Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 223: Kiếm chuyện.

Kim Thái Nghiên trước giờ không ngờ, trừ Hô Diên Ngạo Ba cha mình, mình còn ghét một người đàn ông khác!
Trên đời này còn có loại người thế này!
Cái gì mà chó mèo hắn cũng chăm sóc, lẽ nào trong mắt hắn, mình giống với chó mèo sao?
- Tôi không cần anh chăm sóc!
Kim Thái Nghiên lạnh lung nói với Từ Quân Nhiên…
Từ Quân Nhiên lạnh nhạt nhìn Kim Thái Nghiên, bình tĩnh nói:
- Chăm sóc cô là tôi đã hứa với Bí thư Hô Diên, tuy nhiên cô yên tâm, tôi cũng chẳng có ý định dính líu, hay thấy người sang bắt quàng làm họ với cô, cô có thể yên tâm.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nói với Kim Thái Nghiên:
- Cô còn vấn đề gì sao?
Kim Thái Nghiên hít sâu một hơi, cô tin nếu mình có thể hoạt động, chắc chắn sẽ đánh cho tên đáng ghét trước mặt ngã lăn xuống đất, nhưng tiếc là tay chân mình đều bị thương, chỉ có thể nhẫn nại nhìn Từ Quân Nhiên, cắn răng nói:
- Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể ra ngoài không? Vì tôi cần yên tĩnh một lát!
Từ Quân Nhiên cười ha ha, vuốt mũi mình, quay người ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Từ Quân Nhiên không kìm được nở nụ cười khổ, Hô Diên Ngạo Ba còn bảo mình khuyên nhủ con gái của ông sao? Nói đùa kiểu gì vậy, mình và cô gái này trời sinh đã xung khắc, không đánh nhau coi như được ông trời phù hộ rồi.
Kim Thái Nghiên nằm trên giường bệnh, buộc mình phải nhắm mắt. Nhưng trong đầu lại không tự chủ nhớ đến bóng dáng đó trước khi hôn mê.
Cho dù cô hôn mê được đưa đến bệnh viện, nhưng vẫn còn chút ý thức mơ hồ, dĩ nhiên cô biết, có người mặc quần áo, rồi cõng mình đến bệnh viện, cảm giác dựa vào tấm lưng đó, khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp, đó là một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Vì sao? Vì sao lại cứu tôi? Có đúng là vì mệnh lệnh của ông ấy không?
Kim Thái Nghiên nằm ở trên giường, chầm chậm nghĩ.
Nói là chăm sóc, trên thực tế là ý của Hô Diên Ngạo Ba, là muốn Từ Quân Nhiên có thời gian thì đến thăm Kim Thái Nghiên, dù sao trong bệnh viện cũng đã có ý tá rồi. Hơn nữa lúc đầu do Từ Quân Nhiên suy nghĩ hơi quá, thương thế của Kim Thái Nghiên cũng không nghiêm trọng đến như vậy, có điều vì mất quá nhiều máu nên mới hôn mê thôi, vết thương sau lưng chảy khá nhiều máu, lại thêm tay chân bị gãy xương, những nơi khác, không trở ngại gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao.
Từ Quân Nhiên ra khỏi bệnh viện, lại về nhà khách Dân tộc.
- Vũ Hiên, sao anh lại đến đây?
Vừa bước vào cửa nhà khách Dân tộc, Từ Quân Nhiên sững sờ, vì xuất hiện trước mặt hắn, là Tôn Vũ Hiên đang ngồi trên ghế ngay trước cửa, có điều hiện nay anh ta đang làm việc ở Sở công an tỉnh Giang Nam, lúc này không mặc đồng phục cảnh sát, mà chỉ mặc thường phục.
Thấy Từ Quân Nhiên, Tôn Vũ Hiên đứng dậy, nở nụ cười:
- Cô út bảo tôi tới, nói có người làm loạn, cô ấy không thích.
Từ Quân Nhiên lập tức cứng người, Tôn Tĩnh Vân thật khí phách, chỉ một câu không thích của cô ấy, chắc hẳn không ít người chịu xui xẻo.
- Vậy sao cậu lại ngồi trước cửa?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Tôn Vũ Hiên trợn mắt:
- Hôm nay tôi mời Trưởng phòng Quách và mấy đồng nghiệp đến ăn cơm.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, không thể ngờ Tôn đại thiếu gia vốn cương trực liêm chính cũng học thói xấu, có mặt đen tối đến như vậy.
Vừa nghĩ đến đám du côn do Vu Trạch Diễn và Nhâm Thâm gọi đến phá rối nhà khách Dân tộc, giờ đụng phải mấy lãnh đạo Sở công an tỉnh đang dùng cơm, chậc chậc, Từ Quân Nhiên có chút thương xót cho mấy tên đáng thương này. Quả nhiên không thể tùy tiện gây họa mà.
- Bí thư Từ?
Trong lúc Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên đang nói chuyện, một giọng nói kinh ngạc vang lên sau lưng, Từ Quân Nhiên quay người lại, thấy mấy người đi về phía này, người đi đầu là vị Trưởng phòng Quách Vĩ Toàn Phòng cảnh sát hình sự hai Sở công an tỉnh mà mình đã từng có duyên gặp mặt ở huyện Võ Đức, anh ta cũng là anh vợ của Lưu Liễu.
- Trưởng phòng Quách? Hân hạnh, hân hạnh, đây là…
Từ Quân Nhiên bắt tay chào hỏi Quách Vĩ Toàn, hơi bất ngờ hỏi.
Quách Vĩ Toàn càng bất ngờ hơn, chỉ chỉ Tôn Vũ Hiên:
- Bí thư Từ, anh quen với đồng chí Tiểu Tôn sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chúng tôi là bạn.
Sắc mặt Quách Vĩ Toàn thay đổi, cười ha hả, kéo Từ Quân Nhiên nói:
- Nếu đã là bạn, vậy thì ngồi cùng đi.
Anh ta là anh vợ Lưu Liễu, dĩ nhiên biết rõ Lưu Liễu có thể ngồi lên vị trí Cục trưởng cục công an huyện, có liên quan lớn đến đồng chỉ Tiểu Từ này, hơn nữa anh ta có nghe em gái nói, cấp trên của Lưu Liễu, cũng chính là Trưởng phòng Lý cấp trên của mình hiện nay, có quan hệ rất thân với Từ Quân Nhiên.
Mọi người vào tiệm cơm, Tôn Vũ Hiên đã sắp xếp xong xuôi, trong đại sảnh, mấy người cùng ngồi chung, Quách Vĩ Toàn cười nói:
- Bí thư Từ, lần này tới tỉnh thành, sao không đến chỗ Trưởng phòng chúng tôi.
Mấy Trưởng ban và Phó phòng đều sững sờ, hơi bất ngờ nhìn Từ Quân Nhiên.
Tôn Vũ Hiên nhướn mày, lập tức hiểu ra.
Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ nhìn Quách Vĩ Toàn:
- Trưởng phòng Quách, anh nói gì?
Quách Vĩ Toàn cười nói:
- Trưởng phòng Lý Đông Viễn không chỉ một lần khen ngợi Bí thư Từ trước mặt tôi, dù Trưởng phòng mới điều tới không lâu, nhưng tôi cũng hay nói chuyện với anh ấy lắm.
Sau mấy câu, mấy cán bộ sở tỉnh kia đã cung kính Từ Quân Nhiên hơn, thái độ cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Con người ai cũng thực tế, lúc đầu bọn họ vốn nể mặt Tôn Vũ Hiên là đồng nghiệp, hơn nữa Quách Vĩ Toàn cũng quen Từ Quân Nhiên, cảm thấy người này cũng không tệ. nhưng đến khi Quách Vĩ Toàn bộc lộ mối quan hệ giữa Từ Quân Nhiên với lãnh đạo trực tiếp của họ – Lý Đông Viễn, địa vị của Từ Quân Nhiên trong lòng những người này đã nâng lên một bậc. Tuy Lý Đông Viễn mới được điều đến tỉnh thành không lâu, nhưng tất cả mọi người đều rõ, ông là người được Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Hô Diên rất coi trọng, e là ngay cả Sở trưởng cũng không thể làm khó Lý Đông Viễn, huống hồ là bọn họ.
Từ Quân Nhiên chỉ suy ngẫm một chút đã hiểu rõ ý tứ của Quách Vĩ Toàn, anh ta đang giúp mình.
Cười cười, Từ Quân Nhiên nói:
- Chú Sáu của tôi không ở tỉnh thành mà? Mấy hôm trước lúc gọi điện, chú ấy nói phải đi họp ở đâu đó.
Quách Vĩ Toàn gật đầu:
- Đúng vậy, Trưởng phòng mới đi hôm qua.
Lúc này Tôn Vũ Hiên đã bảo phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, hôm nay anh ta mời các lãnh đạo Phòng cảnh sát hình sự 3 Sở tỉnh, cấp thấp nhất cũng là lãnh đạo cấp phó khoa, còn có mấy Phó phòng, tuy Tôn Vũ Hiên nhìn bình thường, nhưng thời gian ở Sở tỉnh, mọi người đều suy đoán thân phận của anh ta, dù sao vẫn còn trẻ như vậy, lại từ Thủ đô đến, trừ những người đi đường thẳng như Quách Vĩ Toàn, những người còn lại đều mơ hồ suy đoán được thân phận của anh ta, hầu hết mọi người đều cảm thấy tên nhóc này chắc chắn có bối cảnh rất mạnh.
Quách Vĩ Toàn hơn ba mươi tuổi, vóc dáng rất cao, dáng người cường tráng, tuy nói đi được đến ngày hôm nay là có gia tộc đứng sau giúp đỡ, nhưng phần lớn vẫn là vì anh ta có bản lĩnh, Từ Quân Nhiên thoáng nhìn thấy mấy vết sẹo trên ngực anh ta sau lớp áo sơ mi, sau khi hỏi mới biết, đó là sẹo do truy bắt tội phạm mấy năm trước.
Công an thời bấy giờ, còn chưa thiếu chuẩn mực như sau này, hầu hết mọi người đều là bộ đội lui xuống, người đã từng đi lính hoàn toàn có thể tìm được tiếng nói chung, bình thường cũng không giỏi việc đâm chọt sau lưng, hầu hết, đồng nghiệp trong cùng ngành đều rất đoàn kết, có chuyện gì đều cùng tiến cùng lùi. Giống như bữa cơm hôm nay, không ít người đều biết trước kia Tôn Vũ Hiên dẫn người đến Tiệm cơm dân tộc ăn đã có xung đột với người bên bộ đội, hai bên có người bị thương, tuy chuyện này đã được ém lại, nhưng trong mắt những người này, chuyện này vẫn chưa xong.
Cho nên không ít người trong số họ cho rằng, bữa ăn hôm nay, Tôn Vũ Hiên định tính sổ lại chuyện cũ.
Những chuyện thế này rất bình thường trong giới quân đội, cho nên một đám đàn ông ba bốn chục tuổi chẳng coi chuyện này ra gì, mọi người đều mặc thường phục đến dùng cơm, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần nói vài câu không hợp nhau bèn lập tức động thủ, đó cũng không phải chuyện gì bất ngờ!
Từ Quân Nhiên tuy không biết ý định của Tôn Vũ Hiên, tuy nhiên hắn biết rõ, xem ra Tôn Tĩnh Vân đã chỉ thị cho anh hai nhà họ Tôn, có vẻ muốn vài người nào đó có chút ấn tượng. Bằng không hắn không tin, Tôn đại tiểu thư lại nhàm chán như vậy, chỉ vì lý do đó mà muốn Tôn Vũ Hiên phải dạy dỗ người.
Qua ba tuần rượu, năm món đồ ăn, trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, kẻ kiếm chuyện, quả nhiên tới thật rồi!
Một người đàn ông đầu trọc hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ bông, phanh ngực, sau lưng còn một đám đàn ông dáng vẻ lưu manh, không ít người trong người đều có gậy gộc gì đó, đám người này cũng coi là thông minh, không cầm dao, tránh gây sự chú ý.
Mười mấy người bước vào tiệm cơm, dĩ nhiên thanh thế không nhỏ, đám người này cũng không phải đến đây lần đầu, đám nhân viên vội vàng trốn một bên.
- Người đâu? Người đâu? Người chết đâu hết rồi?
Một người đàn ông tóc dài, quần ống loe, đập bàn kêu lớn.
Quách Vĩ Toàn nhướn mày, nhìn về phía Từ Quân Nhiên, thấy hắn đang uống rượu, vẻ mặt kinh ngạc.
- Bí thư Từ, đây là?
Quách Vĩ Toàn và Từ Quân Nhiên ngồi cùng nhau, thấy vậy thấp giọng hỏi.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, trả lời:
- Sáng nay tôi vừa mới báo cáo với Bí thư Hô Diên, Bí thư Hô Diên rất tức giận về hành vi gây rối kinh doanh của vài thế lực đen tối, đã chỉ thị cho chúng tôi phải kiên quyết đả kích hành động này!
Nghe thấy câu nói của Từ Quân Nhiên, hai mắt Quách Vĩ Toàn tỏa sáng, đưa tay ra ấn đồng nghiệp đang định đứng dậy lại, thản nhiên nói:
- Để xem bọn họ muốn gì.
Anh ta là người thông minh, dĩ nhiên biết Từ Quân Nhiên sẽ không nói dối mình, trong lòng hạ quyết tâm, dù không rõ kẻ đứng sau chuyện này lai lịch như thế nào, lần này coi như họ xui xẻo, đụng phải họng súng của mình, đúng lúc mình đang ở cửa ải phê duyệt lên vị trí Trưởng phòng.
Cùng lúc đó, đám kia bắt đầu lật bàn đuổi khách, bọn chúng như ỷ vào ai đó, không thèm để ý xem Tiệm cơm Dân tộc là nơi như thế nào, đắc tội người ta sẽ có kết quả gì, có vài người khách có ý kiến, đã bị đánh cho một trận, ngay lập tức tiệm cơm lớn trở thành một mớ hỗn loạn.
- Mấy người này, cút mẹ nó đi!
Cuối cùng, một người đàn ông mặc sơ mi sặc sỡ bước đến bàn Từ Quân Nhiên, lớn tiếng hét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận