ra như phỗng, ngây ngốc nhìn Từ Quân Nhiên, không thể ngờ rằng, tên bí thư trẻ tuổi này, vẫn còn một con át chủ bài kia.
Thôi Tú Anh ở bên cạnh nghe giọng điệu của Từ Quân Nhiên giống như là đang đọc sách trời, tạo ra sự uy hiếp không nhỏ cho An Duy Minh và Dương Liên Hoa. Cô không hề nghĩ là Từ Quân Nhiên lại biết được nhiều thứ như thế, chẳng lẽ người ta còn dậy cả cách phá án trong trường đại học hay sao?
- Bây giờ là thời kỳ nghiêm trị, giết người, quan hệ nam nữ bất chính, lại còn vu oan lãnh đạo xã là tôi, Tổ trưởng An, anh nói xem, Từ Quân Nhiên tôi có chỗ nào đắc tội với anh và Dương Liên Hoa, sao các người lại phải dùng khí lực lớn như vậy để đối phó với ta?
Ánh mắt của Từ Quân Nhiên lúc này vô cùng sắc nhọn, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi thẳng vào vấn đề hắn quan tâm.
An Duy Minh ngồi co quắp trên mặt đất, nghe vậy, không nhịn được cười lạnh:
- Vì sao ư? Chuyện cậu làm còn cần tôi nói sao?
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên biến đổi, giờ hắn đã hểu, thì ra hành động mà hắn cho là bí mật, ở trong mắt người khác không phải là bí mật. Từ khi hắn nói chuyện với Trần Ái Quốc, thì đã đánh rắn động cỏ, không thể không nói khứu giác của An Duy Minh rõ ràng rất nhạy cảm.
- Chính chuyện này mà các người giết Trần Ái Quốc?
Từ Quân Nhiên lạnh giọng quát lên.
- Lão Trần không phải do bọn ta giết!
Dương Liên Hoa gào lên, cắt ngang lời của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên chau mày:
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
Dương Liên Hoa không để ý đến ánh mắt của An Duy Minh, lo lắng mở miệng nói:
- Lão Trần vốn không phải là do chúng tôi giết, ông ấy chứng kiến bọn ta ở cùng nhau, cho nên …
Thôi Tú Anh lúc này mới hiểu được, thì ra Trần Ái Quốc đúng là tự sát, nhung nguyên nhân không phải là do Từ Quân Nhiên tìm ông ta nói chuyện mà là nhìn thấy vợ mình cùng người đàn ông khác, cho nên mới giận quá thắt cổ tự tử.
Từ Quân Nhiên lúc này sắc mặt liền hiện vẻ không biết làm thế nào, không thể ngờ được, Trần Ái Quốc này lại có thể vì chuyện đó mà đến bước đường cùng như thế.
Nghĩ một lúc, Từ Quân Nhiên đột nhiên nghĩ ra một chuyện vô cùng quan trọng, sắc mặt lại nghiêm túc trở lại.
Từ Quân Nhiên nhìn An Duy Minh và Dương Liên Hoa, trầm giọng nói:
- Còn một chuyện, bức di thư đó, đã có chuyện gì xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận