Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 757: Gặp lại

-Được rồi, cứ theo như cậu nói đi. Đợi chuyện ở đây xong tôi và Thẩm Thanh sẽ lập tức đi Mỹ.
Dương Kiệt Siêu nói thật. Hai người này một khi đã xác định mục tiêu chẳng mấy chốc họ sẽ theo kế hoạch áp dụng tiếp.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
-Trước khi đầu tư mấy thứ này, bất kể là ai chúng ta cũng không được nhận đầu tư. Ngoài ra, mọi người nhớ kỹ cho, mặc ở nước ngoài phát triển như thế nào Công ty Hồng Viễn cũng không cân nhắc đưa ra thị trường. Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi, mọi người đã rõ chưa?
Tuy không biết vì lý do gì mà hắn sớm nhắc đến chuyện này. Dương Kiệt Siêu nhất trí, nhưng trong lòng càng thêm tò mò. Cuối cùng Từ Quân Nhiên chọn ai là người phát ngôn trên thương trường. Dù sao y cũng phải hợp tác với người đó. Gần ba trăm triệu đola Mỹ, nghĩ tới mình sắp quản lý một số tiền lớn như vậy để đầu tư, Dương Kiệt Siêu trở nên kích động.
Trong phi cơ vang lên tiếng dễ nghe của tiếp viên báo máy bay sắp tiếp đất.
Máy bay chạm đất. Trong loa chợt vang lên một bản nhạc dễ nghe. Trong tiếng máy bay gầm rú, Từ Quân Nhiên loáng thoáng nghe thấy một bản nhạc nước ngoài giai điệu êm ái. Nó làm cho người ta lấy lại tinh thần rồi cảm thấy rất bối rối.
Thường đi máy bay nên mọi người đều biết khi nó cất cánh hoặc hạ cánh áp suất không khí thay đổi làm cho mọi người thấy khó chịu. Thấy sắc mặt của Từ Quân Nhiên không tốt lắm, Thẩm Thanh cùng Dương Kiệt Siêu tự nhiên cùng hỏi một lúc:
-Cậu không sao chứ?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
-Không sao, chỉ hơi bị chóng mặt
-Thật sự không việc gì chứ?
-Không sao đâu.
Mọi người đang nói chuyện thì máy bay hạ cánh xong. Thẩm Thanh cùng Dương Kiệt Siêu đi lấy hành lý. Từ Quân Nhiên đứng ở bên ngoài.
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời Thủ đô đầy các tầng mây âm u, hắn không khỏi bùi ngùi. Chính mình đã mất đi rất nhiều ở nơi đây. Kiếp trước lãng phí thời gian rồi chết đi, rời bỏ mọi người cũng không bao giờ hối hận.
Đời này, kiếp này, tuyệt đối Từ quân Nhiên không cho phép chính mình lại bỏ qua bất luận một cái gì mà hắn đã nắm chặt.
Trí nhớ lúc này thật khó tin. Thực tế người ta khi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, rất nhiều người cảm giác dường như mình dừng lại một nơi nào đó còn phong cảnh trôi qua. Cảm giác này rõ mồn một, nó để lại một hương vị khiến người ta cảm động khác thường.
Năm đó, Từ Quân Nhiên từ Giang Nam đi. Lúc đó, máy bay trở về Thủ đô, bầu trời cũng đầy mây như hôm nay.
Dường như không gian ở hai thời điểm nhưng rất giống nhau.
-Anh, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thẩm Thanh đã lấy xong hành lý, đến bên cạnh hỏi hắn.
Từ Quân Nhiên cười:
-Về nhà thôi, còn có thể đi chỗ nào chứ. Tới nhà tôi trước. Sau đó tôi đưa hai người tới nhà anh họ cả. Dù sao hắn cũng ở Thủ đô. Chị dâu xuống nông thôn.
Dương Kiệt Siêu do dự một chút rồi thấp giọng hỏi:
-Chúng tôi về quê của Tào gia có gì bất tiện không?
Lúc trước, Thẩm Thanh không nghĩ tới việc này. Một đứa người nhìn như đứa trẻ nông thôn như Thẩm Thanh vậy mà cũng có một người dượng ở cấp phó bộ.
Câu tục ngữ “Không đến Thủ đô không biết được đường làm quan”. Dương Kiệt Siêu nhìn nét mặt bình tĩnh của Từ Quân Nhiên, đột nhiên hắn cảm giác được lần đầu tiên mình thật sự muốn có thời cơ để thay đổi.
Lần này trở về, Từ Quân Nhiên không báo cho ai biết. Mấy ngày trước khi trở về Thủ đô, Phương Kiệt gọi điện thoại hỏi cho hắn. Cái tên kia đạp một đứa cháu trai của một vị Phó Bộ trưởng ở Bộ Công an nên đang bị cha y giữ lại không cho đi đâu. …
-Ha ha, nếu anh không muốn ở nhà anh họ tôi, thì tôi sẽ tìm một chỗ khác, đảm bảo an toàn cho anh.
Từ Quân Nhiên cười nói với Dương Kiệt Siêu, không biết hắn đang có ý đồ gì nữa.
Mấy người ngồi trên xe buýt của sân bay đi về phía nội thành. Dương Kiệt Siêu chưa từng tới Thủ đô. Y ngồi trong xe, nhìn xung quanh với một cái cách quê mùa. Như trong TV hoặc trên báo chí thấy người có vạt áo xộc xệch đang ngồi quanh, Từ Quân Nhiên cảm thấy rất thú vị. Dù sao dược nhìn tận mắt, người bản thân vốn luôn ngưỡng mộ nhưng hôm nay như người nhà quê lên Thủ đô là một việc hết sức vui.
Về tới Thủ đô đối với Từ Quân Nhiên giống như rồng ra biển. Sắp xếp chỗ ở tạm thời cho hai người là việc rất đơn giản.
Tào Tuấn Minh đại diện ra chào. Sau đó, hắn đưa Dương Kiệt Siêu và Thẩm Thanh nghỉ ở bên Tào gia. Lúc này Từ Quân Nhiên mới trở về nhà cậu ba Tôn Chấn Bang. Từ khi vào Thủ đô, hắn cùng nhà cậu ba quan hệ ngày càng tốt hơn. Tôn Chấn Bang không phải người có bụng dạ hẹp hòi nên đối với Từ Quân Nhiên rất tốt. Rồi tự nhiên Từ Quân Nhiên cũng vui vẻ thân thiết với họ.
Mạnh Sảng không có con trai chỉ có một cô con gái nên coi Từ Quân Nhiên như con trai. Lần này hắn đi đã nhiều tháng nên Mạnh Sảng thấy lo lắng. Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng. Đây là chân lý ngàn năm qua không thay đổi.
-Mợ, mợ nhìn nửa giờ rồi, không phiền lụy à?
Bất dắc dĩ, Từ Quân Nhiên nhìn Mạnh Sảng rồi cười gượng hỏi. Bước vào cửa, thấy mợ đang ngồi trên ghế salon cười tủm tỉm nhìn mình. Từ Quân Nhiên thấy ngượng ngùng. Dù sao hắn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng thực tế tâm lý tuổi đã đến 50 – 60 tuổi rồi.
Mạnh Sảng vẻ rất yêu quý, vươn tay ra gõ đầu hắn:
-Thằng xấu xa, đi lâu thế mà không gọi điện thoại về. Bây giờ mới nhớ có mợ à? Xem ta xử lý cháu.
Từ Quân Nhiên cười ha hả.
-Mợ, cậu ba đâu rồi?
Về đến nhà, không thấy bóng dáng cậu ba Tôn Chấn Bang, Từ Quân Nhiên thấy bất ngờ. Nếu mình nhớ không nhầm, Tôn Chấn Bang đã trở về trong nước rồi.
Mạnh Sảng hừ một tiếng:
-Hai người các ngươi đều giống nhau đấy, cùng không thương người ở nhà. Gần đây, ông ấy bận công việc nên ba, bốn ngày không về nhà.
Nói xong, bà có vẻ bí mật nói với Từ Quân Nhiên:
-Không biết chuyện quan trọng thế nào, từ khi cậu cháu ở Liên Bang Xô viết trở về cứ giống như người điên. Cả ngày chỉ ở bên trong cơ quan, ngay cả nhà cũng không cần. Mợ xem cậu cháu là người mê làm quan rồi. Không thể tưởng, cậu cháu lập tức muốn lên chức. Trong nhà làm sao có thể biết chuyện gì đã xảy ra với cậu cháu được.
Bà nói thật, do đó Từ Quân Nhiên hiểu được ý tứ. Hiện tại tài sản của Tôn gia dều ở tại Thôi Động. Sang năm, Tôn gia lão Nhị được lên chức ở bộ Trung tổ. Nên dù Tôn Chấn Bang có làm được thành tích gì, trong nhà chỉ lo không có sức để đẩy ông lên vị trí cao nhất. Dù sao thì vị trí Bộ trưởng bộ Tài chính không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Từ Quân Nhiên đã đoán được ý của cậu nên cười an ủi mợ:
-Mợ, cháu thấy việc này chưa chắc đã là xấu. Thời gian trước, Hoàng gia không vừa lòng với cậu Hai sao? Có thể công tác tổ chức ở bên trên bị thất bại.
Mạnh Sảng biến sắc mặt, hạ giọng nói:
-Cháu, đứa nhỏ này nói bậy bạ gì thế. Cậu cháu có thể lên đến chức Bộ trưởng là việc đại sự của nhà chúng ta. Cháu không thể nói hươu nói vượn được. Nếu ông ngoại cháu biết thì xử lý cháu đấy.
Đây là truyền thống của đại gia tộc. Có thể đấu nhau trong nội tộc, có thể thấy ngứa mắt với nhau. Nhưng, quan hệ gia tộc là sống còn nên nhất định phải đồng tâm hiệp lực.
Từ Quân Nhiên cười không nói gì nữa. Hắn cũng không thể nói cho mợ hắn biết không đến một tháng nữa Đông Âu sắp có thay đổi lớn. Đến lúc đó, Hoàng gia nhất định bị thương nặng. Cậu Hai có thể giữ được là điều may mắn nhất. Do dó, muốn tiến một bước là không thể được.
Lúc này, nếu cậu ba làm ra một chiến tích lớn, không chừng có thể ông bước qua sảnh vào gian giữa để bước vào mảnh đất mới.
-Được rồi, mợ ạ, cháu mệt muốn đi ngủ đây. Mợ đừng trách cậu nữa. Nếu cậu không bận thì đã về nhà rồi.
Trước khi lên lầu, Từ Quân Nhiên cười thoải mái với mợ mà nói vậy.
Rạng sáng ngày thứ hai, ăn bữa sáng do mợ làm, Từ Quân Nhiên nhìn đồng hồ rồi đứng lên đi tới Trung tâm trường Đảng. Đã hơn một tháng nay, hắn không đi học không biết tình hình ở đây thế nào nữa. Nếu nhớ không nhầm, ba ngày sau đó, hai khoa sát nhập. Đến lúc đó, những người… kia, bị mình chê cười không biết sẽ có sắc mặt như thế nào.
-Từ đại ca, anh tới rồi hả?
Âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau hắn vang lên. Từ Quân Nhiên xoay người lại thấy Uyển Tiêu Nguyệt đang kinh ngạc nhìn mình.
Xuất hiện trước mặt hắn, cô gái có vóc dáng cao, gầy vẫn như trước – xinh đẹp làm lay động lòng người. Cô mặc quần trắng, áo sơ mi trắng. Bên ngoài chiếc áo khoác màu xám toát lên vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát. Cô đứng ở đó, dáng người hoàn mỹ, gương mặt rất ưa nhìn khiến người khác khó mà nhìn đi chỗ khác. ngọn núi đôi đẫy đà, khiến một nam nhân bình thường đều nhịn không được nuốt vào từng miếng nước bọt
Là nam nhân bình thường, Từ Quân Nhiên cũng có cảm giác như vậy. Hắn cố tự trấn tĩnh một chút rồi nói:
-Cô ngày càng đẹp ra. Người khác thì mỗi ngày một già đi, còn cô thì ngày càng trẻ ra đấy.
Lập tức sắc mặt Uyển Tiêu Nguyệt đỏ bừng, rồi trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên, nói:
-Anh, anh chỉ ưa thích gái đẹp.
Từ Quân Nhiên cười ha hả rồi không nói gì nữa. Hắn chỉ đùa một chút rồi thôi. Hiện tại, hai người đang có mối quan hệ đó có không ít thay đổi. nhưng còn lâu mới tới tình trạng thân mật. Từ Quân Nhiên biết hai người rất vất vả mới có được tình cảm tốt. Hắn không muốn tình cảm đó trong chốc lát lại tan vào mây khói. Tạo dựng được tình cảm đang có là rất khó khăn, nhưng hủy diệt đi thì rất dễ. Huống chi, Từ Quân Nhiên còn không muốn Uyển Tiêu Nguyệt nhìn thấy một tín hiệu sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận