Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 346: Mã Tụ Bảo.

- Ai nha, trưởng khoa Tạ, chị đến rồi.
Từ Quân Nhiên cười khổ với Tạ Mỹ Quyên, vừa muốn nói chuyện, từ xa chợt truyền đến một giọng nói, quay đầu nhìn lại, phát hiện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ở trong một nhóm mấy người đi tới, tiếng nói vừa rồi chính là anh ta.
Tạ Mỹ Quyên bên cạnh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía trước, ôn hòa nói:
- Bí thư Mã, người này tôi đưa đến cho các anh. Tình hình giao thông của huyện chúng ta kém như vậy, ngược lại vất cả cho bí thư Mã dẫn nhiều người đợi lâu như vậy.
Từ Quân Nhiên đánh giá bí thư Mã, xem ra đây chính là bí thư Đảng ủy xã Trường Thanh Mã Tụ Bảo.
- Trưởng khoa Tạ đây khách khí rồi, chúng ta là quan hệ gì chứ, trưởng khoa Tạ cô đại giá quang lâm, cho dù đem cả nhóm đến nghênh đón, cũng không quá đáng đâu.
Mã Tụ Bảo cười đùa tí tửng nói với Tạ Mỹ Quyên, tròng mắt lại không ngừng đánh giá thân hình Tạ Mỹ Quyên.
Đôi mi thanh tú Tạ Mỹ Quyên cau lại, trừng mắt liếc Mã Tụ Bảo:
- Mã Tụ Bảo, anh bớt nói ngọt đi. Đây là bí thư Từ – Từ Quân Nhiên được điều tới xã Trường Thanh các anh, người ta là người có học của trường Đảng Trung ương, lãnh đạo thành phố đều tự mình tiếp đón qua. Tôi nói cho anh biết, nếu như anh lại đùa tiếp, đừng trách ban tổ chức chúng tôi gây phiền phức cho anh!
Mã Tụ Bảo sững sờ, mấy ngày trước Chu Trạch Thành gọi điện cho mình, nói gần nói xa muốn anh ta chiếu cố phó bí thư mới được điều tới, anh ta còn tưởng là đơn vị liên quan của Chu Trạch Thành, nhưng bây giờ thấy thái độ của Tạ Mỹ Quyên, vị phó bí thư mới Từ Quân Nhiên này, nói không chừng không phải là người bình thường. Dù sao nếu là đơn vị liên quan của Chu Trạch Thành, ông ta phải tìm người giúp đỡ, mà sẽ không trịnh trọng để Tạ Mỹ Quyên cảnh cáo mình như thế. Xem ra, nhân vật ở sau lưng là Chu Trạch Thành không dám trêu chọc thậm chí còn phải cố gắng lấy lòng.
- Bí thư Từ, xin chào, xin chào, tôi là Mã Tụ Bảo, hoan nghênh cậu đến xã Trường Thanh công tác.
Trong lòng Mã Tụ Bảo nghĩ như vậy, trên mặt lại bất động thanh sắc tươi cười với Từ Quân Nhiên. Cười chào hỏi với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mới đến, đương nhiên sẽ không tỏ thái độ nào quá đáng, nở một nụ cười như thế:
- Bí thư Mã, sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều.
Mã Tụ Bảo cũng không khách khí, bắt đầu giới thiệu mấy cán bộ của xã Trường Thanh với hắn, người không nhiều lắm, chỉ có bốn năm người, đều là thành viên Đảng ủy của xã Trường Thanh.
Từ Quân Nhiên ở một bên chào hỏi những người này, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ. Vì hắn, trong những người này. Vậy mà không có một cán bộ làm việc ở chính phủ xã Trường Thanh, nói thẳng ra, hôm nay đến nghênh đón mình, đều là cán bộ của Đảng ủy.
Chẳng lẽ, giữa Đảng ủy và chính quyền xã Trường Thanh, còn có mâu thuẫn gì?
Trong lòng lóe lên ý nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên cũng không nói thêm gì, dường như không để ý đến điểm không bình thường này.
- Trưởng khoa Tạ, đi thôi, chúng ta vào nhà hàng.
Mã Tụ Bảo đợi mấy phó bí thư Đảng ủy chào hỏi qua với Từ Quân Nhiên, rồi mới nói chuyện với Tạ Mỹ Quyên.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, mới đến nhận chức, chẳng lẽ không cần đến chính quyền xã Trường Thanh họp sao?
Thấy biểu hiện của Từ Quân Nhiên đầy kinh ngạc, Lô Đông Thăng chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy vừa mới chào hỏi hắn cười nói:
- Là như vậy, bí thư Từ, nơi này chúng tôi rất lớn. Đám cán bộ họp một lần đều phải thông báo trước mấy ngày, vì thế thường không phải việc đặc biệt trọng đại, trong xã không gọi mấy cán bộ thôn đến.
Mã Tụ Bảo gật đầu nói:
- Đúng vậy, bí thư Từ cậu lần này đến nhận chức. Chúng tôi cũng không biết, vốn cho rằng mấy hôm trước cậu sẽ tới, không ngờ kéo dài tới mấy ngày. Lúc này sắp qua mùa xuân, nhiều việc bên dưới phải xử lý, mấy người chúng tôi cũng là đúng lúc ở nhà, nếu không thì lúc trưởng khoa Tạ gọi điện đến, tôi chuẩn bị xuống dưới thôn rồi.
Từ Quân Nhiên ngược lại không nghĩ nhiều, dù sao loại việc này ở cơ sở rất bình thường, làm việc cơ sở vất vả người thường không thể hiểu. Mọi người đều cho rằng làm lãnh đạo đều nên ngồi trong văn phòng hưởng phúc, uống nước trà, đọc báo. Nhưng trên thực tế, không phải tất cả lãnh đạo đều có thể thư thái như vậy. Giống như rất nhiều cán bộ làm việc ở cơ sở, phần lớn thời gian đều phải hao phí trên ở các làng khác nhau, nói thẳng ra là việc vụn vặt trong nhà.
Điểm này, kiếp trước Từ Quân Nhiên từng làm ở cơ sở, ngược lại rất hiểu những lời của Mã Tụ Bảo.
Tạ Mỹ Quyên lại nhướng mày:
- Vương Tường Lâm đâu?
Trước kia Từ Quân Nhiên đã từng nghe nói, Vương Tường Lâm là phó bí thư Đảng ủy kiêm trưởng làng chính quyền xã Trường Thanh, cũng là một cán bộ rất có thủ đoạn, có thể ngang địa vị ở xã Trường Thanh với Mã Tụ Bảo, nhưng thủ đoạn của người này rất lợi hại.
Mã Tụ Bảo nói:
- Thật là không khéo, hôm qua trưởng làng Vương xuống dưới thôn, nghe nói hai ngày nữa mới quay về.
Tạ Mỹ Quyên há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, quay đầu nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Tiểu Từ, cậu nói làm sao bây giờ? Chị nghe theo cậu.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chị Tạ chị không cần lo lắng cho tôi, bây giờ tôi xem như là người nơi này, cán bộ trong huyện của chị, dù sao cũng phải để tôi thổ công nơi này làm chủ nhà tận tình đi.
Mã Tụ Bảo nghe những lời này của Từ Quân Nhiên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, liếc nhìn Lô Đông Thăng, nhưng không lên tiếng.
Tạ Mỹ Quyên tất nhiên cũng hiểu cách làm của Từ Quân Nhiên, không có gì hơn là không muốn vì những chuyện này mà đắc tội Mã Tụ Bảo, phải biết rằng hắn chỉ là phó bí thư Đảng ủy, còn là kiêm chức phó trưởng làng, ở đây không có thời kỳ phó bí thư chuyên trách, theo sắp xếp của Đảng ủy, Từ Quân Nhiên ít nhất muốn xếp vào mấy chức đếm ngược, dù sao tuy nói hắn là phó bí thư Đảng ủy, nhưng việc phân quản đều là của chính quyền xã. Hơn nữa mới đến chưa quen thuộc tình hình, Từ Quân Nhiên tất nhiên không muốn vì chút việc này mà đắc tội ngưới khác.
Nghĩ tới đây, Tạ Mỹ Quyên cười cười, gật đầu nói với Mã Tụ Bảo:
- Bí thư Mã, vậy thì theo sự sắp xếp của các anh đi. Buổi chiều tôi còn phải quay về thị trấn, chúng ta tùy tiện ăn bữa cơm đi.
Mã Tụ Bảo cười ha hả:
- Vậy thì được, coi như làm tiệc tẩy trần cho bí thư Từ đi.
Một bữa cơm ăn không đến hai giờ, trong lúc đó Tạ Mỹ Quyên không uống rượu, nhưng Mã Tụ Bảo không ngừng mời rượu Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên cũng không khách sáo, mấy người ăn uống linh đình, ngược lại uống không ít rượu.
Xe khách quay về rất nhanh sắp đến, Từ Quân Nhiên cùng mấy người Mã Tụ Bảo đích thân tiễn Tạ Mỹ Quyên lên xe, trước lúc Tạ Mỹ Quyên đi, kéo Từ Quân Nhiên thấp giọng nói:
- Ở xã Trường Thanh, không được tỏ thái độ, nếu làm việc có chỗ không hiểu, có thể đến thị trấn tìm tôi hoặc bộ trưởng Chu.
Từ Quân Nhiên biết, là cô ấy đang giúp mình, vừa nãy nếu không phải Tạ Mỹ Quyên trên bàn rượu làm ra vẻ nhắc nhở hắn, bản thân vẫn thật không biết, Đảng ủy xã Trường Thanh và chính phủ xã, không ở cùng một văn phòng.
Bình thường mà nói, loại việc này ít xảy ra, Đảng ủy và chính quyền cơ sở phần lớn đều ở một nơi treo hai tấm biển, tình huống giống như xã Trường Thanh, thực sự khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ.
Sau đó Mã Tụ Bảo giải thích với Từ Quân Nhiên, hóa ra xã Trường Thanh là do hai công xã nhỏ sáp nhập với nhau, cho nên Đảng ủy và chính quyền phân ra ở hai nơi.
Tuy không nói gì thêm, nhưng bản năng Từ Quân Nhiên cảm thấy, sở dĩ trong xã xuất hiện tình huống bí thư cùng trưởng làng địa vị ngang nhau, chỉ sợ có quan hệ với việc này.
Chỉ có điều lúc này hắn không nên hỏi nhiều, nói nhiều sai nhiều, Từ Quân Nhiên cũng không biết trong Đảng ủy xã rốt cuộc ai là người của ai, nhỡ bản thân hỏi sai người, làm không tốt sẽ thành cái đích bị mọi người chỉ trích, điểm này hắn lại có kinh nghiệm. Đừng thấy bản thân là người trọng sinh, nhưng rất nhiều cán bộ những năm 80 này, đều là từ những người sống trong đại nạn mười năm, không nói đến sự khôn khéo cực độ của từng người, chơi đấu trí cũng đều không phải là đèn đã cạn dầu.
Mã Tụ Bảo đích thân sắp xếp, tiễn Từ Quân Nhiên đến ký túc xá tập thể của Đảng ủy xã, là do người Nhật thời kháng chiến Nhật năm đó để lại, Từ Quân Nhiên rất khó lý giải, những người Nhật kia vì sao ở nơi vắng vẻ như thế này lại xây một toàn nhà như thế, nhưng nếu người ta có thâm tình như thế, hắn cũng không nên từ chối, dứt khoát liền bố trí ổn thỏa.
- Bí thư Từ, mấy ngày nay tôi phải xuống dưới thôn, cậu thấy nơi này có được không, liên quan đến vấn đề phân công cậu, chúng ta đợi qua mấy ngày nữa thành viên Đảng ủy đều có mặt, lại nghiên cứu một chút.
Trước khi rời đi, Mã Tụ Bảo cười khổ nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, nhẹ nhàng gật đầu:
- Bí thư anh quyết định đi, tôi nghe theo anh.
Hắn cũng không phải là đồ ngốc, tình huống nơi này bây giờ, không phải do mình làm chủ, cần gì phải náo đến mức không thoải mái với Mã Tụ Bảo.
Thấy Từ Quân Nhiên thức thời như vậy, Mã Tụ Bảo cũng rất vui, vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên tạm biệt.
Sắp xếp giường đơn giản một chút, cất kỹ hành lý mình đem theo từ thủ đô, lúc này Từ Quân Nhiên mới rút môt điếu thuốc, châm lên, sau khi hút một hơi sâu, chậm rãi phun ra một vòng khói, ánh mắt trở nên mạnh mẽ.
Trong quan trường, một người có chút chuyện, giống như một người ngã từ trên ngựa xuống. Ngã xuống không đáng sợ, đáng sợ là lúc đó vừa hay có một chiếc xe đi đến, mà trong quan trường, có thể là rất nhiều xe đè lên người. Từ Quân Nhiên rất hiểu đạo lý này, hắn cũng biết, nay mình ở xã Trường Thanh vui cười, tuy không thể nói là tứ bề khốn đốn, nhưng thực sự là bị cô lập. Không chỉ không biết mặt đối thủ, còn phải đối mặt với tình huống không biết ở xã Trường Thanh.
Từ Quân Nhiên có một loại cảm giác, đó là nếu ở đây làm mấy năm, mình có thể thực sự sẽ trưởng thành hơn.
Trong cuộc sống vốn có rất nhiều từ có nội dung rõ ràng, có hàm ý đặc biệt, nhưng chỉ cần hơi dính đến quan trường hoặc chính trị, nội hàm liền phong phú. Trưởng thành, có người chỉ ra là có cách nhìn, có người chỉ ra là quyết đoán, có người chỉ ra là giỏi về điều khiển cục diện phức tạp, còn có người chỉ ra là ăn ở khéo đưa đẩy.
Mà Từ Quân Nhiên thấy, trưởng thành thực sự, là có thể hoàn hảo khống chế quyền lực trong tay mình, hơn nữa lợi dụng những quyền lực này làm việc vì người dân trước, thực hiện lý tưởng chính trị của mình có thể từng bước thăng tiến trên con đường làm quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận