Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 861: Xuống Giang Nam

lại một lần nữa Từ Quân Nhiên đi vào tòa nhà văn phòng của bộ Trung Tổ, trong lòng không có quá nhiều cảm giác căng thẳng.
Con người à, dù làm chuyện gì cũng có quán tính trước lạ sau quen. Giống như Từ Quân Nhiên hiện giờ ra vào nơi như bộ Trung Tổ, đã từ căng thẳng lúc đầu, trở thành thái độ thờ ơ, dù sao có một số việc đôi khi đã nhìn thấu rồi, cũng không quá đáng sợ nữa.
Ngồi trước mặt Trương Trọng Kiên, Từ Quân Nhiên càng không có cảm giác căng thẳng. Thư ký của Trần Tinh Duệ năm đó đã trở thành Phó Ti trưởng có thực quyền, có thể thấy con đường thăng quan của gã nhanh chóng cỡ nào. Quan trọng là, quan hệ của hai người vẫn không tồi, trong quan trường, có đôi khi chút tình cảm hương khói này có thể quyết định rất nhiều thứ.
Trương Trọng Kiên cười nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Tôi nói nhé cậu Từ, cậu thấy là người sắp kết hôn, có nên tỏ vẻ một chút hay không?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, không nghĩ tới gã cũng biết tin tức này.
Thời gian nhoáng cái qua nửa năm, hiện giờ đã là cuối năm 1990, sức khỏe của ông cụ Tôn sau khi trải qua một phen lần đổi thần kỳ, cuối cùng đã hồi phục như lúc ban đầu, điều này khiến rất nhiều người cho rằng lão nhân ngài không chịu qua được mùa đông phải thất vọng. Quan trọng hơn là, không ít người có hành vi né đòn trong lúc lão nhân gia ngài bệnh nặng, cũng khiến cho Tôn gia biết rõ bộ mặt thật của những người này. Kết quả sau cùng, thế lực họ Tôn vốn khổng lồ đã giảm bớt không ít trong vòng mấy tháng.
Trong mắt Từ Quân Nhiên, đây cũng là kết quả mà ông cụ mong muốn. Dù sao khi lão nhân gia ngài còn sống còn có thể che chở gia tộc, một khi ông mất, Tôn gia có được thế lực khổng lồ lại không có biện pháp bảo vệ bản thân, giống như đứa nhỏ cầm nhiều tiền mặt trong tay, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của rất nhiều thế lực.
So với nguy hiểm cửa nát nhà tan lúc đó, không bằng hiện giờ bóp chết hết thảy đang trong nảy sinh.
Về chuyện hôn nhân, bởi vì tuổi của Từ Quân Nhiên càng lúc càng lớn, trước khi đề bạt, chắc chắn phải giải quyết vấn đề cá nhân.
Đối với hôn sự của hắn và Tạ Băng Hân, Từ Quân Nhiên đã nói với đám người Lâm Vũ Tình. Đám hồng nhan tri kỷ của hắn phản ứng khác nhau đối với chuyện này, chẳng qua tất cả mọi người đều hiểu được, Từ Quân Nhiên chắc chắn phải kết hôn với Tạ Băng Hân.
Thật ra Từ Quân Nhiên cảm thấy áy náy nhất, đúng là Lâm Vũ Tình và Vương Hiểu Kiều. Dù sao vì chuyện này, hai người họ bị tổn thương lớn nhất. May mà hai cô gái đều giỏi hiểu ý người, không chỉ không trách cứ Từ Quân Nhiên, trái lại còn an ủi hắn.
Giờ phút này nghe Trương Trọng Kiên nhắc tới chuyện kết hôn, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ:
- Anh yên tâm, đến lúc đó chắc chắn thông báo anh.
Trương Trọng Kiên cười ha ha một tiếng:
- Cậu nha, người khác làm chú rể đều vui vẻ ra mặt, sao tôi thấy cậu không mấy vui vẻ vậy?
Từ Quân Nhiên nhún vai không nói chuyện.
Trương Trọng Kiên tiếp tục nói:
- Động phòng hoa chúc lại thêm thăng quan từng bước, tiểu tử cậu cần phải cao hứng mới đúng.
Từ Quân Nhiên chỉ có thể cười cười, dù sao người ta nói đúng. Hắn quả thực coi như song hy lâm môn, con đường làm quan sắp phát triển, lại sắp thành lập gia đình, có thể nói không khoa trương, thành gia lập nghiệp đối với hắn mà nói dường như đã xong rồi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Trương Trọng Kiên mới nói với Từ Quân Nhiên:
- Nội dung tôi nói chuyện với cậu lúc này, cậu đã chuẩn bị tư tưởng rồi chứ?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy.
Hắn biết rõ, nếu như vừa rồi Trương Trọng Kiên nói chuyện với thân phận bạn bè cũ, như vậy hiện giờ gã dùng tư cách cán bộ bộ Trung Tổ nói chuyện với mình.
Trương Trọng Kiên biểu lộ nghiêm túc, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên. Trải qua tổ chức nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm ngài là Phó Bí thư Thành ủy Nam Châu Giang Nam…
Những lời này của gã khiến Từ Quân Nhiên ngẩn người, Giang Nam? Không phải tỉnh Tùng Hợp sao?
Vốn trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, rất có thể hắn sẽ tới tỉnh Tùng Hợp mới đúng, không nghĩ tới lại là một cái vòng luẩn quẩn, về tỉnh Giang Nam công tác, chẳng lẽ đây là ông cụ sắp xếp? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bắt đầu nhớ tới rất nhiều thứ.
Chẳng qua biểu hiện bên ngoài, đương nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không để lộ suy nghĩ của mình đối với Trương Trọng Kiên, mà yên lặng gật đầu, nghe Trương Trọng Kiên nói chuyện.
Thành phố Nam Châu! Trong đầu Từ Quân Nhiên nhanh chóng nhớ lại lúc mình ở tỉnh Giang Nam, hiểu biết một chút về thành phố Nam Châu. Nam Châu là một thành phố hạng trung của tỉnh Giang Nam, diện tích không quá lớn, nói là thành phố thuộc tỉnh, trên thực tế phụ thuộc chỉ có hai huyện và một thành phố. Không chỉ như vậy, bởi vì giao thông quan trọng, vị trí địa lý của nơi này không tồi.
Có thể nói không quá rằng, nếu như nhìn từ góc độ phát triển thì Nam Châu quả thực rất có tiềm lực để khai thác, nhưng vấn đề là, dựa theo trí nhớ của Từ Quân Nhiên ở tỉnh Giang Nam, dường như nơi đó nổi tiếng bài ngoại, dựa theo giới thiệu vừa rồi của Trương Trọng Kiên, hai năm gần đây bộ máy đảng chính của thành phố Nam Châu cơ bản không có thay đổi gì lớn, người ta đã ở chung nhiều năm rồi, một lính nhảy dù như hắn tùy tiện đi qua, chỉ sợ sẽ không có người hoan nghênh mình tới.
Quan trọng hơn là, dường như Tôn Chấn An vẫn còn đảm nhiệm người đứng đầu tỉnh Giang Nam, bên trên sao lại đồng ý phái mình tới đó?
Dường như biết rõ trong lòng Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ gì, Trương Trọng Kiên cười một cái nói:
- Tôi nghe nói gần đây trung ương đang nghiên cứu, dường như cố ý đưa chú Hai của cậu từ Giang Nam điều đến thủ đô đảm nhiệm Chủ tịch thành phố.
Từ Quân Nhiên đột nhiên kinh ngạc, giờ mới hiểu được vì sao mình có thể điều đến Giang Nam, xem ra chú Hai sắp điều đến thủ đô rồi, đây mới là nguyên nhân bên trên đồng ý điều mình tới Giang Nam.
Trương Trọng Kiên lại giới thiệu qua tình hình Nam Châu cho Từ Quân Nhiên, rồi mới cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Thế nào, tôi nói cậu có lòng tin hay không?
Từ Quân Nhiên cười cười, khẽ gật đầu một cái. Trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, hắn không tới được tỉnh Tùng Hợp, sợ là kết quả của người nào đó, dù sao hắn đi lên từ cơ sở, công tác ở Tùng Hợp, nếu như cán bộ cấp Sở mà nói, dễ dàng khiến người ta có cảm giác gì đó, phần lớn lãnh đạo địa phương nhận chức đất khách là vì điều này. Hắn làm việc nhiều năm ở tỉnh Tùng Hợp, nói là nửa người Tùng Hợp cũng không đủ, bên trên chắc chắn căn cứ nguyên tắc đảng, không thích thấy được mình trở về tỉnh Tùng Hợp.
Lại nói Từ Quân Nhiên hiểu được, nếu như hắn trở lại tỉnh Tùng Hợp, chắc chắn không thể tránh được đụng chạm tới mạng lưới quan hệ lúc trước, tuy rằng công tác có thể nhanh chóng, nhưng quan trường của tỉnh Tùng Hợp sẽ càng thêm rắc rối phức tạp bởi sự gia nhập của hắn.
Nói chuyện với Trương Trọng Kiên xong, Từ Quân Nhiên trở về phòng làm việc của mình tại văn phòng thường trú của tỉnh Đông Hải ở thủ đô, chuẩn bị bàn giao công việc. Dù sao hắn đã được tổ chức bên trên thông báo, tin tưởng phòng làm việc của tỉnh Đông Hải tại thủ đô cũng sẽ nhận được thông báo của phía trên. Liên quan tới phân công công tác của mình ở thành phố Nam Châu thì Trương Trọng Kiên không nói, nhưng nghĩ đến có thể là công tác phương diện quản lý kinh tế công nghiệp, tầm quan trọng trong các Phó Bí thư mà nói, đại khái là người thứ hai thứ ba, ít nhất, sẽ không bằng Phó Bí thư quản lý tổ chức đảng. Trong toàn bộ Ban Thường ủy, hẳn là xếp vị trí thứ tư thứ năm.
- Chủ nhiệm, ngài đã tới rồi.
Đứng trong phòng làm việc, Chu Bác Học cung kính nói với Từ Quân Nhiên.
Trong nửa năm gần đây, nếu như nói cuộc sống của người nào tại phòng làm việc thoải mái nhất, vậy sẽ là Chu Bác Học, bởi vì thời gian dựa vào Từ Quân Nhiên tương đối sớm, cho nên Từ Quân Nhiên tương đối tin tưởng gã, phòng làm việc có chuyện gì đều giao cho Chu Bác Học xử lý, thậm chí còn tin tưởng gã hơn mấy Phó Chủ nhiệm, điều này khiến rốt cuộc Chu Bác Học thấy được ánh sáng trên con đường làm quan của mình, yên lặng nhiều năm như vậy, cuối cùng gã có chút hy vọng xoay người làm chủ.
Từ Quân Nhiên cười cười, chỉ ghế sô pha trước mặt mình, cười nói với Chu Bác Học:
- Lão Chu, cậu ngồi đi, tôi có chút chuyện cần nói với cậu.
Chu Bác Học ngây người một lúc, hơi ngạc nhiên đối với thái độ của Từ Quân Nhiên hôm nay, chẳng qua Từ Quân Nhiên đã mở miệng, gã vẫn cung kính ngồi xuống ghế sô pha. Đối với lãnh đạo trực tiếp tuổi tác sấp xỉ mình, Chu Bác Học cực kỳ kính sợ trong lòng.
- Chủ nhiệm, ngài có gì dặn dò?
Chu Bác Học thận trọng nhìn thoáng qua sắc mặt của Từ Quân Nhiên, khách khí hỏi.
Mặc dù cấp bậc không tính quá cao, nhưng vị trí của Chu Bác Học quyết định kiến thức của gã khác với cán bộ khoa bình thường, lãnh đạo cấp phòng thậm chí lãnh đạo cấp bộ lui tới phòng làm việc cũng không ít, thường xuyên thấy được phong phạm của những nhân vật lớn này, đương nhiên cũng học được phỏng đoán tâm tư lãnh đạo thế nào.
Giờ phút này Chu Bác Học dùng tâm tính đối mặt người đứng đầu Tỉnh ủy để đối mặt với Từ Quân Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận