Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 805: Chuyện lạ ở thành uỷ.

Quan hệ trước đây giữa Từ Quân Nhiên và Trần Kiệt không thân lắm, nhưng vì vụ án lần này, hai người liền trở nên thân thiết.
- Thư ký Từ, vụ án này chắc tôi phải nghiên cứu kỹ thêm.
Trần Kiệt nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy. Bên trên rất coi trọng chuyện này. Tỉnh uỷ yêu cầu Bộ công an phá án trong thời gian ngắn nhất.
Trên đường tới đây, hắn đã gọi điện cho Tằng Văn Khâm, để tìm hiểu một chút về hệ thống công an bên phía Đông Hải. Từ Tằng Văn Khâm, Từ Quân Nhiên biết được, Trần Kiệt là tâm phúc của Điền Ái Quốc, chắc là có thể tín nhiệm được, vì thế anh ta mới có thể nói mấy lời này.
Từ Quân Nhiên trầm ngâm một lát rồi nói với Trần Kiệt:
- Giám đốc Trần, tôi nghĩ lần này, chúng ta phải dốc hết lực lượng tinh anh nhất, bí mật điều tra.
Trần Kiệt ngây người trong giây lát rồi nghe Từ Quân Nhiên nhỏ giọng nói:
- Giám đốc Trần nghĩ xem, hai tên sát thủ đó lại bị giết trong vòng vây của chúng ta, điều này có ý gì?
Nghe lời Từ Quân Nhiên nói, Trần Kiệt không biết nói gì hơn. Hắn hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Từ Quân Nhiên, nếu chuyện này không xảy ra vấn đề, vậy có nghĩa là nội bộ có nội gián.
- Thư ký Từ, ý cậu là?
Trần Kiệt thăm dò nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha hả:
- Giám đốc Trần, chuyện này rất kỳ lạ. Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ người nổ súng có cánh? Có thể tẩu thoát giữa một nơi đang bị bao vây chặt chẽ như của chúng ta hay sao? Tìm không được, tôi nghĩ là tìm không ra.
Nói đến phần này, Trần Kiệt cũng đã hiểu ý của hắn.
Trần Kiệt suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên nói:
- Này, tôi đã gọi Khương Lỗi và Ngạc Đào ở Cục công an thành phố Đông Hải tới đây.
Năm đó, Trần Kiệt đã từng làm cục trưởng Cục công an thành phố Đông Hải, cũng chính anh ta đề bạt Khương Lỗi và Ngạc Đào lên.
Ngạc Đào và Khương Lỗi nhanh chóng chạy tới văn phòng giám đốc công an tỉnh, thấy Từ Quân Nhiên cũng ở đó, hai người đều rất bất ngờ.
- Giám đốc, thư ký Từ.
Hai người họ khách sáo chào Từ Quân Nhiên và Trần Kiệt, rồi đứng ở bên cạnh như cột mốc.
Trần Kiệt xua tay:
- Không cần khách sáo như vậy, ngồi xuống trước đi đã. Tôi và thư ký Từ có điều muốn hỏi các cậu.
Sở dĩ họ gọi hai người này tới đây, không chỉ vì trong lòng Trần Kiệt, năng lực trinh sát của họ rất tốt, mà còn vì lúc đó, không chỉ có 2 người này tham gia vào hành động truy tìm, đồng thời cũng là đội đầu tiên chạy tới hiện trường vụ án vợ chồng Trình Tiến Dã bị sát hại.
- Ngạc Đào, cậu là người đầu tiên chạy tới hiện trường, cậu nói xem, có suy nghĩ gì?
Trần Kiệt nhìn Ngạc Đào rồi mở miệng hỏi.
Ngạc Đào khẽ dậy sóng trong lòng, anh ta biết chuyện anh ta và Khương Lỗi vừa nói đã thành sự thật rồi, bên trên đã chú ý đến chuyện nội gián rồi.
Với Trần Kiệt, Khương Lỗi và Ngạc Đào có thể tin tưởng được. Vị giám đốc Trần này là người nổi tiếng nóng nảy nhưng lại vô cùng thanh liêm. Năm đó lúc làm Cục trưởng Cục công an thành phố, đã từng có con trai của Uỷ viên thường vụ thành uỷ đùa giỡn với một cô bé, lúc đó còn chưa đến mức phải nghiêm trị, nhưng Trần Kiệt lại chịu áp lực, nhốt tiểu tử kia vào trại giam.
- Giám đốc Trần, chuyện là như vậy. Qua điều tra, tôi có thể xác định, người sát hại bí thư Trình và ngươi sát hại hai tên sát thủ, vũ khí chính là súng loại 54.
Câu nói này của Ngạc Đào khiến Trần Kiệt và Từ Quân Nhiên cùng nhíu mày.
Từ Quân Nhiên nhìn Trần Kiệt, không nói gì, nhưng trong lòng lại có một dấu hỏi. Phải biết rằng, người được phép sử dụng súng loại 54 chủ yếu là cảnh sát công an, quân nhân.
Nói một cách khác, người bị đánh chết trên đỉnh núi chính là hung thủ giết chết Trình Tiến Dã, nhưng trái lại, bọn họ lại bị người khác diệt khẩu.
Trong vòng bao vây của nhiều công an và cảnh sát vũ trang như vậy lại bị diệt khẩu, rốt cục là ai làm chứ?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên chỉ cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí lạnh. Nếu hung thủ thực sự đang giấu mình trong đội ngũ công an, vậy đó chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ dẫn tới vấn đề càng lớn hơn.
- Giám đốc Trần, anh tính sao?
Một lúc lâu sau, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Trần Kiệt hỏi.
Trần Kiệt nghiêm túc nói:
- Chuyện này không thể xem như không quan trọng, tôi thấy, chúng ta phải điều tra từ bên phía thành uỷ Đông Hải. Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa thì đồng chí Trình Tiến Dã bị sát hại mới là khởi nguồn của việc này. Muốn tra ra mọi việc, tôi cảm thấy phải bắt đầu từ đây.
- Được, tôi đồng ý ý kiến của giám đốc Trần.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói.
Trần Kiệt nhìn Ngạc Đào và Khương Lỗi:
- Đồng chí Khương Lỗi, Ngạc Đào, bây giờ tôi thay mặt tỉnh uỷ giao cho hai ngươi một nhiệm vụ quan trọng.
Ngạc Đào và Khương Lỗi không khỏi kích động. Trần Kiệt nói như vậy rõ ràng đang nói với họ, lần này việc hai người họ phải làm có sự hỗ trợ phía sau từ tỉnh uỷ. Nếu không, thư ký của người đứng đầu tỉnh uỷ như Từ Quân Nhiên sẽ không có mặt ở đây.
- Xin thủ trưởng cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Khương Lỗi hạ quyết tâm.
Sau khi giao cho họ điều tra tình hình gần đây ở thành uỷ Đông Hải, Trần Kiệt mới bảo họ đi.
Từ Quân Nhiên không dừng lại ở đây thêm nữa, bên phía văn phòng tỉnh uỷ còn có chuyện khác đang đợi hắn xử trí. Nếu đã sắp xếp người đi điều tra, hắn tin không bao lâu Ngạc Đào và Khương Lỗi sẽ có tin tức tốt truyền tới. Dù sao thì hiện nay, ánh mắt của mọi người đều đang tập trung lên vụ việc Trình Tiến Dã bị ám sát, không ai chú ý đến tung tích của hai cảnh sát hình sự này cả.
Quả nhiên, không tới hai ngày, Từ Quân Nhiên đã nhận được điện thoại của Trần Kiệt, Khương Lỗi và Ngạc Đào đã tìm ra một vài thứ ở thành uỷ Đông Hải.
Gần đây, thành uỷ Đông Hải có một vài việc lạ, chuyện kỳ lạ đó chính là vụ án Cục Cơ yếu mất trộm.
Bố trí trong văn phòng thành uỷ Đông Hải phân thành trung tâm, bộ phận hành chính, cơ yếu, bảo mật. Xem những bộ phim điện ảnh cũ năm 60, 70, có lẽ ai cũng đều nhớ đến một bộ phim đặc biệt tên là “Tiếng súng Cục bảo mật”, trong đầu mỗi người nhất định đều có một ấn tượng rất sâu đậm, đó là đơn vị Cục bảo mật rất khủng khiếp. Thật ra, Cục bảo mật ở văn phòng thành uỷ chẳng qua chỉ là một tổ chức của cấp Đảng để tiến hành các hoạt động giáo dục bảo mật kiến thức. Cơ quan thực sự tiến hành việc thẩm tra việc bảo mật định kỳ, bộ phận lợi hại thực sự chính là Cục cơ yếu.
Cục cơ yếu thành uỷ Đông Hải có 5 nhân viên, đều là những tiểu tử chưa kết hôn. Bọn họ là những người văn phòng thành uỷ lựa chọn kỹ càng sau nhiều lần thẩm tra tư cách chính trị từ các hoạt động giáo dục, lương thực, vệ sinh. Nhiệm vụ của mấy người này là truyền tin mật từ trên xuống dưới, truyền tin điện báo, chuyển phát nhanh, truyền các văn kiện quan trọng, đặc biệt là trong phòng cơ yếu có một đường dây cơ yếu riêng truyền thẳng tới văn phòng trung ương, ấn điện thoại màu đỏ, trong tình huống khẩn cấp mới sử dụng. Chỉ có số ít người mới hiểu mật mã đó. Một khi quay số là có thể có hiệu quả sản sinh rung chuyển, ẩn náu ở nơi bí mật an toàn. 5 thành viên 24 giờ luân chuyển trực ban, không được phép không có người. Nhưng hôm đó, bạn gái của tiểu Tôn phòng cơ yếu tới chơi, tiểu Tôn vẫn giữ đúng nguyên tắc chỉ nói chuyện với bạn gái ở bên ngoài mà không cho vào phòng. Tiểu Tôn cũng không hề chủ quan, vừa nói chuyện với bạn gái vừa nghe âm thanh tín hiệu từ phòng cơ yếu qua tai nghe. Mọi chuyện cũng thật tình cờ, không mất nhiều sức lực mà cửa sổ phía sau phòng Cơ yếu bị kẻ trộm cạy mở, không lấy đi mấy đồ quan trọng mà lại lấy đi mấy văn kiện mới gửi tới buổi chiều.
Chuyện này vừa xảy ra đã khiến phó bí thư Trình Tiến Dã chủ trì công tác thành uỷ rất tức giận, gọi chủ nhiệm và phó chủ nhiệm Cục cơ yếu tới văn phòng mắng cho một trận. Cục công an đã cử mấy cảnh sát có kinh nghiệm tới phá án, có chó đặc vụ tìm kiếm quanh đó mấy giờ đồng hồ cũng không tìm thấy manh mối phá án. Vì tổn thất không lớn, hơn nữa nơi cơ mật như vậy mà bị mất trộm sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng nên phó bí thư Trình và chủ nhiệm Tề ngăn cản công việc của Cục công an, không cho bọn họ điều tra nữa. Cuối cùng, họ dời văn phòng cơ yếu về tầng 3 rồi mua thiết bị mới. Sau khi mất bò mới lo làm chuồng, chuyển tiểu Tôn đến một bộ phận khác, sau đó cử xuống làm nhân viên bình thường ở huyện uỷ. Con đường tiền đồ chính trị của tiểu Tôn cũng gập ghềnh. Bạn gái cũng nhanh chóng trở thành người xa lạ với cậu ta, sự việc cứ như vậy mà lắng xuống.
Còn một chuyện khác có liên quan đến Tề Quốc Phú. Chuyện văn phòng bị trộm xảy ra chưa lâu, đại khái là sau khoảng 3 tuần, Tề Quốc Phú đã chết.
Chuyện là như vậy.
Quê phó bí thư thành uỷ Đông Hai Tiêu Chính cách thành phố Đông Hải hơn 200 km, là một huyện nghèo. Tiêu Chính đang dựa vào hình tượng vinh quang để đi từ trong núi ra.Thật ra, anh ta là một đứa con hiếu thảo. Tuy anh ta hiếu thuận, nhưng mẹ anh ta lại sống cùng em gái, không phải là không nhận sự hiếu thuận của anh ta, mà là vì khi đến gần anh ta, mọi người sẽ cảm thấy khó nói, mọi chuyện không thuận lợi. Hai người họ làm việc rất bận, bảo người ta ở nguyên trong phòng sẽ cảm thấy rất cô đơn, ra khỏi phòng sẽ thấy không quen, có người chào hỏi lại nghe không rõ vì thế muốn ở trong núi, trong nhà của con gái, chứ nhất quyết không muốn đi theo Tiêu Chính hưởng phúc chịu tội. Làm như vậy khiến Tiêu Chính bớt được thời gian chăm sóc mẹ, đường xá xa xôi, qua lại là chuyện không dễ dàng.
Hôm đó, chồng em gái Tiêu Chính gọi điện tới nói:
- Anh, bệnh cao huyết áp của mẹ tái phát rồi, bị liệt nửa người, đang đưa vào bệnh viện thị trấn chữa trị.
Nghe xong tin này, Tiêu Chính hồn bay phách tán, nước mắt lưng tròng, vội vàng xin nghỉ, giao lại công việc cho phó chủ tịch thành phố và uỷ viên thường vụ thành uỷ rồi vội vàng chạy về với mẹ.
Lúc Tiêu Chính chuẩn bị đi đã trịnh trọng nhờ chủ nhiệm Tề ở văn phòng đừng cho ai biết tin này. Nhưng tin tức này vẫn bị truyền đi tới các đơn vị và các huyện. Quê hương của phó chủ tịch Tiêu là một thỏi nam châm có uy lực. Mà xe của các đơn vị và văn phòng huyện uỷ đều làm bằng thép, từng cái một sẽ đều bị hút vào.
Trong quá trình làm việc này, thân là đại quản gia của văn phòng thành uỷ, Tề Quốc Phú trông như một con trâu vàng, thận trọng lưu lại thành uỷ, bổ sung tiếng nói giữa Tiêu Chính là lãnh đạo thành uỷ. Nếu không biết còn tưởng rằng anh ta là người luôn ở bên cạnh chủ nhiệm văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận