Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 573: Ăn cướp.

Từ Quân Nhiên nhìn Điền Hồ, nói:
- Anh không cần cám ơn tôi, lão Điền, không giấu gì anh, với tình hình hiện tại, nói không chừng, chuyện lần này lại là tôi hại anh.
Điền Hồ ngây người một lúc, hơi ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, vẻ mặt khó hiểu. Chủ tịch huyện đề bạt mình, sao lại nói là hại mình? Mặc dù hiện tại bên ngoài người ta đều biết mình là tâm phúc của Chủ tịch Từ, nói không chừng có người còn mượn thời cơ ngáng chân mình, nhưng Điền Hồ thì cho rằng, cái này chẳng vấn đề gì.
Từ Quân Nhiên thấy vẻ không để tâm của Điền Hồ, mở miệng định nói gì, lại không nói nữa. Lời hắn nói là thật. Hiện tại tình huống của mình, nhìn bên ngoài tưởng là một Chủ tịch huyện thoải mái dễ chịu, nhưng trên thực tế Chủ tịch huyện như mình sớm đã thành cái đinh trong mắt rất nhiều người. Trong đám tâm phúc của mình, Hoàng Hải ở văn phòng chính quyền huyện, có mình làm chỗ dựa, người bên cạnh không làm khó được anh ta. Diệp Hữu Đạo thì càng không cần nói, cục Công an huyện hiện tại bị y moi ruột thành cái thùng sắt rỉ. Vốn dĩ y uy vọng cực cao ở Cục huyện, giờ lại thành Cục trưởng cục Công an, hiện tại cục Công an cả huyện Phú Lạc dùng lời của Diệp Hữu Đạo mà nói, ngoài lời của Chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên, lời người khác, căn bản cũng vô ích.
Cho nên, Điền Hồ vừa đảm nhiệm chức cục trưởng Cục thương nghiệp, cho dù trong hệ thống của Từ Quân Nhiên, pháo đài khá dễ công phá. Thậm chí Từ Quân Nhiên có thể tượng tượng ra, trong một thời gian ngắn, về mặt công tác, Điền Hồ chắc chắn sẽ gặp phải khó khăn không nhỏ.
- Lão Điền, anh đừng tưởng Chủ tịch huyện đùa anh, sau này làm việc phải cẩn thận chút. Anh có xảy ra vấn đề gì cũng không sao, nhưng đừng liên lụy tới Chủ tịch huyện.
Hoàng Hải mở miệng đúng lúc, cũng coi như thay Từ Quân Nhiên nhắc nhở Điền Hồ.
Điền Hồ ngây người, ngay cả Hoàng Hải cũng nói vậy. Điều đó chứng tỏ Chủ tịch Từ không đùa với mình, anh ta đặt cốc rượu xuống, sắc mặt nghiêm túc nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Từ yên tâm, lão Điền không phải loại người không hiểu chuyện. Ngài đề bạt tôi, lão Điền tôi không thể để ngài mất mặt. Sau này công tác của Cục thu hút đầu tư ngài cứ nhìn mà xem.
Anh ta nghĩ rất đơn giản, công tác của cục Thu hút đầu tư có lẽ cũng gần giống như lúc mình phụ trách thu hút đầu tư ở huyện Trường Thanh. Cục thu hút đầu tư cơ bản là dùng để nịnh người. Từ lâu rồi Từ Quân Nhiên đã dạy cách móc tiền từ túi họ rồi, Điền Hồ tự tin sẽ làm tốt công tác này.
Về phần có thể đứng vững ở Cục thu hút đầu tư hay không, Điền Hồ khá tự tin. Bên ngoài có sự hỗ trợ của Chủ tịch huyện, bên trong có danh nghĩa nhân vật số 1. Nếu ngay cả chút chuyện vặt này cũng không làm nổi, Điền Hồ anh ta cũng đừng nói cái gì đông sơn khởi nghĩa, thẳng thừng từ chức về nhà bế con cho xong.
- Anh có thể nghĩ vậy, tôi yên tâm rồi.
Từ Quân Nhiên cười, nói với Điền Hồ.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Từ Quân Nhiên đích thân tiễn Điền Hồ và Hoàng Hải tới tận cửa, bắt tay Điền Hồ, Từ Quân Nhiên hàm ý sâu xa nói:
- Lão Hồ, tôi cảm thấy cục Thu hút đầu tư là nơi phù hợp cho anh tỏa sáng nhất. Mặc dù là một công việc mới mẻ, tuy nhiên tôi tin, anh vẫn có năng lực làm tốt công tác của cục Thu hút đầu tư.
Điền Hồ có chút xúc động, lôi tay Từ Quân Nhiên nói:
- Chủ tịch huyện, ngài yên tâm đi, cho dù lão Điền liều mạng, cũng sẽ không để ngài mất mặt.
Anh ta nghĩ vậy, nếu không phải Chủ tịch huyện cho mình một cơ hội, Điền Hồ tưởng rằng cả đời này mình không còn hi vọng thăng quan tiến chức nữa. Hiện tại lại thành ra sắp lên chức Cục trưởng cục Thu hút đầu tư, cấp trưởng phòng. Điền Hồ bỗng nhiên có cảm giác cây cối nảy nở khi mùa xuân về, số phận của mình dường như đã thay đổi.
………………
……………….
Bên trong phòng làm việc rộng rãi, Từ Quân Nhiên đứng đó, nhìn vùng đất bao la rộng lớn bao phủ bên trong làn áo bạc, trong lòng dường như cũng bị lây cảm giác lạnh băng. Thoáng chớp mắt đã sắp tới Tết. “reng reng reng” chuông điện thoại của máy fax đặt trên bàn bên cạnh vang lên, sau đó lại vang lên tiếng “roẹt roẹt”” âm thanh tự động in sau khi nhận thông tin.
Thứ này ở huyện Phú Lạc cũng có thể được coi là một món đồ chơi mới. Từ Quân Nhiên đặc biệt dặn dò Bí thư Khương, mời người trên tỉnh lắp đặt cho. Chủ yếu là để tiện liên lạc với bên ngoài, dù sao so với khu vực duyên hải, hiện tại đông bắc thực sự quá lạc hậu.
Từ Quân Nhiên chắp tay sau lưng, cúi đầu cầm tờ giấy trên máy fax, nhìn qua, trên mặt lộ ra nụ cười vừa ý.
Đây là một bức ảnh tin tức bên trên là Lâm Vũ Tình mặc đồ công sở ngồi ngay ngắn. Nội dung bên cạnh rất đơn giản, chủ yếu là kể lại câu chuyện doanh nhân trẻ này lập nghiệp từ hai bàn tay trắng ở Hương Giang như nào, rồi làm thế nào trở thành nhà đầu tư tài chính nổi tiếng châu á. Hơn nữa còn lội ngược dòng trở thành tỷ phú giữa cơn lốc xoáy nguy cơ của thị trường chứng khoán mỹ.
- Chậc chậc, lên sàn rồi đây.
Từ Quân Nhiên nhìn bên trên giới thiệu công ty dưới tên của Lâm Vũ Tình hiện tại đã lên sàn chứng khoán Mỹ, không kìm được lộ ra nụ cười khen ngợi. Lâm Vũ Tình hình như trời sinh đã là kiểu người làm ăn kinh doanh. Mình chẳng qua đưa ra cho cô một vài định hướng và chỉ ra những điểm then chốt, cô đã tự mình có thể mò mẫm ra những thứ hoành tráng như vậy, quả thực khiến người ta có chút bất ngờ.
Chuông điện thoại reo, Từ Quân Nhiên nhắc máy, ống nghe truyền tới tiếng cười khanh khách của Lâm Vũ Tình:
- Quân nhiên, thế nào, tôi cũng giỏi đấy chứ? Thời báo phố Wall đó, nghe nói là tờ báo lớn nhất bên đó.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Khá lợi hại, chị Vũ Tình, chị định kiếm đủ mấy tỷ, sau đó để tôi về hưu rồi nuôi tôi đúng không?
- Được, hiện tại cậu nghỉ hưu đi, chị nuôi cậu cả đời.
Lâm Vũ Tình vừa nói vừa cười:
- Đúng rồi, tôi nghe anh Trần nói, bên phía các cậu đang thu hút đầu tư, có cần tôi bảo người đầu tư chút tiền không? He, trước tiên đầu tư mười triệu là được rồi.
Bằng quan hệ giữa cô và Quân Nhiên, có những lời nói ra cũng không cần phải kiêng kị gì. Hiện tại Từ Quân Nhiên ngồi ghế Chủ tịch huyện, thứ cần chính là một số chiến tích để ổn định cục diện. Theo cách nghĩ của Lâm Vũ Tình, cho dù chồng bảo mình đầu tư toàn bộ gia sản vào huyện Phú Lạc, cô cũng không do dự chút nào.
Từ Quân Nhiên âm thầm tặc lưỡi, cô Lâm Vũ Tình này có tiền là khác ngay, vừa mở miệng đã đầu tư những mười triệu, không do dự chút nào.
- Haha, tôi nói này chị Vũ Tình. Giờ chị thành nhà tư bản rồi, nói chuyện cũng oai ra trò đấy.
Từ Quân Nhiên cười cười, mở miệng trêu đùa Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình cười hehe:
- Đâu có, gần đây tôi lấy được một khoản tiền vay, hiện tại có sẵn khá nhiều tiền mặt.
- Cho vay?
Từ Quân Nhiên nhíu mày:
- Chị, không phải là rút ruột nhà nước đấy chứ…
Hắn lo Lâm Vũ Tình lợi dụng việc doanh nghiệp hiện tại vay lượng lớn tiền từ ngân hàng trong nước, chuyện này hiện tại có thể không sao cả, nhưng mấy năm sau, một khi nhà nước điều tra rõ tài sản nhà nước, tới khi đó nói không chừng sẽ bị định tội ngầm chiếm đoạt tài sản nhà nước. Dù sao lúc Lâm Vũ Tình lập nghiệp, là với danh nghĩa công ty xây dựng huyện Vũ Đức.
Lâm Vũ Tình biết Từ Quân Nhiên đang quan tâm mình, trong lòng rất ấm áp, dịu dàng nói:
- Không phải, lần này là dì của cậu giúp đỡ, nhờ mối quan hệ của ông cụ ở liên bang Xô Viết, giúp tôi vay một khoản lãi suất cao, tôi trả lãi. Cậu không biết, đồng Rúp đắt chết được, đám người Xô Viết kia thật nhẫn tâm….
Bạn cần đăng nhập để bình luận