Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 217: Xuất chiêu rồi.

Yên lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Từ Quân Nhiên bị hình ảnh trong đầu dọa sợ. Hắn không ngờ, Chu Đức Lượng – người hắn luôn nghĩ là nhân vật ủng hộ phe cải cách lại là một người có âm mưu như vậy.
Tuy nhiên, lẽ nào ông ta không phải là thuộc hạ của lão Tôn?
Sao có thể đẩy Tôn Chấn An vào chỗ nguy hiểm thế chứ?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Từ Quân Nhiên đã đả thông tư tưởng cho phán đoán trước đây của mình.
Hắn không biết, lúc này ở trên tỉnh cũng đang có người có cùng suy nghĩ với hắn.
Tôn Chấn An ngồi thẫn thờ trong phòng, gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá. Từ khi Lãnh Nhạc và Tôn Tĩnh Vân rời khỏi đây, ông ta đã nhốt mình trong phòng, không ngừng hút thuốc, tay không ngừng gõ lên mặt bàn, cảm giác như thể rất có tiết tấu.
Trương Mẫn biết rõ, chỉ khi gặp khó khăn, chồng mình mới có những biểu hiện như thế này. Vì thế bà ta luôn âm thầm giúp đỡ chồng, chuẩn bị cho chồng một ấm trà, sau đó đưa con gái lên tầng đi ngủ. Có lúc, mối quan hệ giữa vợ chồng là như vậy, chỉ cần yêu nhau, hiểu nhau là đủ.
Khói thuốc bay mù mịt trong phòng. Biểu cảm của Tôn Chấn An vô cùng nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu chặt cảm giác như thể có chuyện gì đang rất nghiêm trọng.
Cửa phòng khẽ mở ra, sắc mặt Tôn Chấn An liền thay đổi, vì biết là Lãnh Nhạc đã trở về. Người con rể này làm việc luôn như vậy, ở bên cạnh mình khá lâu nên đã đi theo con đường có hơi hướng khá giống mình. Ngay cả cửa cũng chỉ gõ hết sức nhẹ nhàng ba tiếng, không nhiều hơn tiếng nào cũng không ít hơn tiếng nào.
- Vào đi!
Tôn Chấn An thở dài, cất giọng nói.
Quả nhiên, Lãnh Nhạc đi vào phòng đã thấy khói bay mù mịt trong phòng. Anh ta quay người ra mở cửa phòng, rồi mới đứng ở trước mặt Tôn Chấn An.
Tôn Chấn An nhìn về phía Lãnh Nhạc:
- Tiễn cô út về rồi sao?
Lãnh Nhạc gật đầu:
- Dạ vâng thưa cha.
- Vậy đã gặp Từ Quân Nhiên chưa?
- Đúng vậy.
Tôn Chấn An nhướng mày:
- Có thu hoạch được gì không?
Khi nghe thấy câu hỏi của ông ta, Lãnh Nhạc tỏ ra rất do dự, thậm chí còn trở nên chậm chạp, trì trệ.
Tôn Chấn An hiếm khi khổ sở như vậy bỗng mỉm cười:
- Con ngồi xuống nói đi. Xem ra, Từ Quân Nhiên không phải một đứa trẻ đơn giản.
Trong mắt một cán bộ đã gần 50 tuổi, cho dù Từ Quân Nhiên có giỏi đến mức nào nhưng hắn cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lãnh Nhạc nghe đánh giá của Tôn Chấn An về Từ Quân Nhiên, anh ta mỉm cười bất đắc dĩ, ngồi xuống một bên rồi nói:
- Cha, Từ Quân Nhiên kia còn phức tạp hơn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
- Hả?
Tôn Chấn An biết rõ tính cách của Lãnh Nhạc sững sờ, tuy con rể mình chưa từng công tác ở cơ sở, nhưng khả năng nhìn người rất chuẩn. Nó nói, Từ Quân Nhiên còn phức tạp hơn mình nghĩ rất nhiều, chứng tỏ những gì liên quan đến Từ Quân Nhiên khiến Tôn Chấn An khá bất ngờ.
- Con nói xem, thu hoạch được gì.
Tôn Chấn An lãnh nhạt nói.
Lãnh Nhạc gật đầu, nói lại những lời mình đã nói với Từ Quân Nhiên cho Tôn Chấn An nghe. Cuối cùng, anh ta mới nói:
- Hắn rất thông minh, cũng rất khôn khéo, không hề giống kiểu một sinh viên đại học mới tốt nghiệp như cô út nói. Hắn khiến con cảm thấy, hắn đã công tác lâu hơn thế rất nhiều. Thậm chí hắn còn ám chỉ, chuyện này có khi lại có liên quan với bí thư Chu.
Tôn Chấn An không nói gì. Những lời Từ Quân Nhiên nói với Lãnh Nhạc, ít nhất ông ta cũng đã có những tưởng tượng nhất định. Sau khi suy nghĩ lại mọi chuyện, ông ta bật cười.
- Thật thú vị. Cái cậu Từ Quân Nhiên này khá thú vị đấy chứ.
Một lúc lâu sau, Tôn Chấn An mới mỉm cười, vấn đề mình suy nghĩ cả đêm dần dần đã có quyết định.
Tuy nhiên trước đó, ông ta vẫn muốn tham khảo suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.
- Lãnh Nhạc, ngày mai con gọi cho đồng chí Đào Chính Nguyên ở Cục vệ sinh, cha muốn gặp anh ta.
Tôn Chấn An dặn dò Lãnh Nhạc.
Lãnh Nhạc gật đầu, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, nhưng như thể còn điều gì suy nghĩ nên thấp giọng nói:
- Bên phía bí thư Chu thì sao?
Tôn Chấn An mỉm cười, xua tay:
- Đừng lo, chuyện lần này chỉ là tiền đề mà thôi. Trong buổi họp thường vụ, mọi người cũng đã nhao nhao tranh cãi nhau về chuyện này rồi, tranh giành cũng đã tranh giành rồi. Lần này cha muốn xem rốt cuộc sẽ như thế nào.
Lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm, Tôn Chấn An vô cùng tự tin. Ông ta hiểu rõ, cho dù có người muốn động vào mình, chẳng qua cũng chỉ dựa vào một số mưu ma chước quỷ mà thôi. Tuy nhiên, những âm mưu ấy không thể lộ mặt ra bên ngoài được.
Không thể xuất đầu lộ diện, dĩ nhiên cũng không thể thành chuyện lớn được.
Sáng sớm hôm sau, Từ Quân Nhiên cùng Trịnh Vũ Thành ăn sáng trong phòng.
- Quân Nhiên, cậu về Toàn Châu đi.
Trịnh Vũ Thành ăn chút đồ, lau miệng, thành khẩn nói với Từ Quân Nhiên. Tối qua, anh ta đã nghĩ cả đêm, căn bản không thể chợp mắt nổi, vì thế lúc này mắt vẫn còn hồng hồng.
Trịnh Vũ Thành sống trong thời đại này cũng không phải mới một, hai ngày, dĩ nhiên anh ta hiểu những thứ Lưu Bân đã nói có ý gì. Những lời đó chứng minh, trừ phi có một cán bộ cấp cao ở tỉnh Giang Nam ra mặt, nếu không cho dù là một bí thư thành ủy, đối mặt với chuyện này cũng phải suy đi tính lại mới dám quyết định nên lựa chọn cái nào. Cho dù Từ Quân Nhiên có bản lĩnh lớn đến đâu nếu hắn ra mặt vì mình, chắc chắn sẽ phải đắc tội một nhân vật trong thường vụ tỉnh ủy. Thật lòng mà nói, Trịnh Vũ Thành không muốn Từ Quân Nhiên mạo hiểm vì mình.
Không thể không nói, nếu là người khác, có lẽ sau khi biết nội tình của việc này đã quay đầu bỏ đi ngay. Trong khoảng thời gian này, Trịnh Vũ Thành đã hiểu rõ những kiểu tình cảm giữa người với người, thậm chí có người nghe thấy tên anh ta đã bỏ chạy. So với những kẻ nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, những đám bạn bè đểu giả, Từ Quân Nhiên liều lĩnh chạy tới đây, đã vậy còn mời Lưu Bân đến ăn cơm, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh ta.
- Anh Trịnh, lời này có ý gì?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên bỗng thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Vũ Thành không vui cho lắm.
Trịnh Vũ Thành cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Người anh em, tâm ý của cậu anh đây đã hiểu. Hôm qua, những gì trưởng phòng Lưu nói cậu cũng đã nghe thấy rồi. Thật ra, cho dù là con của chủ tịch thành phố muốn đối phó với anh, anh cũng dám đối mặt với người đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách mà thôi. Nhưng cậuxem xem, đây là chuyện gì? Sớm biết như vậy thì ngay lúc bắt đầu, anh đã sớm rút lui, không để đến giờ đã đâm lao phải chạy theo lao?
- Cục diện lúc này không cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng đám người Vu Trạch Diễn đã khó đối phó.
Trịnh Vũ Thành đau khổ nói:
- Anh đã nhận mệnh rồi. Cho dù bọn họ thích làm thế nào, anh cũng chỉ nhờ em một chuyện, sau này nếu anh có chuyện gì, chị dâu em còn có đứa nhỏ. Em và mấy người lão Bạch đi thăm họ giúp anh, có gì thì giúp anh chăm sóc cho mẹ con cô ấy.
Từ Quân Nhiên thấy đắng chát trong lòng, có cảm giác muốn rơi lệ đầy mặt. Phải biết rằng, lời nói lúc này Trịnh Vũ Thành nói với hắn đồng nghĩa với việc anh ta đang ủy thác cho hắn. Hắn hiểu rõ tâm trạng lúc này của Trịnh Vũ Thành, chỉ sợ, lúc này anh ta đã không còn muốn phản kháng. Dù sao đối mặt với nhiều kẻ thù có vị trí cao hơn mình, lại ở trong một thể chế như hiện nay, quả thật cho dù là ai cũng không có dũng khí phản kháng.
Cũng không phải Trịnh Vũ Thành không có chí khí mà vì anh ta không còn sức lực để phản kháng nữa.
Đứng trước thế lực mạnh mẽ kia, có chống cự cũng vô ích. Trừ phi có thể tìm được một người có quyền lực và có khả năng đối kháng mạnh hơn, có thể một tay che trời, tuy nhiên đây chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Từ Quân Nhiên thở dài, thành khẩn lắc đầu nhìn Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, yêu cầu này của anh, tôi không thể đồng ý.
Sắc mặt Trịnh Vũ Thành cứng đờ, vừa định nói chuyện thì lại bị Từ Quân Nhiên ngắt lời:
- Tôi hiểu ý của anh Trịnh. Anh chỉ thấy đám người Vu Trạch Diễn có thế lực rất mạnh, không phải là những người chúng ta có thể trêu chọc được. Nói khó nghe là, chỉ cần người ta ra tay gọi mấy cuộc điện thoại, chỉ sợ cũng có thể khiến chúng ta một phen khốn đốn thậm chí còn bị bỏ tù. Nhưng chuyện này cũng không thể trở thành lý do để chúng ta từ bỏ.
Biểu cảm của Từ Quân Nhiên dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, trầm giọng nói:
- Thế giới này còn có công lý và chính nghĩa. Em tin, cho dù ông trời có nhất thời bị che mắt thì cuối cùng mây đen sẽ qua đi, còn lại chỉ là bầu trời xanh trong vắt.
- Anh tin em đi, không lâu nữa đâu, sự việc sẽ có biến chuyển.
Từ Quân Nhiên nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Thành, chậm rãi nói ra mấy lời này.
Trịnh Vũ Thành mỉm cười buồn bã:
- Cậu không sợ sẽ hủy hoại tiền đồ của mình sao?
Ánh mắt Từ Quân Nhiên tỏ ra kiên định:
- Tôi chỉ sợ nửa đời còn lại của mình, mỗi lần nhớ đến anh, tôi sẽ đều cảm thấy hối hận, hối hận mình đã không giúp người anh em của mình một tay, để anh em mình phải ôm hận cả đời.
Những lời này, kiếp trước Từ Quân Nhiên đã nghe Tào Tuấn Minh nói với cha nuôi. Chỉ có điều, hai người lúc đó, một người đứng trước bia mộ, một người nằm dưới phần mộ lạnh lẽo kia.
- Người anh em…
Rốt cục, Trịnh Vũ Thành cũng không kiềm chế nổi những giọt nước mắt của mình. Nước mắt tuôn ra như mưa, một người đàn ông 40 tuổi mà lúc này đang khóc như một người phụ nữ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhưng cũng không ngăn cản anh ta. Hắn châm cho mình một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi nói:
- Chúng ta không có quan hệ máu mủ ruột rà, cũng không có người đứng sau hậu thuẫn. Tuy nhiên, ưu thế của chúng ta rất rõ ràng, không có đường lui. Ha ha, được làm vua thua làm giặc, tôi muốn xem, chuyện này càng ầm ĩ, lẽ nào bọn họ không sợ quần chúng nhân dân sẽ phẫn nộ sao?
Trịnh Vũ Thành sững sờ, ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu định làm gì?
Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, tuy cảm xúc có chút kích động, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại, anh ta có thể phân tích ra được nhiều điều trong lời nói của Từ Quân Nhiên. Hơn nữa, lời nói của Từ Quân Nhiên cũng không giống như đang nói đùa, có khi, hắn đang định làm gì đó.
Từ Quân Nhiên nhả khói, trầm giọng nói:
- Ý định của tôi? Tôi định để một số người biết, tay không thể vươn ra tự do, vươn loạn tay ra ngoài sẽ có ngày bị ăn gậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận