Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 416: Tặng cho thủ trưởng một ân tình.

- Cậu đừng so đo với người nghèo như tôi. Tôi không có yêu cầu vật chất gì cả. Mà chị dâu cậu cũng không phải loại người coi trọng mấy kiểu đàn ông đó. Hai chúng tôi thật sự rất hợp ý nhau đấy.
Tạ Vĩnh Cương trừng mắt liếc Từ Quân Nhiên. Anh ta rót cho hắn một ly nước, để lên bàn xong rồi mới nói tiếp:
- Tối nay chị dâu cậu bận rồi, cô ấy còn phải xem xét mấy cái tiết mục mừng năm mới. Hai anh em chúng ta họp lại, cùng làm một chầu đi. Thế nào?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Thủ trưởng cho anh nghỉ phép sao?
Hắn thật sự không ngờ tới, thủ trưởng lại cho Tạ Vĩnh Cường nghỉ lễ!
Tạ Vĩnh Cường cười vui vẻ:
- Thủ trưởng ông ấy rất được, đối xử với người bên cạnh cực kỳ tốt. Hôm qua lúc tôi về, dì còn bắt ông ấy cho tôi một đống quà tết lớn nữa.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Thật ra gia đình của các lãnh đạo không hề thần bí như vẻ bề ngoài, cũng có chuyện nhà, cũng có tình cảm như người bình thường.
- Nói đi. Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?
Tạ Vĩnh Cương ngồi đối diện Từ Quân Nhiên, vừa hỏi vừa chăm chú nhìn hắn. Anh ta rất rõ Từ Quân Nhiên. Hắn là loại người “không có chuyện không lên điện tam bảo”. Đột nhiên lại đến thăm nhà mình trước thời khắc chuyển giao năm mới, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
Từ Quân Nhiên gật đầu, bưng ly nước nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi nói:
- Tạ đại ca, anh có biết người phụ trách khu Hành chính Thiên Nhai hiện tại, tên là Hà Diệu Dương không?
- Hà Diệu Dương ư?
Tạ Vĩnh Cường khẽ lẩm bẩm cái tên này, cau mày lại. Rõ ràng anh ta đang tập trung nhớ lại tư liệu về người này. Anh ta biết rõ, Từ Quân Nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới tên của một người, hẳn là có chuyện gì liên quan đến Hà Diệu Dương này rồi.
Với tư cách là bí thư, hơn nữa còn là bí thư của Thủ tướng, Tạ Vĩnh Cường đối với rất nhiều chuyện xảy ra trên đất Trung Hoa nắm rõ như lòng bàn tay. Bộ não của anh ta giống như một thẻ nhớ. Trong đó lưu trữ rất nhiều thông tin hữu ích. Hơn nữa, bởi vì Thủ tướng là người khởi xướng cải cách và mở cửa, nên Tạ Vĩnh Cường đặc biệt quan tâm đến những người và sự việc có quan hệ với cải cách và mở cửa. Anh rất nhanh đã nhớ tới Hà Diệu Dương là người như thế nào. Hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, anh ta hỏi Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, cậu từng có quan hệ với Hà Diệu Dương à?
Từ Quân Nhiên bất dắc dĩ liếc mắt một cái:
- Em thích gây rắc rối cho người khác vậy sao?
Tạ Vĩnh Cương nghe vậy liền cười ha hả:
- Cậu cho rằng tên nhóc cậu là đèn đã cạn dầu sao? Cậu nói đi, lúc ở trường Đảng, người bị cậu chỉnh còn ít sao?
Nghe Tạ Vĩnh Cường nói, Từ Quân Nhiên ho khan vài tiếng. Thật hiếm khi mới thấy hắn không phản bác lại lời của Tạ Vĩnh Cường, bởi vì anh ta hoàn toàn không nói sai. Đừng thấy trong suốt thời gian học tập ở trường Đảng, Từ Quân Nhiên không có hành động gì, ở thủ đô hắn giẫm qua không ít người đâu. Trong số những người này, có không ít là do Tạ Vĩnh Cường vận dụng quan hệ ép xuống giúp hắn. Thế nên Tạ Vĩnh Cường mới nói hắn ta không phải đèn đã cạn dầu.
Nhìn bộ dâng xấu hổ của Từ Quân Nhiên, Tạ Vĩnh Cường lại cười nói:
- Tôi không hiểu rõ Hà Diệu Dương cho lắm. Bất quá, dựa vào nhân phẩm cá nhân mà nói, Hà Diệu Dương chính là thanh quan khó cầu được của quốc gia. Anh ta tính tình cương trực, ghét xu nịnh, có can đảm dám nói thẳng không sợ quyền thế, làm việc dứt khoát, mạch suy nghĩ rõ ràng, làm quan có danh tiếng tốt, được nhiều người công nhận. trong khoảng thời gian nhậm chức ở đây, ra sức quét sạch di chứng của hạo kiếp mười năm trước, trả lại công đạo cho tất cả án oan trên đảo, khiến Thiên Nhai trở thành hòn đảo của công lý. Hơn nữa hắn còn có thói quen tự trả lời thư từ của nhân dân. Trong ba năm nhậm chức, đã tự tay phúc đáp hơn 5000 thư ý kiến của nhân dân. Những điều này đều do Thủ trưởng phái người điều tra đấy.
Sau một vài giây sửng sốt, Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Hắn biết Tạ Vĩnh Cường nói không sai. Trong lịch sử, trong “Sự kiện xe hơi”, sau khi thanh tra phát hiện ra Hà Diệu Dương chưa bao giờ có một chiếc xe hơi riêng, cũng không từng nhận hối lộ dù chỉ là một phân tiền! Cũng vì vậy, suốt hơn mười năm sau đó, ông ta luôn nhận được sự ủng hộ và kính trọng của mọi người. Trong dân gian còn lưu truyền một câu chuyện hiệp khách thanh quan.
Bất quá, lý do này còn xa mới đủ để Từ Quân Nhiên có ấn tượng tốt với ông ta.
Nhìn Tạ Vĩnh Cường, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Không biết phía trên đối với việc Khu Hành chính Thiên Nhai tiêu thụ xe hơi quá mạnh mẽ có ý kiến gì không?
Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, mặt của Tạ Vĩnh Cường lập tức biến sắc. Anh ta do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định hạ thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này rất mẫn cảm, nếu cậu sắp sửa nói ra lời không tốt, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nói ra.
Từ Quân Nhiên nghe xong lại cười lên ha hả. Xem ra phía trên đã nhận thấy trong chuyện này có chút vấn đề, nếu không Tạ Vĩnh Cường cũng đã không nói vậy.
Từ Quân Nhiên, các ngón tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn, thản nhiên nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng mấy chốc Tổ điều tra Trung ương cần phải ra mặt rồi.
- Cậu vừa nói gì?
Sắc mặt Tạ Vĩnh Cường biến đổi thật nhanh.
Từ Quân Nhiên nhìn Tạ Vĩnh Cường bằng đôi mắt lạnh lùng. Bên trên hẳn phải đang thảo luận xem phải xử lý Hà Diệu Dương thế nào đây? Không biết các lãnh đạo có nghĩ tới không, chuyện Thiên Nhai cố nhiên là để thăm dò cho công cuộc cải cách và mở cửa. Thế nhưng, theo chế độ hiện giờ, đây nhất định là một vấn đề vô vàn gian khó!
Tạ Vĩnh Cường im lặng không nói, như đang nghiền ngẫm những lời Từ Quân Nhiên vừa nói. Từ Quân Nhiên cũng không lên tiếng mà chỉ cúi đầu xuống nhìn ly nước trong tay mình. Hắn biết, với chỉ số thông minh đáng nể của Tạ Vĩnh Cường, rất nhanh thôi, anh ta sẽ hiểu rõ ẩn ý của mình. Vì sao Từ Quân Nhiên nói vậy? Bởi vì hắn biết, nhìn từ góc độ của chế độ mà xem thì, sự kiện Thiên Nhai không thể nghi ngờ đã mở ra một tiền lệ vô cùng tồi tệ. Nó khiến nền kinh tế Trung Hoa phát triển theo hướng tùy ý vượt rào, khiến cho pháp luật chỉ còn là lý thuyết mà không thể dùng được. Bất kỳ một hành động nào mang danh nghĩa “cải cách”, đều có thể phá hỏng nền móng mà chế độ hiện tại đã dựng nên, tuy vậy cách làm này luôn ngầm được cho phép và tha thứ. Rất nhiều trường hợp, những kẻ xem thường hay phản bội chế độ thậm chí còn được xem như những người có đạo đức cao thượng. Hậu quả là cả xã hội dần bị biến thành màu xám, chế độ cùng đạo đức cơ bản bị đâm thủng một cách dễ dàng.
Kiếp trước đánh giá của dư luận xã hội đối với Hà Diệu Dương, đã làm hiện rõ sự hỗn loạn về quan niệm trong quá trình cải cách cùng sự mâu thuẫn của chế độ. Trong suốt một khoảng thời gian dài sau đó, phán xét pháp lý đối với hành vi của quan chức và các doanh nhân vô cùng rối loạn, thậm chí mang tính ngẫu nhiên và tính giai đoạn rất sâu đậm. Cuối cùng, đến mức phải xét cụ thể chi tiết xem bản thân người đó có “nhận hối lộ” hay không. Mà lại không biết, hành vi quyết sách của một quan viên hoặc hoạt động kinh doanh của một doanh nghiệp có phạm pháp hay không, cùng cá nhân người đó có nhận hối lộ hay không, giữa hai vấn đề đó cơ bản là không có bất kỳ mối quan hệ nào!
- Quân Nhiên! Cậu cho anh một vấn đề nan giải rồi.
Tạ Vĩnh Cường cười buồn, nói với Từ Quân Nhiên.
Sao anh ta có thể không nhận ra ẩn ý trong lời của Từ Quân Nhiên chứ? Nhưng chuyện này liên lụy đến tranh chấp giữa phái Bảo thủ cùng phái Cải cách, bất cứ ai dính vào đều có thể bị nghiền thành bột phấn. Dưới tình huống tranh chấp giữa hai thế lực lớn trên ngày càng nghiêm trọng như hiện nay, không phải là Tạ Vĩnh Cường cố ý bo bo giữ mình, mà thật sự anh ta không biết phải mở miệng như thế nào.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Tạ Vĩnh Cường:
- Anh còn có lựa chọn nào khác sao?
Tạ Vĩnh Cường rốt cuộc đã không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh được nữa. Trên gương mặt anh ta hiện rõ vẻ cả kinh, khiếp đảm. Lời Từ Quân Nhiên nói như một hồi chuông cảnh tỉnh, giúp anh ta lấy lại tỉnh táo chỉ trong nháy mắt.
Đúng vậy, đúng như phân tích của Từ Quân Nhiên, nếu là người khác có lẽ họ còn có cơ hội lựa chọn, nhưng Tạ Vĩnh Cường hắn đã sớm không còn lựa chọn nào khác nữa rồi! Kể từ một khắc khi anh ta bị Thủ tướng Chính Ngiên Thất ở trung ương điều về bên cạnh mình, anh ta đã tự chọn phe cho mình rồi. Thân là thư ký của Thủ tướng, người khởi xướng mở cửa cải cách, Tạ Vĩnh Cường căn bản là không cần lo lắng cho lập trường của mình. dù chính miệng anh ta nói mình không thuộc phái Cải cách, thì có người thuộc phái Bảo thủ nào dám tin tưởng anh ta?
Đây là chỗ thú vị nhất của quan trường. Trên thực tế, Tạ Vĩnh Cường vẫn còn chưa chọn phe phái, thân phận của anh ta đã giúp anh ta chọn rồi!
- Chuyện lần này, nếu có người cố ý gây phiền toái, sẽ mười phần bất lợi cho thủ trưởng.
Từ Quân Nhiên nhìn thẳng vào Tạ Vĩnh Cường, nói:
- Thời gian anh ở thủ đô nhiều hơn em. Đến cả em cũng biết mối nguy hại của chuyện này, thì có cớ gì thủ đô lớn như vậy, hết lần này tới lần khác không ai nhắc tới chuyện này trước mặt thủ trưởng đây?
Từ Quân Nhiên càng nói, sắc mặt của Tạ Vĩnh Cường lại càng khó coi hơn. Anh ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện có thể khiến người sởn cả gai ốc.
Trong chính trị, đến tận bây giờ cũng không có bất cứ chuyện gì là tuyệt đối cả. Có một số người, ngoài mặt thì cùng đứng về một phía với anh, nhưng trên thực tế chưa hẳn đã thật là người một nhà của anh. Người ta ngoài mặt thì cười híp cả mắt, anh nói gì người ta cũng tỏ vẻ đồng ý, dù cho anh có nói hay làm chuyện sai trái. Nhưng mà, trên thực tế, họ đang ngấm ngầm chờ đợi anh phạm phải sai lầm. Một khi anh đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn nỗi
Hôm nay hắn có thể là chiến hữu, nhưng ngày mai hắn có thể là đối thủ của anh. Điều đó là bất di bất dịch. Trước sức mạnh của quyền lực! Không một ai có thể từ chối quyền lực, khi cơ hội đến với mình.
- Quân Nhiên, cảm ơn cậu, thật cảm ơn cậu!
Tạ Vĩnh Cường ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, cười khổ. Anh ta hiểu, nếu hôm nay không có lời nhắc nhở của Từ Quân Nhiên, một khi chuyện này bị làm ầm lên, sẽ giáng một đòn nặng nề vào phái Cải cách, nhất định sẽ khiến cấp cao của phái Cải cách phải gánh chịu áp lực rất lớn.
Mấu chốt nhất là chuyện này do đích thân Thủ tướng khởi xướng. Ông ta hào hùng thổi kèn tuyên bố tiến hành cải cách, mở cửa ở Thiên Nhai, hôm nay lại diễn biến thành như vậy, nhất định sẽ phải hứng chịu dư luận lên án.
Từ Quân Nhiên cười cười, đáp:
- Em cũng chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới mà thôi. Hôm qua lúc đánh nhau với Lý Kiện Nhân, em đã cảm thấy kỳ quái rồi. Anh ta đào đâu ra nhiều tiền để mua xe tốt như vậy chứ? Chẳng lẽ Lý gia là nhà máy in tiền, có thể sản xuất ra tiền mặt hay sao?
Khóe miệng Tạ Vĩnh Cường nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh như băng:
- In tiền? Tôi thấy là cướp tiền của quốc gia thì đúng hơn!
Tạ Vĩnh Cường vốn ghét cay ghét đắng loại người dựa vào gia thế để đi khắp nơi tống tiền như Lý Kiện Nhân, giờ vừa nghĩ tới bọn chúng dám không chút kiêng kỵ biến khu hành chính Thiên Nhai, vốn rất có tiềm năng phát triển, thành một kho hàng buôn lậu xe hơi lớn, thậm chí còn vi phạm tới ước nguyện ban đầu của thủ trưởng, anh ta không thể không đánh một trận được.
Quan trọng nhất là Tạ Vĩnh Cường cũng rõ ràng, một khi chuyện này bị phanh phui, sau này các nơi khác sẽ cùng đập vào danh nghĩa cải cách mở cửa, moi ra đủ thứ loại chuyện tương tự. Đến lúc đó, người cuối cùng phải gánh tiếng xấu cho kẻ khác, không ai ngoài thủ tướng – người khởi xướng chuyện này.
- Thế này đi! Dù sao hai chúng ta cũng đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không bằng anh tính như vầy: anh em mình cùng viết một bản báo cáo, nói rõ chuyện tình. Sau khi anh trở lại làm việc sẽ trình lên thủ trưởng, mời lão nhân gia xem qua.
Ta Vĩnh Cường suy nghĩ thật lâu, mới nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nghiêm túc nói.
Từ Quân Nhiên sững sờ trong tích tắc, ngay sau đó lập tức vui vẻ ra mặt. Hắn gật mạnh đầu, nói:
- Tốt thôi! Ngay bây giờ anh với em phải cùng làm một bài gián quan thật khó nghe mới được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận