Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 440: phát triển đa nguyên hóa.

Chuyện của tiệm quần áo Từ Quân Nhiên giao cho Vương Hiểu Nhu xử lý, một mặt là vì có liên quan đến Tạ Mỹ Quyên, mặt khác, thì Từ Quân Nhiên biết rõ, những chuyện bản thân giao cho Vương Hiểu Long rất quan trọng, Thôi Anh Tú tuy là người của mình, nhưng Vương Hiểu Long lại không để cho Từ Quân Nhiên hoàn toàn tin tưởng anh ta, để cho Vương Hiểu Nhu trở thành quản lý của tiệm quần áo, mục đích rất đơn giản, chính là buộc chị em Vương gia lên xe chiến của mình.
Xử lý xong những chuyện này, Từ Quân Nhiên ngày hôm sau mới quay về xã, tìm Cát Đại Tráng nói một lượt về chuyện chợ nông sản, ý tứ của Từ Quân Nhiên rất rõ ràng, muốn Cát Đại Tráng đi vào huyện tìm chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, trước khi tuy Tề Tam Thái nói để cho Từ Quân Nhiên trong vòng 3 ngày đem bản kế hoạch đưa lên trên, nhưng Từ Quân Nhiên biết, đó cũng không phải một sớm một chiều ngắn hạn có thể hoàn thành chuyện tình, chỉ là bản kế hoạch, cũng đủ để mình bận rội rồi, đừng nói chi là trong huyện còn muốn tiến hành thảo luận .
Cho nên, Từ Quân Nhiên nhờ Chu Trạch Thành chuyển lời đến lão bí thư, xin ông ấy bình tĩnh chớ nóng vội, đợi mình làm tốt bản kế hoạch sau đó sẽ giao cho ông ta.
Tề Tam Thái cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, lúc ấy kích động như vậy thật sự là bởi vì Từ Quân Nhiên vẽ ra chiếc bánh ngọt quá mê người, lúc đó mới mất bình tĩnh như vậy. Hiện tại Chu Trạch Thành đem quan hệ lợi, hại phân trần với ông ta, Tề Tam Thái cũng đồng ý đề nghị của Từ Quân Nhiên.
Cát Đại Tráng thật sự rất bất ngờ, kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, ngài nói chợ nông sản, hay là xã chúng ta mở cuộc họp thảo luận một chút?
Từ Quân Nhiên cười nhạt nói:
- Xã Trưởng Cát, ông cảm thấy chuyện này còn cần phải thảo luận sao? Hoặc là, ông cảm thấy không thích hợp?
Những lời này lập tức khiến cho Cát Đại Tráng nói không ra lời. Công tác cơ sở cùng công tác huyện thành có sự chênh lệch rất lớn, lấy uỷ viên đảng ủy mà nói, đại bộ phận uỷ viên đảng ủy hoặc là ở xã trông coi, hoặc là đến từng cái thôn cắm chốt. Phần lớn những chuyện ở xã, bình thường đều là Từ Quân Nhiên – cái vị bí thư đảng ủy này làm chủ, ngẫu nhiên có chỗ nào khác, hắn cùng Cát Đại Tráng – xã trưởng thương lượng, sau đó ra quyết định. Phải biết rằng ở xã công tác, người đứng đầu chính đảng nếu như đều đồng ý một chuyện gì đó rồi, căn bản cũng sẽ không có người phản đối, trừ phi người đó điên.
Lấy chuyện chợ nông sản này làm thí dụ, Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý, Cát Đại Tráng trong những tình huống bình thường sẽ không phản đối, huống chi chuyện này thuộc về phạm trù cải cách, chủ tịch huyện Vương nhất định là rất cao hứng, nếu như Cát Đại Tráng tỏ vẻ phản đối, đầu óc của y hẳn là có bệnh rồi.
Mà điểm này Từ Quân Nhiên đã nắm chắc, cho nên mới hỏi Cát Đại Tráng như vậy.
Cát Đại Tráng không phải kẻ ngốc, Từ Quân Nhiên vừa thốt lên xong, y lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, vội cười nói:
- Bí thư nói quá lời rồi, tôi sao có thể nghĩ như vậy.
Nói xong, liền đứng lên nói:
- Tôi vào thị trấn, nhất định đem chuyện này báo cáo tường tận với chủ tịch huyện, ngài hãy đợi tin tức tốt của tôi.
Từ Quân Nhiên cũng không hề để ý chuyện này, hắn biết rõ lần này Cát Đại Tráng đi huyện thành chuyến này nhất định có thể thành công, dù sao Vương Trường Lâm chỉ cần không phải là kẻ đần váng đầu, khẳng định sẽ không cự tuyệt phần đại lễ mà mình dâng lên, đến lúc đó một khi chợ nông sản có được thành tích, cũng có thể xem như là công tích cải cách cởi mở huyện Phú Nhạc. Chiến tích này là phải ghi tạc ở trên đầu của Tề Tam Thái cùng Vương Trường Lâm.
Quả nhiên, Cát Đại Tráng buổi sáng đi huyện thành, vào buổi trưa Vương Trường Lâm liền gọi điện thoại tới xã Trường Thanh, ý tứ rất rõ ràng, chính phủ huyện sẽ dốc toàn lực ủng hộ xã Trường Thành làm chợ nông sản này. Trong điện thoại, Vương Trường Lâm nhiệt tình nói với Từ Quân Nhiên:
- Cá nhân tôi đại biểu cho chính phủ huyện bày tỏ thái độ, đối với những biện pháp cải cách có lợi cho quần chúng nhân dân, chúng ta đều toàn lực ủng hộ! Muốn người sẽ cho người, muốn sức lực sẽ cho sức lực!
Đương nhiên, ông ta không hề đề cập chuyện tiền bạc, cũng giống như Từ Quân Nhiên trước kia nói về chuyện tu kiến cửa hàng bán lẻ chưa đề cập qua.
Từ Quân Nhiên cũng lơ đễnh, hắn biết đây chỉ là bắt đầu, bản thân nhất định phải xuất ra thẻ đánh bạc có thể đả động được lãnh đạo huyện ủy, mới có thể khiến cho bọn họ quyết tâm quăng tiền vào, dù sao xây phòng trong chợ cũng cần một khoản đầu tư không hề nhỏ, Từ Quân Nhiên không có ý định để trong huyện ngồi chờ sẵn trực tiếp thu phí quản lý.
Muốn kiếm chỗ tốt, không lấy ra chút gì đó thì sao có thể chứ?
Bản kế hoạch của Từ Quân Nhiên rất nhanh đã được đưa ra, thứ này chẳng qua là đem những việc mà kiếp trước của hắn đã làm làm lại một lần nữa, sau khi ở hội nghị đảng ủy xã Trường Thanh cùng các ủy viên đảng ủy trao đổi, thì sẽ giao cho huyện ủy, chuyện sau đó Từ Quân Nhiên chẳng muốn quản, đều làm đến nước này rồi, nếu Vương Trường Lâm cùng Tề Tam Thái không mắc câu, hắn thật sự hoài nghi hai người kia có hay không có tư cách ngồi ở vị trí bên trên này.
- Bí thư Từ, ngài muốn cho các hương thân trồng cây táo tây?
Ngồi ở trong phòng làm việc của Từ Quân Nhiên, nói chuyện là Hoàng Hải, gương mặt của y lúc này rất kinh ngạc, không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên hôm nay tìm Hoàng Hải đến, để anh ta đem tư liệu của thôn giao cho mình, cũng nói ra tính toán của hắn, chuẩn bị ở trong xã tìm một thôn làm nơi thí điểm nơi gieo trồng cây ăn quả.
- Cũng không nhất định là cây táo tây, bước đầu trong suy nghĩ của tôi là trồng một ít cây ăn quả, sau đó làm cái xưởng đóng hộp.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh lật tư liệu ở trong tay của mình ra xem, nói với Hoàng Hải.
Hoàng Hải mặt cười khổ:
- Bí thư, xã chúng ta đại bộ phận đất đai đều trồng bắp cùng đậu nành, thật đúng là cũng không có nghe nói nhà ai dùng diện tích lớn gieo trồng cây ăn quả này. Hơn nữa, loại cây ăn quả này, có thể được sao?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tại sao không được chứ? Hoa quả có thể bán cho phía nam, nếu bán không được, chúng ta còn có thể làm thành hoa quả đống hộp mà.
- Đồ hộp?
Hoàng Hải như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu, không rõ vị bí thư trẻ tuổi này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì, một chốc trồng cây ăn quả một chốc lại làm đồ hộp, hắn như là vừa hát ra một mạch vậy.
Từ Quân Nhiên nhìn biểu cảm của Hoàng Hải, đã biết rõ vị chủ nhiệm văn phòng này khẳng định không hiểu mình đang nói là chuyện gì, hắn cũng rất rõ, khiến cho Hoàng Hải hiểu ý của mình trên thực tế là rất khó, dù sao trong tình trạng trên thị trường kinh tế còn không phổ biến, rất nhiều người đều không rõ, có khi bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả đời đều không có cách nào thoát khỏi bần cùng. Thật giống như tình trạng xã Trường Thanh hiện tại, nếu như làm từng bước phát triển, chỉ sợ tương lai vài chục năm thậm chí hai mươi mấy năm, dân chúng xã Trường Thanh đến cuối cùng thì cũng chỉ có thể lăn lộn vì ấm no mà thôi, căn bản không có khả năng đạt tới mức sinh hoạt bậc trung được.
Vì thế, nếu như muốn giàu có chân chính, thì nhất định phải lấy ra quyết tâm đập nồi dìm thuyền và khí phách không đi những con đường bình thường.
Từ Quân Nhiên đã hạ quyết tâm, chỉ cần mình còn ở xã Trường Thanh một ngày, thì sẽ phát triển nơi này, không chỉ là nông nghiệp, còn phải phát triển công nghiệp cùng với dịch vụ bởi vì Trung Hoa trong tương lai, tỷ trọng của nông nghiệp thời gian trôi qua dần bị đè ép rất lợi hại, nông dân muốn giàu có, như tình trạng của Trường Thanh, ngoại trừ đi trên con đường phát triển đa nguyên hóa, không có khả năng nào khác nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận