Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 173: Gặp lại Thái Nghiên.

- Sao lại là cô ấy?
Từ Quân Nhiên lẩm bẩm trong miệng một câu, ánh mắt của hắn lại chăm chú vào một bóng hình xinh đẹp quen mắt kia.
Từ hướng ánh mắt của Từ Quân Nhiên nhìn sang, Trịnh Vũ Thành nhướng mày, mở miệng hỏi:
- Người anh em, cậu biết cô ấy?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu đầu:
- Có thể coi là có quen biết đi, từng gặp mặt một lần.
Cách đó không xa phía trước mấy người, một nhóm người vây quanh với nhau không biết đang tranh giành cái gì, trong đó có một dáng hình không cao, đang giải thích gì đó với quản đốc của nhà hàng Dân Tộc, hai người đàn ông sau lưng đang đè một người đàn ông lại. Xung quanh có nhiều người vây quanh, phần lớn là khách của nhà hàng, tính cách thích xem náo nhiệt của người Trung Quốc từ xưa đến nay vẫn thế.
Từ phía mấy người Từ Quân Nhiên nhìn sang, thấy rõ biểu hiện đang đứng giải thích gì đó với người ta, so với biểu hiện lúc mình gặp cô ta là rất khác nhau.
- Nếu là bạn của cậu, chúng ta qua đó xem xem.
Người mở miệng là Vương Vĩ Đạt, tất nhiên là nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười:
- Không vội, trước tiên nghe xem.
Mấy người nhìn một đám người đến gần, vì mọi người đều đang vây quanh xem sự tiến triển của sự việc, cho nên không ai chú ý đến mấy người này.
Giữa đám người, quản lý của nhà hàng Dân Tộc rất khách khí với người mà Từ Quân Nhiên nói là quen biết kia:
- Đồng chí, tuy cô là cảnh sát, nhưng những thứ cô gọi, đều phải trả tiền. Đây là việc đương nhiên, không thể vì cô bắt phạm nhân, nhà hàng chúng tôi phải bỏ tiền chứ?
Nhà hàng Dân Tộc đều tiếp đãi những vị khách rất có địa vị của tỉnh Giang Châu, hơn nữa lại là đơn vị trực thuộc cơ quan cấp tỉnh, tất nhiên không có tâm lý lo sợ như những người ngoài bình thường đối với ngành công an, lại thêm sự việc hôm nay, bên mình có lý, cho nên vị quản lý đại sảnh này nói chuyện rất hùng hồn.
Đồng chí cảnh sát lộ ra một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Tôi biết là chúng tôi không đúng, nhưng hôm nay chúng tôi vội đi ra ngoài phá án, đợi tôi gọi người mang tiền đến trả cho các người được không?
Một người đàn ông giữ sau lưng kẻ tội phạm vẻ mặt không hài lòng mở miệng nói:
- Kim đội, rõ ràng là tên khốn này gọi, sao chúng ta phải bỏ tiền ra? Hơn 100 đồng đó!
Người được gọi là Kim đội quay đầu trừng mắt liếc cấp dưới của mình, trầm giọng nói:
- Tiểu Vương, ngậm miệng lại cho tôi!
Trinh Vũ Thành lúc này cũng sớm kéo một nhân viên phục vụ lại hỏi, chỉ chốc lát sau đi đến bên cạnh Từ Quân Nhiên nói:
- Hình như cảnh sát hình sự cục thành phố đến bắt một tên lừa gạt, gọi không ít đồ, lại thêm đồ ăn tên lừa gạt gọi, giá tiền không ít, bọn họ không mang tiền, nên cãi nhau…
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, nhà hàng này của anh thật lợi hại đấy, ngay cả cảnh sát ăn cơm cũng phải trả tiền!
Đây không phải là hắn nói đùa, phải biết rằng sau này nhiều khi một vài bộ ngành đi ăn ở tiệm, không chỉ có việc tiếp đón món ăn ngon của nhà hàng, trước khi ra về một phân tiền cũng đều không nhận còn khách khí đưa tiễn khách, sợ đắc tội đám người “đầy tớ của nhân dân” này.
Nhà hàng Dân Tộc dám làm như vậy, thực sự khiến Từ Quân Nhiên có vài phần kính trọng với Trịnh Vũ Thành.
Trịnh Vũ Thành nở nụ cười, bộ dạng chẳng sao cả nói:
- Người anh em cậu không phải không biết, cái nhà hàng Dân Tộc này cũng không phải là tự mình tôi mở, anh đây tuy nói trong tay có chút quyền lực, nhưng cũng biết, nhà hàng này thuộc văn phòng quản lý, trừ phi lãnh đạo tỉnh gật đầu, nếu không ai đến dùng cơm đều phải trả tiền!
Từ Quân Nhiên gật đầu, trong lòng có chút bội phục với Trịnh Vũ Thành, ông ta xem như tìm đúng đường làm quan, chỉ cần ôm chắc chân văn phòng, những bộ ngành khác gì đó, chỉ cần tới nơi này ăn cơm, đều phải làm theo quy định của nhà khách.
Quan trường thường xuất hiện tình huống như vậy, không thể thấy rõ được mình cần phải chịu trách nhiệm với ai, cho nên không nên đắc tội với bất kì quan hệ nào, kết quả như vậy, ngược lại rất dễ đắc tội với người khác, vì không phân rõ chủ yếu và thứ yếu, sẽ khiến người ta cảm thấy bị coi thường. Cho nên theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, làm quan phải nắm bắt được mâu thuẫn chủ yếu, không đắc tội với chính lãnh đạo đứng đầu trực tiếp với mình, những người khác đều có thể đắc tội được. Có đôi khi, phải học cách làm cô thần, để lãnh đạo thấy được, ngoài họ ra đều không kết giao dựa dẫm vào những người khác, như vậy, lãnh đạo sẽ tin tưởng ngươi, hắn chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của ngươi, mà ở trong quan trường, lãnh đạo rất thích có cấp dưới như vậy.
Trịnh Vũ Thành am hiểu rõ ràng ba mùi vị trong đó, ông ta làm quản lý của nhà hàng Dân Tộc, giải quyết tất cả việc chung, ai cũng không sợ đắc tội, luôn luôn đặt mình dưới sự quản lý của cục Quản lý văn phòng Chính phủ, như vậy, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng biết sự trung thành của ông ta, sau này phát triển chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ngay vào lúc này, một hồi huyên náo giữa đám người, hóa ra là mấy người cảnh sát muốn đi, bị nhân viên nhà hàng giữ lại.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn sắc mặt khó coi kia, nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, để cho họ đi thôi, tiền tính cho tôi đi.
Trịnh Vũ Thành sững sờ:
- Cậu quen biết?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Con gái của một vị trưởng bối, theo lý, tôi phải gọi là chị.
Trịnh Vũ Thành mỉm cười, gật đầu nói:
- Nếu là người trong nhà, vậy thì bỏ đi.
Nói xong, ông ta gọi một người phục vụ đến, thấp giọng dặn dò vài câu, người phục vụ kia đi vào trong đám người, thấp giọng nói với quản lý vài câu.
Sắc mặt quản lý đại sảnh thay đổi, nhìn về phía Trịnh Vũ Thành bên này, thấy Trịnh Vũ Thành gật đầu, mới quay về phía Kim đội trưởng nói:
- Được rồi, nếu là cơ quan công an phá án, chúng tôi không truy cứu nữa, sau này mời đồng chí cảnh sát sớm thông báo trước cho tôi là được.
Một cảnh sóng gió cứ như vậy biến mất, đôi mi thanh tú của Kim đội trưởng cau lại, gương mặt đẹp khắc sâu ấn tượng với người khác hiện lên thần sắc lạnh lùng.
- Kim đội trường, như vậy là xong việc rồi sao?
Nháy mắt đi ra ngoài nhà hàng, tiểu Vương thấp giọng hỏi.
Kim đội trưởng lắc đầu:
- Các cậu đưa người về trước đi, tôi vào trong hỏi xem sao.
Tiểu Vương gật gật đầu, đồng ý, vị phó đại đội trưởng nhà mình này tuy có khuôn mặt trẻ con, nhưng tính cách lại là loại người không đạt được mục đích không bỏ qua, hơn nữa thân thủ tuyệt vời, bình thường ở trong đội, ngoại trừ đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự có thế áp chế được ra, lời của người khác Kim đội trưởng đều không nghe.
Quan trọng nhất là, nghe nói vị Kim đội trưởng này có bối cảnh không nhỏ, ngay cả cục trưởng thấy cô, cũng đều khách khách khí khí.
Kim đội trưởng đưa mắt nhìn xe cảnh sát rời đi, lờ mờ không hiểu đi vào nhà hàng, cô rất ngạc nhiên, là người nảo thay đổi được thái độ của quản lý, phải biết rằng thái độ của vị quản lý đại sảnh lúc nãy rất cường ngạnh, bày ra tư thế cho dù lãnh đạo thành phố đến cũng phải nói đạo lý, ngay cả những lời xin thứ lỗi của mình cũng không thay đổi được chút gì. Tuy nói tiền không ít, nhưng cô vốn không để trong lòng, chỉ là ra ngoài phá án, thật sự không mang theo nhiều tiền như vậy, những năm tám mươi ai không có việc gì thì mang hơn một trăm đồng đi làm chứ, đấy là hai tháng tiền lương đó.
Cô chưa kịp tìm người hỏi, trước mặt liền thấy Từ Quân Nhiên cùng mấy người Bạch Sa đi ra ngoài.
Từ Quân Nhiên cùng Bạch Sa phải quay về phòng máy, Vương Vĩ Đạt cùng Trịnh Vũ Thành không thể không tiễn người ra ngoài cửa, mấy người đang cười nói, một hình dáng thon thả chặn đường lại.
- Là anh?
Trong nháy mắt thấy Từ Quân Nhiên, Kim đội trưởng nhướng mày, mang theo một chút kinh ngạc hỏi.
Rất rõ ràng, cô không nghĩ tới mình sẽ ở nơi như thế này gặp lại Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, chào hỏi một tiếng với mấy người Bạch Sa, đi đến trước mặt Kim đội trưởng, mở miệng vừa cười vừa nói:
- Kim đội trưởng, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đôi mi thanh tú cau lại, rất rõ ràng có chút không thích mùi rượu trên người Từ Quân Nhiên, Kim đội trưởng thản nhiên nói:
- Anh quen biết quản lý nơi này?
Cô là người rất thông minh, tự nhiên đoán được lúc nảy hẳn là Từ Quân Nhiên giúp mình giải vây, vì cô biết Trịnh Vũ Thành, tất nhiên nhìn ra được nụ cười cổ quái của Trịnh Vũ Thành có ý gì.
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
- Con người anh Trịnh không tệ, tôi có chút việc xin anh ta giúp đỡ, vừa hay thấy Kim đội trưởng.
Kim đội trưởng gật gật đầu:
- Vậy thì được, sau này tôi sẽ trả lại tiền cho anh ta, lần sau anh đến nhà tôi, có thể lấy.
Từ Quân Nhiên sững sờ, hắn đương nhiên hiểu anh ta trong lời của Kim đội trưởng là chỉ ai, kinh ngạc nhìn đối phương:
- Kim đội trưởng, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, nếu như không có việc công, chắc có lẽ tôi không đi gặp riêng bí thư Hô Diên.
Bí thư Hô Diên, dĩ nhiên chính là bí thư ủy ban chính trị và pháp luật tỉnh, thường ủy tỉnh Giang Nam Hô Diên Ngạo Ba, mà vị Kim đội trưởng này, chính là con gái mang họ mẹ – Kim Thái Nghiên, con của Hô Diên Ngạo Ba
Tuy không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng từ Quân Nhiên lại nhạy cảm phát hiện được, Kim Thái Nghiên có quan hệ không tốt với cha, điểm này từ lúc hai người gặp mặt lần đầu, hắn liền mơ hồ nhìn ra được, chỉ có điều đây là việc nhà của người ta, Từ Quân Nhiên chỉ có thể già vờ không thấy.
Nhưng cho dù nói thế nào, hôm nay gặp lại, hắn không thể thấy Kim Thái Nghiên khốn quẫn, vì vậy mới lên tiếng nhờ Trịnh Vũ Thành giúp một tay.
Chẳng qua, dường như Kim Thái Nghiên đã hiểu lầm, cho rằng mình là người muốn làm quan chạy đến chỗ Hô Diên Ngạo Ba.
Trán Kim Thái Nghiên nhăn lại như chữ Xuyên(川), liếc nhìn Từ Quân Nhiên, dường như muốn tìm một đáp án nào đó trên mặt hắn. Chẳng qua đáng tiếc là, Từ Quân Nhiên tuy uống nhiều, nhưng sắc mặt ngoại trừ hồng nhuận phơn phớt, ngược lại nhìn không có gì khác.
- Anh ở đâu? Buổi chiều tôi đem tiền qua cho anh.
Kin Thái Nghiên rất cố chấp, điểm này Từ Quân Nhiên thấy giống Hô Diên Ngạo Ba, không hổ là cha con.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Tôi nói rồi, anh Trịnh không lấy tiền, cô không cần cám ơn tôi.
Liếc nhìn Từ Quân Nhiên thật sâu, ánh mắt Kim Thái Nghiên dừng trên người Trịnh Vũ Thành một chút, lúc này mới chậm rãi nói:
- Vậy thì tôi cám ơn anh.
Tuy cô không vừa mắt Từ Quân Nhiên, nhưng cũng biết, Từ Quân Nhiên chắc không phải loại người nói dối, dù sao nếu mục đích của hắn là tiếp cận mình, cơ hội này sẽ không qua như vậy.
Trong lòng, Kim Thái Nghiên ngược lại có thêm vài phần ấn tượng tốt hơn với Từ Quân Nhiên.
Vừa đúng lúc đó, một thanh âm truyền từ sau lưng Kim Thái Nghiên:
- Ai ôi!!! Đây không phải là em gái Thái Nghiên sao?
Lời vừa nói, một cánh tay ôm ngang bả vai Kim Thái Nghiên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận