Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 370: Gặp khó khăn.

Nếu đám Mã Tụ Bảo đã ở thôn Liên Hợp thì bọn Từ Quân Nhiên cũng không phải đợi thêm nữa. Hắn gọi trưởng phòng Dương kêu người mang Hồ Đại Hải đi theo thẳng đến thôn Liên Hợp. Lúc đó cũng đã là xế chiều, đến nơi cũng phải là gần nửa đêm.
Chiếc xe đi thẳng một mạch đến thôn Liên Hiệp. Vừa tới nơi, Từ Quân Nhiên đã linh cảm được điều gì đó không ổn. Nguyên nhân bởi hắn phát hiện ở cổng căn biệt thự cách đó không xa, lúc đó đang có một đám đông xúm lại.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên nhìn sự việc xảy ra trước mặt. Không lẽ thôn Liên Hợp xảy ra chuyện lớn rồi ư?
Từ Quân Nhiên bước xuống xe, đi tới cửa mới thấy trước cổng trụ sở thôn đang có một đám đông vây quanh. Những nơi khác lại đầy những cán bộ xã hoặc huyện, thi thoảng có công an xã ăn mặc cảnh phục đi lại.
- Trưởng phòng Dương, chúng ta đi.
Kìm nén sự hoài nghi trong lòng, Từ Quân Nhiên đi vào phía trong.
- Bí thư Từ, sao giờ cậu mới về thế?
Vừa vào đến cổng, Từ Quân Nhiên đã bị một người kéo lại. Hắn dừng bước chân, định thần nhìn kỹ thì hóa ra là Vu Thanh Hải.
- Anh Vu, có chuyện gì thế ?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên hỏi. Hắn thực sự không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì ở đây.
Vu Thanh Hải thấp giọng nói khẽ:
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
Giờ Từ Quân Nhiên mới phát hiện ra khi đi vào rất nhiều người dân đang nhìn thẳng vào hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán gì đó. Chẳng lẽ sự việc này lại liên quan tới mình sao?
Vu Thanh Hải đang khi định nói thêm thì nghe thấy một tiếng hét lớn như sấm dậy:
- Từ Quân Nhiên, cậu làm việc tốt thật đấy.
Từ Quân Nhiên lại càng giật mình, ngẩng đầu thấy Mã Tụ Bảo đang sải bước đi về phía mình. Thái độ hắn tỏ rõ vẻ kích động, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác ngay được vậy.
- Bi thư Mã, anh nói vậy là ý gì?
Từ Quân Nhiên cũng cứng giọng đáp trả. Bí thư Mã nhà ngươi là môt bí thư đảng ủy thì ta cũng là chân phó mà. Giữa mặt bao nhiêu cán bộ thế này mà ngươi cho ta mất mặt thế thì sao ta phải nể ngươi?
Mã Tụ Bảo đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên, cười lạnh lùng nói:
- Ý gì à? Tôi đang muốn nói với cậu đây. Đừng tưởng bôi tí mực thì cho rằng bản lĩnh đầy mình nhé. Cậu tùy tiện nghi ngờ một đồng chí lão thành làm việc lâu năm ở cơ sở. Cậu biết như vậy người ta sẽ bị tổn hại như thế nào không? Cậu làm thế là phạm tội đấy.
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên tỏ ra rất khó hiểu, hỏi lại:
- Bí thư Mã nói vậy là có ý gì? Tôi vừa về, đắc tội với ai nào?
Đúng lúc này ánh mắt hắn chú ý tới Chu Trạch Thành và Cố Hoàn cũng trầm ngâm đi ra từ phía sau Mã Tụ Bảo. Ngoài hai người họ còn có thêm Vương Tường Lâm và mấy lãnh đạo đảng ủy xã Trường Thanh. Thái độ của cả bọn xem ra rất không tốt, dường như đã xảy ra một chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
- Anh Mã, anh cũng không nên gấp. Chuyện này tôi còn phải điều tra cho kỹ đã. Chu Trạch Thành chậm rãi mở miệng giải vây cho Từ Quân Nhiên.
Mã Tụ Bảo tức khí quay lại nói với Chu Trạch Thành:
- Lão bí thư, đến giờ mà anh vẫn còn bao che cho hắn. Việc này nếu không phải Từ Quân Nhiên sai thì chẳng lẽ đồng chí Trần Ái Quốc vô duyên vô cớ thắt cổ tự sát à?
Trần Ái Quốc chết rồi.
Từ Quân Nhiên bị tin này khiến cho kinh động, bước chân hụt hẫng, chỉ xém chút là ngồi phệt xuống đất. Nếu không phải có trưởng phòng Dương đứng cạnh đỡ thì hắn đã ngã ra đấy rồi. Dù vậy, nét mặt hắn tràn đầy vẻ bàng hoàng khó tin.
Trần Ái Quốc chết rồi ư? Ông ấy làm sao mà lại chết được?
Từ Quân Nhiên khẽ lẩm bẩm trong miệng.
- Tên họ Từ kia! Trả lại mạng cho chồng tôi.
Đang khi nói chuyện thì một bóng người đeo khăn tang trắng từ đám đông rẽ ra lao đến. Người đó là Dương Liên Hoa vợ của Trần Ái Quốc.
Từ Quân Nhiên cảm thấy trời đất bỗng nhiên tối đen, ngay lập tức mất đi cảm giác….
……………………….
…………………………
Khi Từ Quân Nhiên mở mắt trở lại thì phát hiện mình đang ở trên giường trong phòng của mình. Người bên cạnh chăm sóc hắn chỉ có một mình Thôi Tú Anh.
- Bí thư Từ, anh tỉnh rồi.
Thấy Từ Quân Nhiên mở to mắt. Thôi Tú Anh vui vẻ reo lên.
Ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn vào đôi mắt còn hơi sưng đỏ của Thôi Tú Anh. Hắn mơ màng hỏi:
- Tú Anh, Trần Ái Quốc tự sát rồi à?
Thái độ của Thôi Tú Anh hơi thay đổi một chút. Ngay lập tức, cô mím môi khẽ gật đầu. Từ Quân Nhiên giống hệt như quả bóng xì hơi, lại nhũn người ra không nói thêm được câu nào.
Trần Ái Quôc chết rồi. Tuy không biết tại sao y bỗng nhiên tự sát, nhưng Từ Quân Nhiên biết chuyện này sẽ đẩy hắn đến phía đầu sóng ngọn gió. Giống như Mã Tụ Bảo nói, hắn đã từng tìm Trần Ái Quốc nói chuyện, và rốt cục là ngày hôm sau ông ta tự sát. Dù ai thì cũng sẽ nghi ngờ hắn dính líu tới chuyện này. Mà điều quan trọng nhất là nếu Trần Ái Quốc chết rồi thì tất cả các manh mối đều chỉ còn hắn, vụ án tham ô này làm sao mà điều tra tiếp được.
- Bí thư Từ, anh, anh không sao chứ?
Bộ dạng hồn xiêu phách lạc của Từ Quân Nhiên khiến Thôi Tú Anh không kìm được phải ra lời khuyên giải:
- Bí thư Từ, chị Dương cũng chẳng qua là đau lòng quá thôi. Anh Trần tuy tuổi cao nhưng đối xử rất tốt với chị Dương. Bao nhiêu năm nay anh ấy chẳng nói nặng một câu nào với chị ấy. Thế mà giờ đột nhiên đi như thế, để lại một mình chị Dương với đứa nhỏ trong bụng. Thế thì chị ấy không đau lòng sao được….
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ phải nặn ra một nụ cười với cô. Việc đã đến nước này thì một hai câu không nói rõ được sự việc. Nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Một lần nữa hắn lại cảm thấy một kẻ hồi sinh như mình vẫn chưa tới lúc lấy lại được toàn bộ sinh khí.
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên cố gắng trấn tĩnh lại nói với Thôi Tú Anh:
- Tú Anh, cô nói lại một lượt đầu đuôi câu chuyện cho tôi được không?
Đôi mày thanh tú của Thôi Tú Anh khẽ cau lại. Thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên có vẻ tái, cô bất đắc dĩ gật đầu, khẽ khàng kể lại mọi chuyện.
Ngay khi Từ Quân Nhiên rời khỏi xã Trường Thanh chưa lâu, thì có người phát hiện Trần Ái Quốc đã treo cổ tự tự ở xà nhà văn phòng tổ công tác. Hơn thế, ông ta còn để lại một bức di thư, nói mình xin lỗi tổ chức, xin lỗi đảng và nhân dân bao nhiêu năm nay đã dày công bồi dưỡng dạy dỗ ông ta. Cảm ơn bí thư Từ Quân Nhiên đã nhắc nhở khiến cho ông ta giác ngộ, quyết tâm lấy cái chết để tạ tội với người thân và dân làng. Việc này do một mình ông ta làm ra, không can hệ tới ai cả, cũng xin đừng làm khó cho người khác.
Khi phát hiện ra thì ông ta đã tắt thở. Ngay lập tức bọn An Duy Minh liền thông báo cho chính quyền xã. Mã Tụ Bảo và Vương Tường Lâm đã dẫn theo cảnh sát tới hiện trường. Qua điều tra xác nhận Trần Ái Quốc quả thực là tự sát. Có điều theo lời của Mã Tụ Bảo thì nếu như không có cuộc nói chuyện giữa Từ Quân Nhiên và Trần Ái Quốc thì có thể mấy ngày tới y sẽ đi tự thú rồi.
Ngay lập tức, ngay lập tức như dính vào tổ ong vò vẽ. Dương Liên Hoa giận dữ chỉ mặt Mã Tụ Bảo và Vương Tường Lâm mắng xối xả, vừa hay lúc đó Chu Trạch Thành và Cố Hoàn dẫn tổ điều tra tới. Tất cả đều bị Dương Liên Hoa chửi bới. Nói theo lời của Dương Liên Hoa thì dù Trần Ái Quốc có phạm tội lớn thì đã có kỷ luật đảng, có pháp luật. Từ Quân Nhiên dựa vào cái gì mà nói chuyện riêng với Trần Ái Quốc, ngang nhiên ép bức chết chồng của chị ta.
Chuyện vốn không nghiêm trọng như vậy, nhưng không hiểu sao lại có lời đồn rằng sở dĩ Từ Quân Nhiên tìm Trần Ái Quốc nói chuyện vì muốn dùng việc này ép Trần Ái Quốc. Ngay sau đó, lời đồn lan nhanh, chẳng mấy cả ba thôn đều biết hết cả. Giờ tất cả mọi người đều cho rằng việc này là do Từ Quân Nhiên bức chết Trần Ái Quốc. Lý do vì Từ Quân Nhiên muốn độc chiếm quyền lực của tổ công tác, ép đám người An Duy Minh phải ra đi.
- Cái đó, đó đều là bịa đặt đồn đại. Tôi vẫn tin bí thư Từ mà.
Nói xong câu chuyện, Thôi Anh Tú khẽ nắm chặt tay, sắc mặt hơi đỏ nói thêm.
Từ Quân Nhưng cười khổ sở, bất lực thở dài một hơi. Hắn biết Thôi Tú Anh đang an ủi mình. Trong tình hình hiện giờ thì những người vốn vẫn tin tưởng hắn e rằng cũng nghĩ hắn muốn chiếm quyền của tổ công tác. Đó là lý do hắn làm nên việc ép Trần Ái Quốc tát nước bẩn lên người đám An Duy Minh. May mà giờ mạng lưới truyền thông còn chưa phát triển chứ để đến thời của thế kỷ hai mốt thì Từ Quân Nhiên chắc hắn đã trở thành điển hình của một lãnh đạo tim đen được cả nước biết đến rồi.
Nhưng dù có vậy thì hắn cũng biết trên huyện cực kỳ coi trọng chuyện này. Nếu hắn xử lý không ổn sẽ dễ dàng trở thành nấc thang leo lên của kẻ khác, còn bản thân thì phải âm thầm biến khỏi xã Trường Thanh.
Việc ở cơ sở vốn là như vậy, huống hồ Từ Quân Nhiên giờ lại đang ở tỉnh Tùng Hợp, chẳng có ai để mà dựa dẫm. Trần Đại Dũng chiếu cố hắn cũng chẳng qua vì theo ý của một lão đại nào đó. Nhưng Từ Quân Nhiên không biết người đó là ai. Giờ hắn cũng không thể gọi điện cho Trần Đại Dũng xin cầu viện được. Với lại, Từ Quân Nhiên cũng không thích dùng cách này để gặp vị bí thư họ Trần kia.
- Cảm ơn cô.
Hắn miễn cưỡng nở ra một nụ cười với Thôi Tú Anh đang đứng trước mặt. Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói với cô gái trong lúc hắn bị rơi vào khó khăn vẫn chủ động đến chăm sóc như thế này.
Thôi Tú Anh mặt hơi đỏ lên, cúi đầu khẽ nói:
- Anh là người tốt. Tôi biết.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. Lý do Thôi Tú Anh chăm sóc hắn có đến tám chín phần vì hắn ủng hộ việc cô cương quyết làm cô giáo ở thôn. Nói cho cùng, đối với một người đang ôm mộng theo nghề giáo như Thôi Tú Anh thì hắn là một trong số ít người đang ủng hộ cô. Như vậy cũng có thể coi là người đồng đạo. Lúc này hắn đang bị oan ức chưa được giải oan thì cô gái này cảm thấy mình có thể làm bạn chia sẻ, không nên bỏ rơi hắn. Và thế là cô gái tự động đến chăm sóc cho hắn.
Còn đối với Dương Liên Hoa Từ Quân Nhiên cũng không hề cảm thấy oán hận. Dù sao Trần Ái Quốc cũng đã chết rồi. Người chết là chuyện lớn. Nếu ban đầu hắn không nói những lời đó, có thể ông ta sẽ không nghĩ quẩn như vậy. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên vẫn thắc mắc là sao trong di thư Trần Ái Quốc lại nói không muốn liên quan tới người khác, cũng không muốn làm cho ai khó xử.
Chẳng lẽ ông ta đã biết trước có người ở tổ điều tra đến điều tra thôn Liên Hợp ư?
Nếu là người bình thường, đối mặt với những khó khăn này, có khả năng đã vứt bỏ, thậm chí nửa đường nghĩ cách rời khỏi thôn Liên Hợp rồi. Nhưng dù sao Từ Quân Nhiên cũng không phải loại vừa gặp khó khăn đã lui bước. Trải qua nhiều sóng gió nguy hiểm như vậy, hắn sớm đã rèn luyện được bản lĩnh kiên cường cứng cỏi.
Ổn định lại tinh thần, Từ Quân Nhiên chợt cảm giác được chuyện này có chút gì đó quá trùng hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận