Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 216: Không rét mà run.

- Chị Tôn, vẫn đang xem kịch đấy à?
Từ Quân Nhiên xoay người, nhìn về phía cửa phòng Tôn Tĩnh Vân, cười nói.
Kẹt 1 tiếng, cửa phòng được mở ra, Tôn Tĩnh Vân thò đầu ra, cô cười nói:
- Sao cậu biết tôi ở đây?
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Tôi nói tôi đoán, chị tin không?
Trừng hắn một cái, Tôn Tĩnh Vân tức giận:
- Cậu tưởng tôi là đứa con nít 3 tuổi sao?
Từ Quân Nhiên cười, chỉ vào phòng mình nói:
- Sang ngồi một lúc chứ?
Tôn Tĩnh Vân gật đầu, mặc dù cô nam quả nữ với nhau sẽ có tình ngay lý gian, nhưng hai người họ đều không phải lòng dạ hẹp hòi gì, đương nhiên sẽ không để bụng.
Vào phòng ngồi, Tôn Tĩnh Vân cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Thế nào? Nói chuyện với Lãnh Nhạc không vấn đề gì chứ?
Từ Quân Nhiên cười, không phủ nhận gật đầu:
- Khá tốt, con người trưởng phòng Lãnh khá hiền lành.
- Hiền lành?
Tôn Tĩnh Vân cười thành tiếng, nhìn Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Từ Quân Nhiên ơi Từ Quân Nhiên, cậu vẫn còn suy nghĩ đơn giản quá.
Cô đã quá hiểu con người Lãnh Nhạc rồi, chính là phiên bản của anh hai, dù là tính cách cách đối nhân xử thế, Lãnh Nhạc đều giống hệt như Tôn Chấn An 20 năm trước, nói cậu ta bị dòng đời đưa đẩy cũng đúng, thông minh lanh lợi cũng được, nhưng dù nói thế nào, cũng không thể nào là hai chữ hiền lành. Từ Quân Nhiên nói như vậy rõ ràng trong lúc nói chuyện với Lãnh Nhạc không lợi dụng được rồi.
Cười ha ha, Từ Quân Nhiên không phủ định bình luận của Tôn Tĩnh Vân đối với mình, mà chỉ nhìn Tôn Tĩnh Vân:
- Chị Tôn, chị nói xem chuyện nhà khách dân tộc nhận thầu lần này, thực sự đã thu hút sự chú ý của người khác đến vậy sao? Các nhân vật lớn ở đây đều đã chú ý tới rồi, bọn họ đều cảm thấy nhà khách dân tộc có phát triển sao?
Tôn Tĩnh Vân chớp chớp mắt, lập tức lắc đầu:
- Rất khó nói, nhưng tôi chỉ có thể khẳng định một điều, trong chuyện này chắc chắn có người muốn hại anh hai tôi.
Nói rồi, cô nhìn Từ Quân Nhiên, nói 1 cách nghiêm túc:
- Tôi hiểu quá rõ con người Lãnh Nhạc rồi, dù không biết cậu biết được tin từ đâu, nói Lãnh Nhạc tham gia vào việc này. Nhưng tôi dám cam đoan, Lãnh Nhạc tuyệt đối không phải loại tiểu nhân thấy người quên nghĩa. Tối thiểu vào lúc này cậu ta cũng sẽ không mượn chuyện của nhà khách dân tộc mà thừa nước đục thả câu.
Từ Quân Nhiên hơi ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
- Sao lại thấy được?
Tôn Tĩnh Vân cười cười giải thích cho hắn:
- Chuyện này phải bắt đầu nói từ tính cách của anh hai tôi, anh hai tôi trước kia không thích người trong nhà động vào những chuyện như biệt hiệu hay kinh doanh, hơn nữa nhà bọn họ chỉ có mỗi 1 đứa con gái, Tôn Linh và Lãnh Nhạc hai người họ 1 là giáo viên, 1 lại làm việc ở cơ quan chính phủ, anh hai cả đời làm kinh doanh, căn bản không có người quen. Người nhà Lãnh Nhạc và người nhà của chị dâu, cũng không dám mang danh nghĩa của anh hai ra rêu rao. Điều quan trọng nhất là, anh hai nhậm chức chưa đến 1 tháng, Lãnh Nhạc dù có to gan đến mấy, cũng không dám động đến chiêu bào của anh hai để làm chế độ trách nhiệm nhận thầu gì đó.
Không thể không công nhận, phân tích của Tôn Tĩnh Vân rất có lý, Từ Quân Nhiên kết hợp suy đoán của bản thân với những gì Lãnh Nhạc vừa tiết lộ, dần dần cũng cảm thấy rõ ràng hơn, lờ mờ có chút manh mối.
Trầm ngâm một lát, lúc Tôn Tĩnh Vân chuẩn bị mất bình tĩnh, Từ Quân Nhiên đột nhiên nói:
- Chị Tôn, chị có thể giúp em một việc không?
Tôn Tĩnh Vân lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, thần sắc có chút lo lắng hỏi Từ Quân Nhiên:
- Cậu lại có ý kiến xấu xa gì nữa rồi?
Cô không thể không lo lắng, trong ấn tượng của Tôn Tĩnh Vân, tên Từ Quân Nhiên này thực sự là một tên quỷ kế đa đoan, luôn bày ra trăm phương nghìn kế, làm đối thủ của anh ta tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp. Hơn nữa phàm là chuyện liên quan đến anh ta, chắc chắn là chuyện phiền phức.
Bất đắc dĩ nhìn Tôn Tĩnh Vân đang cố tỏ ra hồi hộp, Từ Quân Nhiên nói:
- Chị gái, cái nhếch miệng của chị đã tố cáo chị đang cười thầm trong lòng, em thực sự đang có việc muốn nhờ chị giúp.
Cười hì hì, Tôn Tĩnh Vân nói:
- Nói đi, có chuyện gì cần chị cậu giúp đây?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân nói:
- Em muốn nhờ chị phỏng vấn tin tức liên quan đến chuyện nhà khách dân tộc nhận thầu, chị thấy thế nào?
Tôn Tĩnh Vân nghe xong khẽ giật mình, thái độ rất khó hiểu:
- Chuyện này có gì cần phỏng vấn chứ?
Từ Quân Nhiên nói đầy bí ẩn:
- Đương nhiên là có nhiều thứ cần viết rồi, ví dụ như lịch sử của nhà khách dân tộc này, nhà hàng thuộc hạng mấy sao trong tỉnh, gần đây đồng chí Trịnh Vũ Thành chuẩn bị nhận thầu nhà khách dân tộc, anh ta dũng cảm mở rộng đổi mới, đi sâu quán triệt tinh thần của chính sách của trung ương đảng liên quan đến cải cách mở cửa, có phải rất đáng để nhà báo Tôn viết một chút không?
Tôn Tĩnh Vân lúc này mới rõ, nhìn Từ Quân Nhiên bằng nửa con mắt:
- Còn không phải cậu muốn tôi giúp anh tuyên truyền sao? Cần gì phải vòng vo như thế.
Từ Quân Nhiên thở dài
- Chị Tôn, tôi cũng là không còn cách nào khác. Rắc rối của anh Trịnh lần này không hề nhỏ, đắc tội với mấy vị con ông cháu cha, tôi sợ anh ấy làm không tốt sẽ bị thua một vố đau.
Tôn Tĩnh Vân gật đầu:
- Vậy được, có tinh thần trượng nghĩa này của cậu, lần này tôi giúp.
Cô cũng không phải người không hiểu chuyện, dù nói trước nay tính khí luôn cao ngạo, nhưng cũng chỉ đối với từng người thôi, dù sao mỗi người đều hy vọng có bạn bè, Tôn Tĩnh Vân dù bị gọi là cô gái kiêu ngạo, nhưng cũng hy vọng có được người bạn có thể cùng mình vào sinh ra tử, cách của Từ Quân Nhiên hoàn toàn khiến cô cảm thấy người này có thể quan hệ được, suy cho cùng thái độ một người đối với bạn bè, phần lớn sẽ cho thấy tính cách và phẩm hạnh của người này.
Hai người bàn bạc 1 chút xem nên viết báo như nào, Tôn Tĩnh Vân không hề lo văn của mình không được đăng báo, nếu như người nào dám thách thức giới hạn kiềm chế của cô, thì đừng trách đại tiểu thư đây không khách khí.
Tiễn Tôn Tĩnh Vân về, Từ Quân Nhiên trở lại căn phòng, nhưng lại không nghỉ ngơi ngay.
Châm một điếu thuốc, chậm rãi đi về phía cửa sổ, vẻ mặt từ quân nhiên rất nghiêm túc, sắc mặt u ám.
- Sơn Vũ Ngọc đã đến Phong Mãn Lầu
Trong lòng tự nhủ một câu, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Kì thực hắn không hề biểu hiện ra một cách nhẹ nhàng như thế, ít nhất là đối với Tôn Tĩnh Vân, hắn không hoàn toàn nói hết chân tướng sự việc.
Chuyện lần này, tuyệt đối không hề đơn giản như vậy, làm không tốt, bản thân sẽ bị cuốn vào ván cờ của mấy vị đại lão trong uỷ ban tỉnh.
Hồ Hữu Tài cũng tốt, Lưu Bân cũng được, cho dù bọn họ có gan to, e rằng cũng ko dám tuỳ tiện vu cáo cho Lãnh Nhạc, nói cho cùng cũng là người của văn phòng uỷ ban tỉnh, người đứng sau lưng đường đường là nhân viên chính phủ, lãnh đạo của bộ, dám chơi Lãnh Nhạc một vố, ít ra cũng phải có chứng cứ thực tế mới được, hoặc nhóm người chuẩn bị âm thầm hại Lãnh Nhạc, có người có thế lực không thua Tôn Chấn An nên căn bản không sợ ông ta báo thù.
Nếu nói như vậy, vậy thì chân tướng, e rằng sẽ khiến người ta dựng tóc gáy.
Vu Trạch Diễn và những người đứng sau, là phái bảo thủ có thế lực ở Giang Nam, là tập đoàn lợi ích do phó bí thư uỷ ban tỉnh, phó phòng phòng tổ chức của uỷ ban tỉnh Trần Sở Lâm đứng đầu. Người như Hồ Hữu Tài, hoặc là dựa vào mấy người Trần Sở Lâm, hoặc là nghe theo lời xui khiến của ai đó, ý định ngồi trên núi xem hổ đấu nhau. Nếu biết thế lực của đám người Trần Sở Lâm lớn như vậy, ở tỉnh Giang Nam có thể coi là đàn anh đàn chị, một khi đấu với một con mãnh long nhảy dù từ thủ đô xuống như Tôn Tĩnh Vân, thì chính đàn Giang Nam chắc chắn sẽ là cảnh tượng long trời giống như sao hoả va vào trái đất.
Nếu như chuyện đó thực sự xảy ra, người đang ở loạn cục như Trịnh Vũ Thành chắc chắc không thể may mắn thoát, thậm chí Từ Quân Nhiên, tám chín phần cũng sẽ bị đuôi bão quét tới.
Điều quan trọng nhất là, chuyện này bây giờ liên quan đến ba bên thế lực, Từ Quân Nhiên lại không thể chọc vào bên nào.
Hôm nay Tôn Chấn An bảo Lạnh Nhạc tới, mặc dù không có gì đáng nói, nhưng lời nói trong ngoài đều lộ ra ý tứ, là anh ta hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, mà ám thị của Lãnh Nhạc đối với Từ Quân Nhiên cũng biểu thị một điều, đó chính là anh ta không có tham gia vào chuyện nhận thầu của nhà khách dân tộc, như vậy cũng có thể nói, Lưu Bân đang nói dối?
Vừa nghĩ tới chuyện này, lông mày Từ Quân Nhiên không khỏi nhíu lại.
Thư ký của Bí thư tỉnh ủy đang nói dối?
Dù nghĩ thế nào, Từ Quân Nhiên đều cũng không cảm thấy Lưu Bân cần thiết phải lừa mình, nhưng ông ta vì sao lại sửa đổi chuyện của Trịnh Vũ Thành, có hình bóng của Lãnh Nhạc ư? Ông ta có được thông tin này từ đâu?
Liên tưởng đến hình ảnh Hồ Hữu Tài, lưng của Từ Quân Nhiên đột nhiên toát mồ hôi lạnh, lẽ nào, đằng sau chuyện này, người luôn ủng hộ là Chu Đức Lượng?
Vừa nghĩ đến lão già thoạt nhìn thì có vẻ hiền từ và hoà nhã kia, ở huyện thành Võ Đức luôn có dáng vẻ ân cần dạy dỗ đối với mình, Từ Quân Nhiên nhịn không được lắc đầu, có lẽ là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng nghĩ khác đi, chuyện này người có nghi vấn lớn nhất, chắc chắn là có sự tham gia của Chu Đức Lượng.
Cho dù từ góc độ nào, Chu Đức Lượng sẽ là người có lợi nhất khi Trần Sở Lâm khiêu chiến với Tôn Chấn An, thậm chí Từ Quân Nhiên đều có thể tượng tượng ra, một khi Trần Sở Lâm và Tôn Chấn An hai người họ trong hội thường vụ vì chuyện nhà khách dân tộc nhận thầu mà đối đầu gay gắt, khi cục diện trở thành thế giằng co, Chu Đức Lượng lại thản nhiên buông ra một câu:
- Nghe nói hiện giờ người muốn nhận thầu nhà khách dân tộc là người nhà của hai vị.
Cảnh tiếp sau đó, Từ Quân Nhiên nhắm mắt cũng nghĩ ra.
Chủ tịch tỉnh tân nhiệm Tôn Chấn An sẽ thề thốt không chịu nhận chuyện này, sau đó bắt đầu biện bạch cho con rể Lãnh Nhạc, mà Trần Sở Lâm thì sẽ khá là khó xử, nói cho cùng những người như Vu Trạch Diễn thực sự là thân thuộc với ông ta, như vậy cuối cùng người thu dọn tàn cuộc, giải quyết gọn ghẽ, chắc chắn vẫn sẽ là một tay của vị bí thư Tỉnh ủy Chu Đức Lượng này.
Hoặc là, chuyện này tiến triển đến cuối cùng, Vu Trạch Diễn sẽ mượn quyền nhận thầu nhà khách dân tộc, lúc đó chỉ cần tuỳ tiện tìm người nói cho Tôn Chấn An biết tất cả từ đầu đến cuối, tin chắc rằng Tôn Chấn An bị người khác lợi dụng chắc chắn sẽ rơi vào bẫy, đến lúc đó ông ta chắc chắn cũng sẽ đối lập với Trần Sở Lâm.
Dù nói thế nào, Tôn Chấn An và Trần Sở Lâm, qua chuyện này, chắc sẽ không cùng một chiến tuyến nữa.
Nhưng nếu thực sự là như vậy, thế chẳng phải nói, người trong tỉnh uỷ như Chu Đức Lượng, trên thực tế là một nhà tham mưu?
Vừa nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên toàn than chợt toát mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận