Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 441: Tâm sự của Hoàng Hải.

Một tuần sau, báo cáo tới huyện ủy về việc cải cách chợ nông sản ở xã Trường Thanh mà Từ Quân Nhiên chuẩn bị cuối cùng cũng được phê chuẩn, không nghi ngờ gì nữa, dưới sự khởi xướng của bí thư huyện ủy Tề Tam Thái và chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, mọi người trong huyện ủy đều đồng ý với đề nghị này, trên huyện đồng ý việc xã Trường Thanh tự mình chuẩn bị, nói trắng ra chính là chỉ cần Từ Quân Nhiên có thể đảm bảo sau cùng sẽ giao nộp cho huyện ủy những gì gian hàng cho thuê đạt được, vậy thì hắn có thể tùy ý làm.
Từ Quân Nhiên cũng không khách khí, hắn biết huyện không có tiền, muốn được huyện giúp đỡ về kinh phí là điều không thể nhưng hắn lại thay bằng cách khác, thương lượng ổn thỏa với huyện, nhận được sự ủng hộ của chính phủ. Bởi vì Từ Quân Nhiên hiểu rõ, một khi chợ nông sản được xây dựng, nếu không có sự giúp đỡ của chính phủ, e rằng các hộ sẽ không tới đây kinh doanh, thương nhân chạy theo lợi ích, nếu như anh không đem lại lợi ích cho họ, làm sao họ có thể hợp tác với anh.
Phương bắc tháng tư, cũng xem như đã đầu xuân, khoảng thời gian này Từ Quân Nhiên liên tục tới thôn Liên Hợp, lắng nghe ý kiến và cách nghĩ của họ.
Mặt trời sau giờ ngọ chiếu sáng ấm áp, vạn vật chìm đắm trong ánh nắng thanh bình, nhưng tâm trạng Từ Quân Nhiên lại trầm lắng, khi vừa đi ra từ nhà một hộ nông dân. Nghĩ tới khuôn mặt già nua của lão nông Lệ Hoành Lưu, cùng với tiếng khóc oa oa của đứa trẻ, Từ Quân Nhiên bất giác thở dài, bỗng cảm thấy gánh nặng trên vai nặng nề hẳn.
- Bí thư Từ, để cậu chê cười rồi.
Người nói là tổ trưởng tổ công tác thôn Liên Hợp – Vu Thanh Hải, người đã sát cánh cùng Từ Quân Nhiên cho đến nay. Ông vốn định nghỉ hưu nhưng sau khi Từ Quân Nhiên nhậm chức bí thư, liền để vị phó xã trưởng này tiếp tục ở lại tổ công tác.
- Lão Vu, tình hình nghiêm trọng vậy sao?
Từ Quân Nhiên nhìn Vu Thanh Hải, giọng nói có chút ảm đạm.
Vu Thanh Hải cười khổ:
- Vụ mùa năm ngoái không tốt, không nhà nào dư thừa lương thực, hầu hết nhà trong thôn đều nợ quỹ trong năm nay, đời sống cơ bản của người dân cũng không bảo đảm, bữa ăn cũng là vấn đề, cậu nói tiền đâu để nộp quỹ đây!
Nghe ông nói, sắc mặt Từ Quân Nhiên nghiêm túc gật đầu:
- Vấn đề cơm ăn áo mặc ở xã chúng ta đã nghiêm trọng đến mức phải lập tức giải quyết rồi.
Người đi thị sát cùng Từ Quân Nhiên hôm nay là Thôi Tú Anh, hiện tại cô được Từ Quân Nhiên sắp xếp vào văn phòng Đảng ủy xã. Cùng với Vương Hiểu Long, bình thường hai người lúc thì nghe ngóng việc mỏ than Hồng Tinh, lúc thì bận rộn ở văn phòng Đảng ủy. Hôm nay Từ Quân Nhiên xuống huyện nghiên cứu dẫn cô đi cùng, không ngờ cô gái mềm lòng, thấy tình hình như vậy, lập tức bị tác động, ra khỏi cửa bắt đầu liên tục lau mắt, nước mắt chảy không ngừng.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Thôi Tú Anh:
- Cô đó, khóc cái gì, một chút can đảm cũng không có, nếu như khóc có thể giải quyết vấn đề, tôi bây giờ đã ngồi đây khóc với cô rồi! Nghĩ cách giúp người dân có cơm ăn áo mặc mới là đúng đắn, cả ngày khóc huhu, suốt đời cũng không làm nên đại sự!
Sau khi nói những lời này, Từ Quân Nhiên bừng tỉnh, trong lòng mình quả thật không dễ chịu, không ngờ lại chấp nhặt với một cô gái.
Thôi Tú Anh bị Từ Quân Nhiên mắng, hơi giật mình, sụt sịt lau nước mắt, nghẹn ngào:
- Bí thư Từ, anh nói… chợ gì đó kia… thật sự có thể giúp người dân được ăn no mặc ấm sao?
Từ Quân Nhiên chau mày:
- Chuyện này tôi có thể tính được sao? Loạn quá! Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là tìm ra một hạng mục, giúp người dân nhanh chóng trở nên giàu có, chợ nông sản chỉ là một cách, còn phải mở rộng trồng cây ăn quả, tôi tin chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể giúp người dân.
Hắn còn chưa nói hết câu, dưới điều kiện nền kinh tế thị trường, chỉ cần đi đúng hướng, sẽ không có khả năng không thành công, tất nhiên, bây giờ Từ Quân Nhiên không thể nói điều này.
Thôi Tú Anh dần dần ngừng khóc, tinh thần trở nên phấn chấn bởi những lời của Từ Quân Nhiên, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ:
- Nhưng… thật sự có thể giúp người dân sao? Tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được…
Từ Quân Nhiên cười, tâm trạng u ám ban đầu trước thái độ của cô cũng dần tốt lên, đưa tay ra xoa đầu Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên nói:
- Đây không phải vấn đề cô cần lo lắng, huyện Trường Thanh chúng ta thật ra rất có tiềm lực phát triển, ít nhất thì tôi thấy nếu như trái cây này có thể mở rộng ở toàn xã, giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc không khó.
Nói xong, trước mắt Từ Quân Nhiên bỗng sáng lên, hắn nghĩ đến kiếp trước mình có xem qua một quyển tiểu thuyết quan trường, nhân vật chính trong đó cũng gặp phải tình huống tương tự như mình, mà mấu chốt trong cách giải quyết của ông ta chính là gây dựng nên một xưởng đóng hộp.
Vốn dự định của Từ Quân Nhiên là mở rộng trồng cây ăn quả ở huyện Trường Thanh, hoa quả ngoài bán lên huyện hoặc thành phố, còn có thể thông qua Trần Hồng Đạt, vận chuyển bằng đường sắt đến Lĩnh Nam và thủ đô, nhưng bây giờ bỗng nghĩ tới ý tưởng xưởng đóng hộp, Từ Quân Nhiên thấy mình hoàn toàn có thể tiêu thụ hết hoa quả ở trong phạm vi huyện Trường Thanh.
Rạng sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên liền cử người mời ủy viên Đảng ủy tới phòng hội nghị Đảng ủy xã, ngoài ra hắn cũng mời cả các cán bộ thôn Liên Hợp và thôn Hậu Đôn tới.
Từ Quân Nhiên ngoài dự đoán của mọi người không để người khác phát biểu, mà trực tiếp đưa ra cách nghĩ của mình, chuẩn bị mở rộng trồng cây ăn quả hơn nữa còn xây dựng nhà máy đóng hộp ở huyện.
Mặt khác, Từ Quân Nhiên còn đưa ra một bản kế hoạch, bên trên viết rõ tương lai trong ba năm tới huyện Trường Thanh sẽ phát triển sâu vào công thương nghiệp như thế nào, nói trắng ra là Từ Quân Nhiên dự định quy hoạch một con đường cho sự phát triển sau này của huyện Trường Thanh.
Mọi người trong huyện xem bản kế hoạch cũng như nghe xong cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, lần lượt tỏ vẻ tán đồng, dù sao Bí thư Từ cũng là người có học vấn, người ta nói đông nói tây đều có lý, tuy cũng có chỗ không rõ nhưng có thể khẳng định một điều, nếu thật sự làm theo những điều đã viết trên bản kế hoạch, huyện Trường Thanh sau này chắc chắn muốn phát triển sẽ phát triển.
Cát Đại Tráng ngược lại không phản ứng gì, anh ta nhìn Từ Quân Nhiên đứng trên bục nói chuyện, trong lòng lại dương dương đắc ý, Từ Quân Nhiên cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của chủ tịch huyện Vương. Phải biết rằng chủ tịch huyện sớm đã đánh tiếng với mình, không cần ngăn cản tất cả biện pháp cải cách ở huyện Trường Thanh của Từ Quân Nhiên, cứ để hắn làm, bởi vì cho dù Từ Quân Nhiên có cải cách đi cải cách lại, kết quả cuối cùng đều là hoàn thành dưới sự lãnh đạo của chủ tịch huyện Vương Trường Lâm.
- Bí thư Từ, chúng tôi nghe theo ngài, ngài bảo làm thế nào thì làm thế ấy.
Cát Đại Tráng cười haha nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười, hắn tất nhiên biết ý của Cát Đại Tráng, cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng với Từ Quân Nhiên mà nói, những chuyện này đều không quan trọng, nếu như Vương Trường Lâm cho rằng mình là quả hồng mềm thì ông ta đã sai rồi, nếu như thật sự khiến mình tức giận, vậy thì đừng trách đây không khách khí.
- Sắp đến đầu xuân rồi, các đồng chí nhớ chú ý hơn, tới các thôn cắm điểm, có khó khăn gì trong huyện phải giúp người dân giải quyết, ngoài ra, địa điểm của chợ nông sản phải lựa chọn nhanh chóng, việc này xã trưởng Cát đích thân đi hỏi thăm, nhiều nhất là một tháng, tôi hi vọng chợ nông sản có thể lập tức khai trương.
Từ Quân Nhiên chầm chậm nói.
Mọi người biến sắc, đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Từ Quân Nhiên, biết rõ thủ đoạn của vị bí thư Từ này.
Đợi đến sau khi kết thúc hội nghị, Hoàng Hải cố ý đến văn phòng Từ Quân Nhiên.
- Lão Hoàng, có chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên sắp tan ca, hôm nay là cuối tuần, hắn đã hẹn Tạ Mỹ Quyên cùng ăn cơm.
Hoàng Hải cười khổ, trên mặt hiện lên tia bất đắc dĩ:
- Bí thư Từ, nếu anh có việc thì cứ đi trước, tôi không gấp.
Từ Quân Nhiên là người thế nào, kinh nghiệm chìm nổi chốn quan trường mấy chục năm nay đã rèn luyện cho hắn đôi mắt tinh tường, điều khác không dám nói nhưng khả năng nhìn người như Từ Quân Nhiên tự nhận không thua kém bất kì ai, biểu hiện của Hoàng Hải lúc đó rõ ràng là có chuyện trong lòng, nói không chừng có liên quan tới Từ Quân Nhiên.
- Tôi đi muộn chút cũng không sao.
Từ Quân Nhiên cười cười, bỏ chiếc cặp trên tay xuống, ngồi ở ghế nói với Hoàng Hải.
Hoàng Hải bắt đắc dĩ gật đầu, ngồi ghế đối diện với Từ Quân Nhiên.
Thò tay vào túi quần lấy một điếu thuốc châm cho mình, Từ Quân Nhiên lại lấy ra một điếu đưa cho Hoàng Hải, cười nói:
- Sao vậy, lão Hoàng, lẽ nào anh gần đây gặp khó khăn? Tôi nói trước, mượn tiền thì được, nhưng phải đưa chị dâu tới.
Hắn cái này là nói đùa, đơn giản là để không khí vui vẻ hơn, dù sao thì dáng vẻ Hoàng Hải bây giờ chau mày khổ sở, thật sự không hợp để nói điều gì, Từ Quân Nhiên nói đùa, chỉ hy vọng giữa hai người không quá ngượng ngập.
Hoàng Hải bất đắc dĩ nhìn Từ Quân Nhiên, bình tĩnh mà nói, anh ta thật sự rất cảm kích Từ Quân Nhiên, người ta tin tưởng mình, tín nhiệm mình nhưng bản thân không cách nào giải quyết khó khăn trước mắt, chì đành cầu cứu Từ Quân Nhiên. Thật sự Hoàng Hải rất xấu hổ, nhưng anh ta biết, nếu bây giờ không nói chuyện này với Từ Quân Nhiên, e rằng sớm muộn cũng gây ra họa lớn.
Sắp xếp lại ngôn từ một chút, Hoàng Hải trầm ngâm nửa buổi, cuối cùng mới chầm chậm nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Sao vậy, giữa chúng ta có gì cần phải khách sáo sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này hắn thật sự thấy tò mò, tính cách Hoàng Hải, Từ Quân Nhiên rất rõ, không phải kiểu người không kiên định, dáng vẻ thận trọng như vậy, xem ra Hoàng Hải đúng là có chuyện quan trọng cần báo cáo với mình.
Nửa tiếng sau, sắc mặt Từ Quân Nhiên âm trầm nhìn Hoàng Hải, thấp giọng nói:
- Chuyện này còn có ai biết nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận