Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 374: Sự trêu đùa của số mạng.

- Tôi muốn biết di thư của Trần Ái Quốc, rốt cuộc là thế nào?
Từ Quân Nhiên nhìn về phía An Duy Minh, bình tĩnh hỏi. Chuyện này hắn phải biết rõ, bởi vì hiện tại tất cả những chuyện này đổ lên đầu hắn là bởi vì nội dung trong bức di thư kia, lời đồn hắn bức tử Trần Ái Quốc cũng từ đây mà ra. Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, không phải hắn ép Trần Ái Quốc chọn con đường này, nếu như Trần Ái Quốc bị Dương Liên Hoa và An Duy Minh làm cho tức chết vậy thì không thể nào lại viết ra bức di thư kia.
Phải biết, chính bức thư đó sẽ giúp An Duy Minh thoát tội, đầu Trần Ái Quốc bị úng nước rồi mới có thể giúp cho vợ mình thoát tội.
Quả nhiên, sau khi nghe xong câu hỏi này của Từ Quân Nhiên, An Duy Minh liền cười khổ:
- Bí thư Từ, không phải cậu biết rồi sao mà còn cố hỏi? Tất nhiên là tôi tự viết rồi. Dù sao thì An Duy Minh tôi cũng là người có học, sao có thể không biết đến chiêu mượn dao giết người này.
Từ Quân Nhiên không khỏi thở dài, dường như không thấy hài lòng với đáp án này, nhìn An Duy Minh hỏi tiếp:
- Tôi hỏi anh, người đứng sau anh là ai?
An Duy Minh ngập ngừng không nói, Dương Liên Hoa định nói nhưng lại thôi.
Từ Quân Nhiên không phải kẻ ngu, hắn tất nhiên không tin mấy năm nay An Duy Minh tham lam bao nhiêu khoản như vậy, chỉ là được mấy người của tổ liên hợp công tác tác thôn và đảng ủy thôn bao che cho. Nếu như y không có đút lót chỗ khác, Từ Quân Nhiên mới nghi ngờ, người này rốt cuộc là người có đầu óc hay không, phàm là người có đầu óc đều không làm như vậy.
- Bí thư Từ, thật xin lỗi, tôi không thể nói được.
An Duy Minh trầm mặc một hồi lâu mới từ từ nói ra một câu mà Từ Quân Nhiên cũng đã đoán được trước.
Lựa chọn của y cũng không nằm ngoài dự liệu của Từ Quân Nhiên, ngược lại Thôi Tú Anh lại đầy căm phẫn nói:
- Tổ trưởng An, lúc này rồi, anh còn bao che cho mấy kẻ xấu kia hay sao? Anh ….
Thôi Tú Anh còn chưa nói hết câu, Từ Quân Nhiên đã hất tay, ngăn lại cô lại, hắn nhìn An Duy Minh, điềm đạm nói:
- Tôi biết ý của anh, anh còn trông cậy những người kia sẽ cứu mình. Có điều tôi có thể nói với anh, hiện giờ đang trong chiến dịch đàn áp, chỉ cần là phạm tội lưu manh thôi, hơn nữa chuyện hãm hại tôi cũng đủ có thể khiến cho anh chịu án tử hình! Những người kia dù có quyền thế thông thiên cũng không thể nào cứu được anh đâu, bởi vì sai lầm lần này của anh quá nghiêm trọng.
Từ Quân Nhiên thở dài một cái, nhìn Dương Liên Hoa:
- Tổ trưởng An và chị một lòng muốn chết vậy thì thôi đi, chỉ tiếc là đứa trẻ trong bụng của chị cũng phải theo hai người đi gặp Diêm Vương, chẳng lẽ hai người không thấy thương xót cho cốt nhục của mình sao?
Mấy lời này nói ra khiến cho sắc mặt của An Duy Minh thoáng cái trở nên rất khó coi, ngay đến sắc mặt Dương Liên Hoa cũng tái nhợt, không khỏi lấy tay xoa xoa bụng của mình. Bọn họ biết được, hiện giờ trước mặt mình chỉ có con đường chết, nhưng bất kể có như thế nào, là người làm cha làm mẹ, dù có tâm địa độc ác, không quan tâm điều gì cũng không đành lòng nhìn cốt nhục của mình chịu chết cùng mình.
Từ Quân Nhiên nhìn thấy nét mặt của họ giãn ra, lại tiếp tục nói tiếp:
- Tổ trưởng An, tôi có sao nói vậy, mạng của anh có lẽ khó giữ, nhưng còn chị Dương tôi có thể nhờ trưởng bối trong nhà ra mặt giúp đỡ.
An Duy Minh nghi ngờ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu nói thật chứ?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Lời thật hay lời giả, anh có thể chọn không tin tôi.
An Duy Minh nghe vậy liền cười khổ, đúng như Từ Quân Nhiên nói, không cần biết là Từ Quân Nhiên nói thật hay nói dối, hiện giờ y cũng không có sự lựa chọn nào khác, giống như đã trên dây cung, không thể nào không phóng đi, hoặc là chọn mình và Dương Liên Hoa chết chung, hoặc là chọn một mình chống đỡ, để Từ Quân Nhiên giúp, cứu con và Dương Liên Hoa.
- Bí thư Từ, tôi và Duy Minh thật lòng yêu nhau, anh ấy vì tôi mà nhiều năm nay vẫn chưa lấy vợ …
Dương Liên Hoa bắt đầu khóc than.
Từ Quân Nhiên trong lòng cũng thấy khó chịu, thở dài một hơi:
- Hai người tự bàn bạc với nhau đi!
Nói xong hắn quay người, đi ra ngoài, Thôi Tú Anh cũng chạy theo Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đi ra ngoài nhìn mặt trời đang chiếu có hơi chói mắt, đột nhiên lắc đầu đầy vẻ buồn rầu, chuyện này hắn cũng không biết là đúng hay sai, tuy Dương Liên Hoa không có nói rõ nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Năm đó chị ta và Trần Ái Quốc lấy nhau, nếu như nói bên trong không có ẩn tình thì đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin. Năm đó là một năm đầy rầy những sai lầm, cái gọi là tình yêu chân chính là một thứ vô cùng tức cười, cuộc sống của các thanh niên tri thức rất lâu về sau mới thấy được những điều tốt đẹp như trên báo chí giới thiệu. Cuộc sống của các tri thức trẻ thật sự vô cùng gian khổ.
Từ nhỏ đã sinh sống và lớn lên ở nông thôn đã cho Từ Quân Nhiên có cơ hội được hiểu thêm về lịch sử một cách chân thật nhất, hắn đã từng được nghe nói cũng đã từng được tận mắt chứng kiến cuộc sống thật sự của các tri thức trẻ. Từ Quân Nhiên đột nhiên phát hiện ra cái sai lầm thời đại đó, chuyện này tất nhiên cũng rất phổ biến.
Những người này giống như Dương Liên Hoa và An Duy Minh vậy, là những thế hệ đáng buồn nhất, cuộc đời của bọn họ bởi vì một cuộc vận động mà đã xảy ra biến đổi không thể chuyển hóa, tình yêu, sự nghiệp, gia đình đều biến thành bọt nước trong sự chuyển động đó.
- Bí thư Từ, bọn họ thật đáng thương.
Giọng nói của Thôi Tú Anh vang lên sau lưng Từ Quân Nhiên.
- Có phải không?
Từ Quân Nhiên cười, gật đầu, quay lại nhìn Thôi Tú Anh lúc này hai mắt đã đỏ lên, biết rõ cô gái trẻ này đã bị chuyện tình đau khổ của cặp đôi này làm cho xúc động.
- Số mạng của con người, có đôi khi chỉ cómột lần chọn lựa đó. Lựa chọn đúng có thể tạo nên một con người, nhưng lựa chọn sai tất nhiên có thể hủy diệt một con người, Từ Quân Nhiên nhìn Thôi Tú Anh chậm rãi nói.
- Đây chính là nhân sinh, chờ sau này khi cô trải qua nhiều chuyện tự nhiên sẽ hiểu được.
Thôi Tú Anh khẽ gật đầu, một lát sau mới hét lớn lên:
- Lừa đảo, cậu còn ít tuổi hơn tôi, lấy gì mà giáo huấn tôi!
Nói rồi, cô lại ngạc nhiên:
- Phải rồi, cái giám định huyết thống gì đó mà cậu mới nói, có thật không vậy?
Rõ ràng là cô rất tò mò về loại kỹ thuật có thể phân tích ra con cái rốt cuộc là của ai. Dù sao với người dân Trung Hoa những năm 80, đây chính là một chuyện vô cùng thần kỳ. Về cơ bản có thể xem đây là đỉnh cao của khoa học kỹ thuật rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, cơn tức bị đè nén trong lòng, hôm nay điều tra thêm được manh mối của vụ án đã phát tán không ít, hắn nhìn Thôi Tú Anh nói:
- Thôi Tú Anh, cô đến tổ công tác bên đó tìm trưởng Khoa Dương của Ủy ban kỷ luật huyện, bảo anh ta thông báo cho lãnh đạo huyện ủy, chuyện này đã điều tra xong, chúng ta cuối cùng có thể kết án.
Thôi Tú Anh đồng ý nhưng lại có hơi do dự hỏi:
- Vậy, Quân Nhưng, cậu sẽ cứu chị Dương sao?
Hiển nhiên là cô lo lắng cho vận mệnh của Dương Liên Hoa, dù sao thì đứa bé trong bụng của Dương Liên Hoa cũng là một tính mạng vô tôi.
Tâm tình của Từ Quân Nhiên rất tốt, cố tình nói đùa với cô:
- Vậy cô cảm thấy tôi có nên cứu chị ta hay không?
Thôi Tú Anh rõ ràng là không ngờ Từ Quân Nhiên sẽ hỏi như vậy, cố tình lắp bắp :
- Tôi … tôi biết hãm hại anh là lỗi của họ nhưng … nhưng … nhưng dù sao đó cũng là một đứa bé.
Từ Quân Nhiên cười đáp:
- Đúng vậy, dù sao cũng là một đưa bé.
Hắn dừng lại một chút, nhìn Thôi Tú Anh nói:
- Nói như vậy, cô muốn tôi cứu chị ta sao?
Thôi Tú Anh giật mình, lập tức cúi đấu gật gật, khẽ đáp:
- Tôi không đành lòng …
Cô nói xong, lại sợ Từ Quân Nhiên cho rằng mình đang đứng bên phía kẻ địch, vội vàng giải thích:
- Tôi biết bọn họ rất đáng giận, làm chuyện xấu, lại còn hãm hãi anh nhưng đưa bé kia thật sự vô tội, cho dù cha mẹ nó có tội cũng không thể để đứa bé phải gánh chịu ….
Từ Quân Nhiên cười cười, thản nhiên nói:
- Cô đã muốn tôi cứu, vậy cứu là được rồi!
- Thật sao?
Thôi Tú Anh nghe vậy liền ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ lên sự vui mừng:
- Anh thật sự đồng ý?
Từ Quân Nhiên cười cười, lấy tay đặt lên vai cô:
- Cô đã nói như vậy, nếu như tôi không đồng ý cứu người vậy chẳng phải trong mắt cô tôi sẽ biến thành một tên khốn nạn lòng dạ hẹp hòi hay sao?
Khuôn mặt của Thôi Tú Anh thoáng cái liền đỏ ửng giống như quả táo chín mọng, lí nhí đáp:
- Vậy, tôi đi gọi người …
Nói xong, không đợi Từ Quân Nhiên trả lời, cô liền đi luôn khỏi nơi này.
Từ Quân Nhiên nhìn bóng lưng của cô, không khỏi mỉm cười. Mới vừa rồi, hắn bị sao vậy, sao lại có thể hành động tùy tiện như thế, chẳng lẽ đã bị tuổi trẻ của cô cảm hóa, khiến cho lòng hắn vốn đã tĩnh lặng không dao động nay lại dậy sóng?
- Ha ha, mình thật là vô vị!
Từ Quân Nhiên tự mình lẩm bẩm, sau đó, sắc mặt lại nghiêm túc trở lại, hắn biết rõ, chuyện tình cảm của phụ nữ là chuyện nhỏ, còn hiện giờ trước mặt hắn là một chuyện vô cùng phiền phức.
- Vương Trường Lâm hay là Mã Tụ Bảo?
Từ Quân Nhiên yên lặng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong lòng đang thầm suy nghĩ, kẻ đứng đằng sau An Duy Minh này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể dùng khí lực lớn như vậy để đối phó mình, hận không thể giáng cho mình một đòn chí mạng sau đó đuổi mình ra hỏi xã Trường Thanh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận