Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 70 – Tình nghĩa đàn ông.

- Cái gì? Cậu đi gặp Hoàng Tử Hiên!
Ngồi trong phòng làm việc ở trường đại học Kinh Hoa, Tào Tuấn Minh ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên.
Sau khi Từ Quân Nhiên đi ra khỏi bộ tuyên truyền, liền đi thẳng đến phòng làm việc của Tào Tuấn Minh. Lâm Vũ Tình lúc này đang nghỉ ngơi ở phòng khách, sau “Hoạt động” tối qua khiến cho cô ta mất không ít sức lực, e rằng trong vòng một hai ngày tới cô ta cũng không thể ra khỏi cửa phòng.
Sau khi Tào Tuấn Minh nghe Từ Quân Nhiên nói, hắn đã đi tìm Hoàng Tử Hiên, đang ngồi trên ghế liền đứng phất dậy, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Từ Quân Nhiên.
- Quân Nhiên, cậu bị điên rồi sao? Đi tìm tên khốn đó làm cái gì?
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tào Tuấn Minh mở miệng liền quát lớn hắn.
Bốn năm đại học, anh ta đối đãi Từ Quân Nhiên như một đứa em trai ruột, cũng không hề có thiện cảm với tên khốn Hoàng Tử Hiên, nếu như không phải vì hoàn cảnh hai gia đình không cho phép, thì có lẽ đã xảy ra xung đột một sống một con với gã rồi, e rằng Tào Tuấn Minh đã sớm tìm Hoàng Tử Hiên tính sổ rồi.
Đôi khi, con ông cháu cha cũng có nổi khổ của riêng họ, nếu như người bình thường sau khi xảy ra mâu thuẫn, chỉ cần liều mạng đánh nhau một trận, miễn sao cảm thấy thoải mái một chút là được.
Còn nếu con ông cháu cha xảy ra mâu thuẫn, ngoài việc địa vị gia cảnh họ kém xa nhau, mới có thể xảy ra chuyện người này bị người kia đánh chết. Còn địa vị con ông cháu cha giữa Tào Tuấn Minh và Hoàng Tử Hiên đặc biệt như vậy, ngoài việc hận đối phương đến muốn giết chết trong lòng ra, họ căn bản không có biện pháp gì.
Nếu giống như Tào Tuấn Vĩ đánh nhau, ẩu đả, quậy phá bên ngoài, trong mắt người lớn anh ta chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ chơi trò chơi mà thôi. Sự cạnh tranh giữa Tào Tuấn Minh cùng với anh em Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử tệ, được thể hiện rất rõ trên con đường làm quan của mọi người, họ có thể tiến xa hơn hay không.
Ở đất Trung Quốc này, có quyền mới có tôn nghiêm.
Cấp bậc của lão gia Tào gia thấp hơn so với lão gia Hoàng gia, nhưng quyền hành hai người nắm trong tay hiện nay cũng không thua kém gì nhau lắm. Hơn nữa bộ trưởng cấp cao nhất hiện tại lại tỏ ra tính nhiệm lão gia Tào gia hơn, bởi vậy khi Tào Tuấn Minh đối mặt với Hoàng Tử Hiên, cũng không thấy thiệt thòi lắm.
Nhưng điều này không đồng nghĩa, Từ Quân Nhiên có thể đối đầu với Hoàng Tử Hiên.
Tào Tuấn Minh chau mày nhìn chằm chằm vào Từ Quân Nhiên, đợi hắn giải thích.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, an ủi Tào Tuấn Minh nói:
- Anh cả, anh không cần lo lắng, em sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Tào Tuấn Minh đưa tay đánh một cái vào đầu hắn:
- Cậu hãy nói thật cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tóm lại không phải là chuyện xấu gì.
Ngẫm nghĩ, hắn nói với Tào Tuấn Minh:
- Đúng rồi, anh cả, bài báo mà em đưa cho anh, anh không cần phải nộp lên tòa soạn đâu, phát hành ở tập san trường chúng ta là được, anh cảm thấy thế nào?
Tào Tuấn Minh do dự một chút, gật đầu nói:
- Vậy được, viết tên hai chúng ta vào dưới bài báo.
Từ Quân Nhiên biết Tào Tuấn Minh cùng mình ký tên dưới bài báo chính là bảo vệ mình, dù sao một bài báo viết về ngọn cờ cách mạng và phát triển kinh tế tư doanh, sẽ có phải ứng như thế nào ngay cả mình cũng đã có sẳn dự đoán rồi.
Trùng sinh một lần, đã mang đến cho Từ Quân Nhiên mục tiêu phát triển phương hướng này, nhưng nước cờ cụ thể đi trong ván cờ này sẽ phát triển như thế nào, hắn cũng không biết rõ lắm.
Trọng sinh, cũng không có nghĩa là có thể thuận buồm xuôi gió. Từ Quân Nhiên đã làm quan nhiều năm như vậy, biết rất rõ những chuyện này.
Ngươi biết rõ cổ phiếu sẽ xuống giá, nhưng chưa chắc nhất định sẽ phát tài, nên biết rằng một giá cổ phiếu lên xuống rất bất thường, thậm chí thời gian nào mua vào bán ra cũng đều phải học hỏi, mình chỉ là biết tình hình cải cách phát triển của toàn Trung Quốc trong tương lai, biết rằng trong vài tháng tới, hướng gió của cấp trên từ phe phái bảo hỗ đang chiếm thượng phong sẽ chuyển biến thành phe cải cách.
Nhưng trong vòng những tháng này, có một số việc có thể thay đổi sự phát triển, chưa chắc nó sẽ chuyển biến theo hướng mình hy vọng, thậm chí còn có khả năng sẽ dính líu ngay cả mình. Vì thế việc Từ Quân Nhiên nên làm bây giờ chính là cố gắng khiến cho mình có một lực lượng lớn mạnh một chút.
Tào Tuấn Minh thở dài một hơi, anh ta đã xem qua bài viết của Từ Quân Nhiên, đương nhiên biết rằng bài viết đó chỉ cần được phát tán ra ngoài, ảnh hưởng nguy hiểm đến dường nào.
Do dự một chút, anh ta quyết định khuyên can Từ Quân Nhiên một chút, tính cách của Tào Tuấn Minh là như vậy, chững chắc khiến cho người ta có chút khó có thể tưởng tượng.
- Tiểu lục, anh cả hiểu tâm tư của cậu, là người đàn ông, gặp phải chuyện như vậy cho dù là ai cũng không thể nhẫn nhịn được. Anh cũng biết rõ, cậu hi vọng có thể nhanh chóng làm ra một thành tựu sự nghiệp, nhưng cậu phải xem thử cục diện hiện tại, có phải cậu đã quá vội vàng không? Cậu muốn làm ruộng lúa kết hợp nuôi cá, lại muốn đến thành phố Bằng Phi mở công ty, việc này cũng đã quá nổi bật rồi. Nhưng những việc đó so với việc cậu cho phát tán bài báo đó ra ngoài đều là chuyện nhỏ cả, cậu có biết rằng một khi bài báo đó được phát ra ngoài, cả thế giới sẽ nhìn cậu với ánh mắt như thế nào không?
Tào Tuấn Minh nói suy nghĩ sâu xa của mình với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Em hiểu rõ, chắc chắn họ sẽ nói em muốn đi theo chủ nghĩa tư bản, đi theo con đường chủ nghĩa kinh tế tư bản.
Tào Tuấn Minh gật đầu nói:
- Đúng vậy, bài báo này nhất định sẽ khơi dậy làn sóng lớn, cậu viết quá tốt rồi, trong đó có rất nhiều thứ và nhiều nội dung. Đoán chừng cũng chỉ có vài người mới có thể viết ra những bài văn thế này. Bài báo này được xuất bản vào thời gian bình thường thì cũng có thể cho qua, huống hồ vào thời điểm như hiện tại, cậu nhất định sẽ bị đưa ra đầu ngọn gió đó, phải gánh chịu trách nhiệm tương đối lớn.
Nghe xong những lời Tào Tuấn Minh nói, rất lâu sau Từ Quân Nhiên cũng không lên tiếng nói gì. Hắn biết những điều Tào Tuấn Minh nói đều là sự thật, hơn nữa cũng là vì muốn tốt cho mình.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng có lòng tin, bài viết này tất nhiên có thể mang đến cho mình lợi ích khó tưởng tượng được, dù cho biết trước sẽ mang đến thảm họa sát thân, nhưng theo lý luận mà nói mình cũng đã đứng bên thế không thất bại rồi.
Huống chi, việc này còn phải phối hợp với một kế hoạch khác.
- Anh cả, anh cứ tin tưởng vào em, bài báo này lịch sử sẽ chứng minh chúng ta là đúng.
Từ Quân Nhiên chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chú về phía Tào Tuấn Minh chăm chú nói.
Tào Tuấn Minh cười khổ, lắc đầu, và cuối cùng đành gật đầu nói:
- Được rồi, vậy thì cứ làm như vậy đi, chúng ta cùng nhau đối mặt với cơn sóng này, nếu như có chuyện gì, cùng nhau gánh chịu.
Hiện tại anh ta suy nghĩ rất đơn giản, chuyện này dù sao cũng không cách nào tránh khỏi, vậy thì mình cùng Từ Quân nhiên điên một lần vậy. Dù sao ông cụ cũng là thành viên của phái cải cách, mình viết ra bài báo như vậy cũng không phải quá đáng, quan trọng là có mình làm vật thế thân thu hút ánh nhìn của người khác, có lẽ trong phong ba bão táp này, cũng sẽ không lan mạnh đến Từ Quân Nhiên.
Dù sao đối với Từ Quân Nhiên người có bối cảnh đơn thuần không môn đăng hộ đối mà nói, mình con cháu quan lại căn cơ Hồng Miêu, thì có lực hấp dẫn hơn nhiều.
Tào Tuấn Minh cũng không biết, hắn ta vừa mới đưa ra quyết định, chính là trong khoảng thời gian ba mươi năm dấn thân vào trong trốn quan trường, bởi vì không lâu nữa thôi quyết định đó sẽ khiến hắn có thể tận hưởng cuộc sống vui sướng thỏa mãn mà trước đây chưa bao giờ có, cũng khiến cho anh ta đối với sự lựa chọn của Từ Quân Nhiên, có một nhận thức mới.
Nhưng bây giờ, anh ta cũng chỉ là một người anh trai đang lo lắng cho em trai, điều mà anh ta hy vọng, đó chính là có thể cùng anh em mình chia sẻ hoạn nạn, giúp cậu ta một tay.
Người tốt tuy rằng chưa chắc có báo ứng tốt, nhưng ít ra làm người tốt cũng cảm thấy yên tâm thoải mái hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận