Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 753: Người đẹp như

âHai người Trương Giai Giai lạnh lùng cùng Phùng Tuyết tương đối thẳng thắn nhìn qua thì tưởng quan hệ của hai người rất tốt, nhưng trên thực tế lại không phải là như vậy. Thậm chí Trương Giai Giai cùng Phùng Tuyết còn không thể ngồi cùng một chỗ với nhau được nữa, mỗi người đều có một khoảng không của riêng mình. Trong phòng thì hai người là người có điều kiện ưu tú nhất chính vì vậy mà quan hệ của hai người cũng có khoảng cách bởi giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một thứ gọi là ganh đua, quan hệ của hai người chẳng qua cũng chỉ là thân hơn những người bình thường một chút thôi.
Hầu hết các mối quan hệ trong các phòng kí túc xá đại học đều là như vậy, không một ai cam tâm tình nguyện làm cái đuôi đi sao người khác, trong lòng luôn tâm niệm rằng thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.
Đương nhiên cũng vẫn có những phòng sống với nhau rất hài hòa không xảy ra bất cứ xung đột nào, tình huống này đại đa số chỉ có ở kí túc xá nam mới có. Trong kí túc hoặc là có những người như Điền Quốc Đào hoặc những người như Tưởng Phúc Sinh sống cùng phòng với Thẩm Thanh vậy, bọn họ đều là những người có xuất thân từ nông thôn.
Đôi khi cũng phải thừa nhận rằng: Con người là loại động vật rất thích chiến tranh, hiểu biết càng nhiều thì lại càng cảm thấy bản thân đáng lẽ ra phải có được nhiều hơn nữa. Chính vì vậy mới nảy sinh ra cái ý nghĩ “Tại sao tôi không phải là người đứng đầu?” “Dựa vào đâu mà tôi phải nghe theo người khác?”
Cổ nhân thường nói: Tú tài tạo phản ba năm không thành, phần lớn nguyên nhân là bởi vì đám tú tài đó luôn lấy danh nghĩa là đấu tranh vì đại nghĩa nhưng thực chất là muốn làm hoàng đế. Còn nông dân tạo phản, sở dĩ được nhiều người ủng hộ là bởi vì phần lớn nông dân đều không có ý định làm hoàng đế, họ tạo phản chỉ là muốn cầu lấy miếng cơm ăn mà thôi.
Từ Quân Nhiên cũng đã nghe thấy những lời hai cô gái kia nói, xem ra bản thân hắn vẫn luôn bị mọi người coi là một người tầm thường, nói không chừng trong lòng người ta còn coi hắn là đồ nhà quê cũng nên.
Từ Quân Nhiên cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Trương Giai Giai cùng Phùng Tuyết, bởi vì hắn biết luôn có những người trời sinh đã khác so với những người khác. Trước đây hắn cũng đã từng gặp một cấp dưới rất nỗ lực chăm chỉ làm việc, có một lần anh ta uống say sau đó đã nói với Từ Quân Nhiên những lời khiến hắn rất cảm động, anh ta nói :
- Tôi sinh ra là một đứa trẻ ở nông thôn, vốn dĩ tôi cứ tưởng rằng, sau khi tốt nghiệp đại học có thể dựa vào năng lực của bản thân nỗ lực làm việc kiếm tiền, vất vả mệt mỏi, liều mạng mười năm sau có thể lấy được một người vợ thành phố, nuôi dưỡng những đứa con trắng trẻo mập mạp giống như những đứa trẻ thành phố như các người, có thể ngồi ngang hàng cùng các người uống ly cà phê. Nhưng hiện tại tôi mới hiểu ra, tôi đã sai rồi !
Thật ra thì huyền thoại nông dân vẫn tồn tại, nhưng cũng chỉ là có ở một vài người mà thôi, đại đa số bọn họ đều có xuất thân hơi thấp, luôn muốn kéo gần khoảng cách với những người đồng trang lứa có xuất phát điểm cao hơn mình. Vì muốn người thân cùng mình phải trải qua những ngày tháng cực khổ, vất vả mà đều phải thu lại sự quật cường của bản thân chấp nhận khiêm tốn cúi đầu trước kẻ khác lao đầu vào cuộc chiến kiếm tiền khốc liệt. Tất cả những thứ này đều là vì muốn có một chỗ đứng trong thành phố phồn hoa đô thị, có được một công việc khiến người cùng quê ngưỡng mộ cùng với hộ khẩu thường trú lâu dài, không cần phải nay đây mai đó, không có chỗ ở cố định, đến khi già sẽ không có nơi nương tựa.
Cuộc sống nó tàn khốc và hiện thực như thế đấy, những thứ như cổ tích thần thoại gì đó đều là lừa người cả.
- Không phải anh đã nói anh không phải là sinh viên của trường chúng tôi hay sao?
Hàn Thiên Thiên nghiêng đầu, nhìn vào Từ Quân Nhiên, rất rõ ràng cô gái nhỏ này không hài lòng về kẻ lừa gạt đang ngồi trong nhà ăn trước mặt mình này.
Trong suy nghĩ đơn thuần của cô, giữa người với người không nên lừa gạt lẫn nhau. Hơn thế nữa qua chuyện lần trước Hàn Thiên Thiên cũng được tính là có quen biết với Từ Quân Nhiên, mà trong quan niệm của Hàn Thiên Thiên thì quen nhau cũng được coi là bạn bè.
Giữa bạn bè với nhau, thứ không nên có nhất chính là sự lừa dối.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói với Hàn Thiên Thiên:
- Tôi vốn không phải là sinh viên của trường em mà!
Hàn Thiên Thiên phồng má trợn mắt, vô cùng đáng yêu gắt lên:
- Nhưng tại sao anh lại ăn cơm trong căn tin của trường chúng tôi?
Từ Quân Nhiên nghe vậy thì bật cười, cô nhóc này thú vị thật!
- Chỉ là đùa một chút thôi, tôi đi học thay bạn tôi, đừng nói là ngay cả cái này em cũng quản đấy nhá?
Từ Quân Nhiên cười cười, sờ lên đầu Hàn Thiên Thiên nói. Với hắn mà nói thì đây cũng chỉ là một hành động bình thường mà thôi, dù sao thì trong mắt hắn, hắn và Hàn Thiên Thiên là người của hai thế giới, hơn thế nữa tuổi tác cũng cách nhau khá xa.
Cũng giống như loài sói đã quen ăn thịt sẽ không đời nào chịu ăn chay, người đã từng trải qua và thấu hiểu sự đời đương nhiên sẽ không bao giờ chịu bó buộc bản thân trong một ngôi trường đại học bé như cái lỗ muỗi này rồi. Nhiều người tham lam sẽ đi chiếm về cho mình tiền tài, xe xịn, mỹ nữ, đồ dùng xa xỉ, cùng người khác liều mạng chém giết, tận hưởng thành tựu khi hạ gục được đối thủ, hưởng thụ cảm giác quyền thế của mình trong mắt những con người bình thường, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, đầy khoái cảm. Người có thể đạt được đến bước này sẽ có thể chi phối được vận mệnh của bản thân mình, không cần phải như công nhân viên chức nhà nước sáng làm việc lúc 9 giờ, chiều tan ca lúc 5 giờ, được sống cuộc sống thích làm gì thì làm mà biết bao người hằng mong ước.
Cũng tương tự với đạo lý ấy, trong mắt Từ Quân Nhiên, Hàn Thiên Thiên chẳng qua cũng chỉ là một cô nhóc còn thiếu kinh nghiệm sống nên mới cảm thấy cô rất đáng yêu, tuy nhiên cô của hiện tại còn lâu mới có bản lĩnh khiến Từ Quân Nhiên động lòng.
- Anh…
Hàn Thiên Thiên bĩu môi, đương nhiên cô rất không hài lòng với câu trả lời của Từ Quân Nhiên.
- Thiên Thiên, đây là bạn của cậu à?
Trương Giai Giai đứng lên hỏi, nhìn mặt cô tràn đầy ý cười thân thiện nhưng Từ Quân Nhiên lại phát hiện ra trong đôi mắt sáng ngời của cô là sự xa cách.
Mỹ nữ là loại sinh vật trời sinh đã mang trong mình sự tự tin, nhất là những người có xuất thân tốt, từ nhỏ đến lớn luôn được coi là bảo bối xinh đẹp, chính vì vậy luôn cho rằng tất cả đàn ông trên đời này đều phải vây xung quanh mình. Trong suy nghĩ của các cô chuyện đàn ông quỳ dưới gấu váy của các cô là một chuyện rất hiển nhiên và nó thậm chí còn là vinh hạnh của đàn ông nữa.
Hàn Thiên Thiên đương nhiên là không nhìn thấy được cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt giữa hai người Từ Quân Nhiên cùng Trương Giai Giai, nghe thấy câu hỏi của cô thì cười tủm tỉm nói:
- Giai Giai, đây là Quân Nhiên, ừm, chính là người lần trước đưa tớ từ thư viện trở về đó… hì hì…
Có thể thấy được Hàn Thiên Thiên có vẻ như rất vui khi giới thiệu bạn của mình với người khác.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật đầu với Trương Giai Giai:
- Chào em!
Trương Giai Giai nhìn Từ Quân Nhiên đánh giá một lượt từ trên xuống dười rồi mỉm cười nói:
- Chào anh, anh là người Bắc Kinh à?
Từ Quân Nhiên vừa mở miệng ra liền nói giọng điệu của Bắc Kinh, hơn thế nữa giọng điệu này không phải là cứ bắt chước là có thể nói được.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật đầu, nói:
- Tôi là người Bắc Kinh, đến Lĩnh Nam để thăm em họ.
Nghe thấy câu này, Trương Giai Giai gật đầu, đột nhiên cô lại có hứng thú khó hiểu với người đàn ông này, cười ha ha, rồi lại cũng nhau trò chuyện một chút những kiến thức về Bắc Kinh.
Cô bé này thuộc loại con gái nhìn qua thì bạn cứ tưởng là cô rất tốt, hơn nữa trong lòng còn ngưỡng mộ bạn, nhưng thực chất cô chẳng bao giờ nghĩ tới bạn cả. Hơn thế nữa cô gái này còn tương đối hiểu bạn đang nghĩ gì và bạn muốn nghe điều gì, loại con gái như vậy có chỉ số cảm xúc (EQ) cực kỳ cao. Khi mà bạn cho rằng quan hệ giữa bạn và cô đang vô cùng tốt đẹp thì có thể chỉ trong nháy máy, cô nàng sẽ đá văng bạn ngay. Sinh viên đại học tụ hội ở nơi này mục đích cuối cùng đơn giản chỉ là làm sao để có thể học thành tài, để người khác phải bị ảnh hưởng bởi mình. Trong cái thế giới luôn đặt vật chất lên hàng đầu này, tiêu chí để đánh giá một người có đủ mạnh hay không, trải qua trăm năm chỉ có một tiêu chí duy nhất chưa từng thay đổi, đó chính là sức ảnh hư
?ng.
Tiêu chí đánh giá một người có phải là kẻ mạnh hay không nằm ở sức ảnh hưởng của người đó đến xã hội và trong khu vực như thế nào. Mọi người luôn khát vọng dùng sự thành công để làm cho mình trở nên lớn mạnh hơn, sau đó sẽ dùng nó để hoàn thành ước mơ của bản thân, làm chuyện có ý nghĩa, chỉ dẫn phương hướng cho người khác, thậm chí còn có thể giúp đỡ bạn bè tiêu diệt đối thủ của họ.
Để có được sức ảnh hưởng có rất nhiều con đường, có thể tham gia vào giới chính trị, thương trường hoặc đi du học, dùng tư tưởng của mình tạo ra ảnh hưởng lên những người khác. Trong mắt mọi người những mầm non tương lại như những sinh viên đại học này nếu như có thể mở rộng, phát triển mạng lưới quan hệ trong trường đại học cũng chính là lấy được thẻ vàng của xã hội và nó cũng chính là một trong những con đường có được sức ảnh hưởng.
Điều này có thể mang đến cho sự giàu có và lớn mạnh, đồng thời cũng có thể thực hiện được lý tưởng của bản thân, cũng giống như phù thủy Harry Porter có được sức mạnh vô hạn vậy.
Chính vì vậy mà mọi người không ai chịu là người đứng phía sau, dựa vào cái gì mà mình lại phải chịu sự khống chế của người khác? Dựa vào cái gì mà mình lại phải thấp hơn người khác một cái đầu? Mình cùng một người nào đó cùng vào công ty, tại sao đãi ngộ của người ta lại cao hơn mình? Dựa vào đâu mà người ta có thể vênh mặt hất cằm sai khiến còn mình lại phải cúi đầu, ăn nói khép nép? Động lực để duy trì hoạt động của các bánh răng trong cái thế giới văn minh này phần lớn là được sinh ra từ sự chênh lệch bất bình đẳng giữa người với người trong xã hội này.
Xem ra trong mắt của cô nàng Trương Giai Giai này thì giữa mình và người đàn ông tên Từ Quân Nhiên này có sự chênh lệch không bình đẳng đó.
Và cũng trong mắt cô thì cô chính là người chiếm thượng phong chứ không phải là cái người đàn ông bình thường này.
Từ Quân Nhiên quả thật cũng không có hứng thú với việc so đo với loại nhóc con như cô nàng này, trong mắt hắn thì cho dù là Trương Giai Giai có vẻ khá thân thiện này hay là cô nàng Phùng Tuyết vừa mới tới ngồi cùng nói chuyện phiếm, cả hai cô nàng đều chỉ là những đứa trẻ mà thôi.
- Vậy hiện nay anh ở đâu?
Phùng Tuyết cười tủm tỉm hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng cười cười đáp lại:
- Tôi đang ở trong kí túc xá của em họ, cậu ấy đi công tác cho nên tôi đến đây đi học thay cậu ấy.
Mấy cô gái nhỏ lúc đầu thì có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó lại đều nở nụ cười, đương nhiên những chuyện như thấy này các cô cũng đã từng làm rồi.
Từ Quân Nhiên nhún vai đứng dậy, nói với Hàn Thiên Thiên:
- Vậy tôi đi trước đây, sau này nếu rảnh thì có thể cùng nhau ăn bữa cơm.
Hàn Thiên Thiên gật đầu, nói:
- Được, được ạ.
Nhìn theo bóng lưng của Từ Quân Nhiên, cả hai cô nàng Trương Giai Giai cùng Phùng Tuyết không hẹn mà cùng bĩu môi, dường như là đồng thanh khạc ra một câu:
- Cái tên này, rõ ràng là muốn dụ dỗ Thiên Thiên của nhà chúng ta mà…
Hàn Thiên Thiên nghe thấy vậy thì lập tức đỏ mặt xấu hổ, nên cũng không nhìn thấy được ánh mắt xem thường của hai cô gái kia.
Rất rõ ràng, ở trong mắt các cô, một người đàn ông mặc trên người không phải là quần áo hàng hiệu, lại ngồi ăn cơm trong căn tin rẻ tiền, đương nhiên là không có tư cách theo đuổi Hàn Thiên Thiên. Khỏi cần phải nói đâu xa, chính là mẫu thân đại nhân đang làm việc trong văn phòng chính phủ ở Lĩnh Nam đương nhiên cũng không bao giờ cho phép tình huống như vậy xảy ra, các cô cũng đã từng được chứng kiến tận mắt sự uy nghiêm của vị nữ cường nhân đó rồi.
Có đôi khi sự chênh lệch giữa người với người nó rõ ràng như vậy đấy, dù không muốn thừa nhận nhưng nó chính là sự thật tồn tại trong cuộc sống của chúng ta.
Chỉ có điều bọn họ đã quên mất một chuyện, đó chính là có đôi lúc đôi mắt cũng sẽ lừa gạt mình đấy. Những gì tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận