Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 575: Trưởng ban tổ chức.

Trấn an Thôi Tú Anh vài câu, Từ Quân Nhiên tiễn cô ra cửa rồi quay lại bàn làm việc trầm ngâm suy nghĩ.
Việc này không hề đơn giản. Mặc dù nói Từ Quân Nhiên không quen biết gì Trần Cường Huy, nhưng từ Quân Nhiên biết người này hình như có quan hệ mật thiết với Bí thư Trần của Ban tổ chức. Bây giờ lại truyền ra tin đồn gã sẽ làm Phó cục trưởng Cục chiêu thương. Xem ra trong Huyện có một số người dự định sẽ nâng đỡ, dìu dắt cho con cháu mình đây mà.
Xoay xoay cây bút đang cầm trong tay, khóe miệng Từ Quân Nhiên lộ ra một điệu cười nhạt. Chuyện về Huyện Phú Lạc ngày càng có ý nghĩa rồi.
- Cộc, cộc, cộc.
Sau ba tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, Hoàng Hải bước vào, cung kính nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, lúc sáng bên Ban tổ chức gọi điện đến, Bí thư Trần có một số việc muốn đến báo cáo với ngài.
Từ Quân Nhiên nhíu nhíu mày. Hiện nay theo ý của Bí thư Khương, hắn không chỉ quản lí công việc bên xây dựng nền kinh tế, mà còn kiêm luôn chức vụ Bí thư Đảng. Ở thời đại này vẫn chưa xuất hiện chức vụ Phó bí thư, cho nên quyền lực trong tay hắn lớn như vậy, dù không có ai nói ra nói vào nhưng cũng có một số người quả thật không phục.
Bản thân hắn vừa mới biết việc bên Ban tổ chức định để cho Trần Cường Huy làm Phó cục trưởng Cục chiêu thương, Bí thư Trần của bên Ban tổ chức liền đến gõ cửa. Từ Quân Nhiên không nhịn được nở nụ cười.
- Mời Bí thư Trần qua đây đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói với Hoàng Hải. Tên đầy đủ của Bí thư Trần là Trần Văn Cử, là Trưởng ban tổ chức được điều đến từ Huyện bên. Đương nhiên theo như nguyên tắc hiện giờ thì y cũng kiêm thêm chức vụ là Phó bí thư Huyện ủy.
Chỉ trong chốc lát, Trần Văn Cử đã đến văn phòng của Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên đứng dậy bắt tay y, chỉ chỉ ra ghế sofa nói:
- Bí Thư Trần, chúng ta từ từ nói chuyện!
Hai người ngồi theo vị trí chủ khách. Đích thân Từ Quân Nhiên rót nước cho Trần Văn Cử, xong rồi cười nói:
- Bí thư Trần đúng là khách quý khó gặp!
Lời của hắn không phải là nói đùa. Mặc dù y đảm nhiệm chức vụ này đã mấy tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trần Văn Cử đến văn phòng của Văn phòng Chủ tich Huyện của Từ Quân Nhiên.
Đây là một quy định bất thành trên chốn quan trường. Các thường vụ ở cùng một cấp, thông thường sẽ rất ít khi gặp mặt riêng, càng không nói đến việc Từ Quân Nhiên và Trần Văn Cử, một người là Trưởng ban tổ chức, là cấp bậc quan trọng còn một người là người đứng đầu Văn phòng Huyện ủy. Nếu như bọn họ thường xuyên tụ họp cùng nhau sẽ khó tránh khỏi sự rèm pha của người ngoài.
Cũng một đạo lí như vậy, người làm trưởng thông thường sẽ không đến văn phòng của người làm phó. Đây cũng là một quy tắc mà trên chốn quan trường ai ai cũng hiểu và ai ai cũng thực hiện đúng theo quy tắc ngầm đó. Đặc biết là đối với những nhân vật có cấp bậc cao thì càng có tâm lí đề phòng lẫn nhau. Miệng nói ra và suy nghĩ trong lòng đều không giống nhau, chỉ là đã quen với hình ảnh khuôn mặt tươi cười. Sự đấu tranh khốc liệt của chốn quan trường luôn ở phía sau lưng. Điều này đã trở thành một nghệ thuật trong việc sử dụng chiêu trò từ trước đến nay. Nói thẳng ra thì đó gọi là những thủ đoạn chính trị, nghệ thuật chính trị. Vì vậy lâu dần trên chốn quan trường sẽ hình thành một thói quen ngầm rằng, các quan chức có cùng chức vụ sẽ không va chạm lẫn nhau. Điều này e rằng mục đích chính vẫn là tránh việc lôi bè kết phái.
Trần Văn Cử mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Từ, tôi muốn báo cáo với ngài về vấn đề tiến cử chức vị Phó cục trưởng Cục chiêu thương.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Đối với việc này hắn sớm đã đoán ra được rồi. Cầm tập tài liệu mà Trần Văn Cử đưa cho xem qua, Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra. Cục chiêu thương của huyện Phú Lạc tổng cộng có đến bốn Phó cục trưởng, bên Ban tổ chức đưa danh sách lên có sáu người, trong đó đương nhiên có bao gồm cái tên Trần Cường Quân kia.
Sáu người tranh cướp bốn vị trí đối với chốn quan trường mỗi việc ai người nấy làm này quả thực là một cuộc tranh đấu vô cùng khốc liệt. Thâm chí Từ Quân Nhiên có thể tưởng tượng ra rằng, để có được tên trong danh sách này rốt cuộc những người đó đã phải viếng thăm bao nhiêu lãnh đạo, phải huy động biết bao nhiêu mối quan hệ, còn đại diện các Thường ủy, Huyện ủy đại diện cho các kiểu lợi ích cũng sẽ tranh đấu lợi hại đến như thế nào.
Có điều đối với những việc như thế này Trần Văn Cử không đi báo cáo với Bí thư huyện ủy mà lại đi báo cáo với Chủ tịch huyện xem ra muốn hắn trở thành người đắc tội rồi.
Lúc Trần Văn Cử định tiếp tục nói, Từ Quân Nhiên móc ra một bao thuốc rút ra một điếu châm lửa cho chính hắn sau đó lấy thêm một điếu nữa đưa cho Trần Văn Cử nói:
- Hút điếu thuốc trước đã chờ một lát nói tiếp.
Dù sao thì Từ Quân Nhiên cũng là Chủ tịch huyện, hắn đã bày tỏ thái độ thư thả chậm rãi như thế này rồi thì Trần Văn Cử cũng hiểu ý tứ của hắn là gì. Hút vài hơi từ điếu thuốc mà Từ Quân Nhiên đưa cho, sau đó ngưng một lát lại hút tiếp vài hơi sau đố thì có chút nghi hoặc nói:
- Cái này, mùi vị của thuốc này rất đặc biệt. Chủ tịch, đây là đặc sản chỗ ngài sao? Không giấu gì ngài, lão gia nhà tôi rất thích loại này. Từ nhỏ tôi cũng đã được rèn luyện cho trở thành một người nghiện thuốc.
Lời của gã nói đích thị là sự thật. Trần Văn Cử đúng là một người nghiện thuốc, thỉnh thoảng Từ Quân Nhiên có nghe người ta nhắc đến chuyện này. Có điều thuốc này cũng không phải là loại bình thường. Thuốc đặc sản chính nhi bát kinh không dễ gì mà có được. Trên thị trường cũng không có nhiều người tình nguyện bỏ ra nhiều công sức để theo đuổi thứ này. Đây là một kiểu tượng trưng cho thân phận. Ví dụ như Từ Quân Nhiên cũng phải đi tìm hàng tồn ở chỗ của hai vị bô lão là Lão Tào và Lão Tôn mới có được thứ này.
Nghe Trần Văn Cử nói xong, Từ Quân Nhiên có phần xúc động, cười cười nói:
- Đây là đồ của các cụ trong nhà, tôi cũng chỉ là vụng trộm rút ra vài cây. Nếu Bí thư Trần đã thích như vậy thì lát nữa tôi tặng anh một cây.
- Cảm ơn Chủ tịch!
Trần Văn Cử gật gật đầu, rồi nhân tiện hỏi luôn:
- Thuốc này có đắt lắm không?
Chủ yếu là gã thận trọng, sợ nhỡ xảy ra vấn đề gì. Dù sao thì thân phận của gã và Từ Quân Nhiên cũng không giống nhau.
Từ Quân Nhiên cười nhạt:
- Không đắt! Chỉ là hơi khó mua được thôi.
Lời này của hắn chẳng phải là đang nói khoác hay sao. Loại thuốc này là loại thuốc có giá trên thị trường, nếu không có thân phận nhất định thì sẽ không thể nào có được thứ này. Điều này cũng giống như bạn với thân phận là quý tộc, không cần biết ban có bao nhiêu tiền, có những thứ mà có tiền cũng không thể nào mua được.
Trần Văn Cử ngây ra một lát nghi hoặc nhìn Từ Quân Nhiên thì thấy Từ Quân Nhiên thản nhiên như không có gì thì gã liền lập tức hiểu ra rằng Từ Quân Nhiên không phải có ý khoe khoang gì cả, mà hắn hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện to tát gì cả. Nghĩ đến việc hàng ngày Từ Quân Nhiên hút thuốc sịn, ăn mặc đẹp các thiết bị trang trí lắp đặt trong nhà cũng sang trọng, xem ra hắn căn bản không hề quan tâm đến việc người ta nói này nói kia về kinh tế, nếu không thì hắn cũng chẳng sông sênh với một người không có chút giao tình gì với mình như gã.
Nghĩ đến đây Trần Văn Cử đã nghĩ thông suốt rồi. Gã biết Từ Quân Nhiên là cán bộ được điều về từ thủ đô. Trong Văn phòng Huyện ủy có rất nhiều người bàn tán về bối cảnh của Từ Quân Nhiên. Có người nói hắn có người nâng đỡ, cũng có người nói hắn may mắn do viết bài diễn văn được thủ trưởng cấp cao yêu thích cho nên mới một lúc thăng liền mấy cấp như thế. Nhưng dù có thế nào đi nữa thì những người lâu năm trong Thường ủy Huyện ủy cũng tránh để không đắc tội với Từ Quân Nhiên, và cũng không muốn thân cận với hắn cho lắm. Đương nhiên cũng có những Thường ủy có mối quan hệ ngày càng thân thiết với Từ Quân Nhiên ví dụ như Bí thư Phùng.
Thực ra, Trần Văn Cử cũng biết, mấy lão hồ li chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính Từ Quân Nhiên là bởi vì hết cách rồi. Bây giờ cán bộ được trẻ hóa, độ tuổi nghỉ hưu không ngừng được điều chỉnh. Giả dụ có móc nối được quan hệ thì cũng không có tác dụng gì cả, làm không tốt có khi còn bị nhấn chìm sâu hơn. Đối với một người cán bộ ở độ tuổi ngoài bốn mươi như Trần Văn Cử thì gã lại không nghĩ như vậy. Nếu như Từ Quân Nhiên thực sự có hậu thuận vững chắc thì Trần Văn Cử nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Có điều từ trước đến nay gã không có cách nào nắm bắt rõ được về Từ Quân Nhiên. Nếu như Từ Quân Nhiên chỉ là rung cây dọa khỉ thì uy thôi, vậy thì một cán bộ cấp cao như gã nếu như kết giao với Từ Quân Nhiên sẽ không có lợi ích gì cả.
Từ Quân Nhiên nói thuốc này không dễ gì mà mua được trên thị trường, mà là hắn lấy từ chỗ của người nhà mà có. Trong lòng Trần Văn Cử chợt hiểu được ra rằng, nói như vậy thì chí ít gia đình của vị Chủ tịch huyện Từ này cũng không phải là ít tiền. Trần Văn Cử không phải là loại đần độn gì. Hút thuốc bao nhiêu năm nay rồi, đương nhiên có thể nhìn ra rằng thuốc mà Từ Quân Nhiên tặng cho gã không phải là loại thuốc bình thường bán trên thị trường mà thích mua là mua được. Không biết chừng đó còn là loại thuốc được sản xuất đặc biệt cũng nên.
Nói không chừng, e rằng vị Chủ tịch huyện này thực sự có mối quan hệ không đơn giản ở thủ đô.
Nghĩ đến đây, Trần Văn Cử nở nụ cười vô cùng xã giao nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách sao với Chủ tịch Từ nữa. Ở nhà tôi có ít trà của người bà con gửi từ Vũ Di Sơn, lát nữa về tôi sẽ cho người mang qua cho ngài.
Có qua thì có lại. Dù sao thì Từ Quân Nhiên cũng tặng đồ cho gã. Bản thân cũng chỉ là đáp lễ, dù cho có bị truyền ra ngoài thì Trần Văn Cử cũng không sợ bị người ngoài nói ra nói vào. Dù sao cứ coi như tình ngay lí gian đi chăng nữa thì cũng có ai cấm giữa những đồng nghiệp quà cáp qua lại cho nhau đâu.
- Ha ha! Thế thì tôi cũng không tiện từ chối.
Từ Quân Nhiên cười gật gật đầu.
Trần Văn Cử còn có suy nghĩ khác, nói ra thì cũng đã khách sáo lắm rồi. Gã bắt đầu quay lại báo cáo với Từ Quân Nhiên về việc tiến cử người đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng Cục chiêu thương.
Từ Quân Nhiên ngồi lắng nghe và đã phát hiện ra chỗ không đúng. Số người được đề cử cho vị trí Phó cục trưởng Cục chiêu thương là sáu. Tài liệu đều bày ra trên mặt bàn, nhưng lúc Trần Văn Cử báo cáo thì lại có nhắc thêm tên của bốn người khác. Theo cách nói của gã thì do trước đó bên Ban tổ chức không kịp đưa vào danh sách. Mà điểm chung của cả bốn người này đó là đều được Từ Quân Nhiên đề bạt. Không chỉ có như vậy, hiếm có việc Trần Văn cử đều nhớ rất rõ lí lịch và kinh nghiệm làm việc của những người này. Không cần nhìn vào văn bản, thao thao bất tuyệt nói liền nửa tiếng đồng hồ. Từ Quân Nhiên nghe xong cảm thấy có chút khác lạ. Trước đây, Trần Văn Cử báo cáo những việc như thế này đều là máy móc báo cáo theo văn bản đã được soạn thảo sẵn, nói qua về sơ yếu lí lịch với y. Trước nay chưa hề có chuyện bày tỏ quan điểm cá nhân của mình về tính cách của bọn họ như thế này.
Đặc biệt là khi nói đến mấy người được để cử, Trần Văn Cử còn đặc biệt nói với Từ Quân Nhiên rằng người này là do Bí thư nào đó đề cử, người này là do vị lãnh đạo nào đó giới thiệu. Điều này càng khiến cho Từ Quân Nhiên cảm thấy bất ngờ. Điều này chẳng phải đang thẳng thắn nói cho hắn biết đó là người của ai hay sao? Từ Quân Nhiên thật không thể ngờ chỉ một cây thuốc lại có thể khiến cho Trần Văn Cẩn có chút biến đổi về cảm tính như vậy. Hắn cũng ngại không muốn cân nhắc thêm về thái độ của Trần Văn Cử. Nghe gã báo cáo xong, Từ Quân Nhiên hỏi gã:
- Bí thư Trần, về việc này đồng chí Điền Hồ có ý kiến gì hay không?
Đối với vấn đề bổ nhiệm Phó cục trưởng này, một Cục trưởng Cục thương nghiệp như Điền Hồ vẫn có quyền nêu ra ý kiến.
Không ngờ sắc mặt của Trần Văn Cử lại trở nên có chút ngại ngùng như vậy. Gã nhìn Từ Quân Nhiên lắp bắp:
- Cái này, cái này…
Từ Quân Nhiên ngây ra một lát, mắt hấp háy, trên người toát ra một khí thế khiến cho người ta không lạnh mà thấy run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận