Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 218: Lão Hồ Ly.

- Đưa tay lung tung, muốn bị đánh à!
Trong đại viện tỉnh ủy Giang Nam, ngồi trong phòng làm việc của mình, Chu Đức Lượng bình tĩnh nhìn Lưu Bân, thản nhiên nói.
Lúc này, Lưu Bân mặt chảy đầy mồ hôi, cả người cứng ngắc, giống như học sinh sắp đi thi.
- Tiểu Lưu, cậu ở cạnh tôi bao lâu rồi?
Giọng của Chu Đức Lượng rất bình tĩnh, ngữ điệu không cao ngữ khí cũng không lộ chút hỉ nộ ái ố, đây là phong cách của ông, nói chuyện không nhanh không chậm, làm việc không nóng không lạnh, giống như cục bông đánh vào không chút sức lực, e là đối thủ trên trường chính trị không thể không thừa nhận, Chu Đức Lượng này quá trầm ổn.
Sự trầm ổn này, không chỉ nói ông làm việc trầm ổn, mà còn cả cách cư xử của ông nữa, phàm là những nhân viên làm việc với Chu Đức Lượng đều biết, Bí thư Chu không thích những người nôn nóng, ghét nhất những ai làm việc không cẩn trọng.
Lúc này, dường như Lưu Bân đã phạm vào đại kỵ của ông.
Lưu Bân nghe Chu Đức Lượng hỏi vậy, mồ hôi đầm đìa đáp:
- Được sáu năm rồi, Bí thư.
- Sáu năm rồi.
Chu Đức Lượng gật đầu, thở dài một hơi:
- Thời gian cũng không phải ngắn, tôi già rồi, cậu cũng không còn trẻ nữa.
Năm đó Lưu Bân là do đích thân Chu Đức Lượng lựa chọn từ Thành ủy Giang Châu, để bên cạnh mình làm thư ký, cũng ôm hy vọng rất lớn.
- Bí thư…
Giọng Lưu Bân hơi nghẹn ngào, rõ ràng tâm tình của anh ta cũng rất kích động.
- Haizz… cậu!
Chu Đức Lượng yên lặng lắc đầu, chỉ có bộ dạng tiếc vì luyện thép không thành.
Lưu Bân cúi đầu, không lên tiếng, như con gà trống bại trận. Sáng nay khi anh ta đi làm đã bị Chu Đức Lượng gọi vào văn phòng, Chu Đức Lượng không nói gì nhiều, chỉ hỏi hành tung gần đây của anh ta, sau đó như vô ý nói, bộ máy trong cục quản lý hành chính cơ quan tỉnh ủy chuẩn bị điều chỉnh, Hồ Hữu Tài sẽ bị chuyển đến tổng công đoàn tỉnh.
Tin này khiến Lưu Bân vô cùng kinh ngạc, anh ta không thể ngờ, Bí thư Chu lại lập tức đày cán bộ do chính tay mình đề bạt vào lãnh cung.
Đưa một cán bộ đang tuổi trung niên, con đường quan lộ đang trong thời kỳ vàng son lại bị điều đến Công hội, đây là thủ đoạn được dùng với những người phạm phải sai lầm.
Nói vậy, Hồ Hữu Tài có vấn đề?
Nghĩ đến đáp án khiến mình phải lạnh người này, Lưu Bân lập tức cảm giác mắt mình tối sầm lại, quả thực có cảm giác kích động muốn giết người. Nên biết chuyện nhận thầu khách sạn Dân Tộc có sự tham gia của Lãnh Nhạc, chính là Hồ Hữu Tài nói với mình.
Kể ra, quan hệ giữa Lưu Bân và Hồ Hữu Tài cũng không tệ, cái này là vì hai người họ là đồng hương. Giữa hai người thậm chí còn có chút quan hệ thân thích, cho nên anh ta mới tin tưởng hoàn toàn lời của Hồ Hữu Tài như vậy. Không ngờ, người mà mình tin tưởng, lại gài bẫy mình.
Chu Đức Lượng là loại người nào, tọa trấn sừng sững không đổ ở tỉnh Giang Nam, không chỉ vì thủ đoạn hơn người, dĩ nhiên cũng bao gồm thái độ không thiên không vị của ông, tuy nói cấp dưới của ông cụ Tôn, nhưng trước nay không có ai quy nạp Chu Đức Lượng và thế lực của hệ Tôn, truy cứu nguyên nhân, cũng chính là vì hành vi hành động của Chu Đức Lượng không liên quan đến phe phái.
Mấy ngọn núi này, từ xưa đến nay không thể nào tránh được, nhưng không có nghĩa là mỗi thuộc hạ cũ hoặc người thân, đều phải là thành viên phe phái người đó.
Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, cũng giống như vậy, nơi có người, sẽ có xung đột về mặt tư tưởng, xuất phát điểm của mọi người khác nhau, cách nghĩ cũng khác nhau, kết luận cuối cùng cũng sẽ khác nhau, sâu thẳm trong lòng Chu Đức Lượng, luôn hướng về phía vị thủ trưởng tối cao, đối với cách làm việc như con lật đật của ông cụ Tôn lãnh đạo cũ của mình, cảm thấy không được đúng. Cho nên thái độ của ông đối với vị Chủ tịch tỉnh mới Tôn Chấn An không cần nghĩ cũng biết.
Tuy trước mặt lãnh đạo cũ không làm Tôn Chấn An mất mặt, nhưng đối với đề xuất mở rộng thể chế nhận thầu trách nhiệm trên toàn tỉnh của Tôn Chấn An, Chu Đức Lượng lại từ chối không chút lưu tình.
Theo cách nói của ông, cấp trên đã đặt ra chính sách này, là ủy ban nhân dân địa phương, chúng ta phải quán triệt xuống dưới, quá trình chấp hành cụ thể, dĩ nhiên do từng ủy ban nhân dân địa phương phụ trách.
Một trong những công tác quan trọng của ủy ban nhân dân tỉnh, tỉnh ủy đó là, toàn lực phát triển kinh tế, giúp dân chúng ăn no mặc ấm.
Nói một cách ngắn gọn, trong tỉnh ủy tỉnh Giang Nam hiện nay, Tôn Chấn An phe trung gian, còn Chu Đức Lượng thuộc về phe cải cách, Trần Sở Lâm thuộc phái bảo thủ. Ba thế lực này rất phức tạp rắc rối, không ai có thể chiếm được vị trí ưu thế tuyệt đối, mọi người đều có cái lý riêng, cũng có được sức ảnh hưởng riêng trên Hội nghị thường vụ, thậm chí là trong phạm vi toàn tĩnh, cũng có sức thu hút lớn. Có điều vì Tôn Chấn An mới đến, sức ảnh hưởng tương đối ít hơn một chút.
Chuyện nhận thầu nhà khách Dân tộc, chính là lần so chiêu đầu tiên, lần đầu tiên so chiêu liên quan đến vấn đề tiến hành cải cách như thế nào.
Lúc đầu, Chu Đức Lượng dự định thông qua chuyện nhận thầu nhà khách Dân tộc này, dùng phương pháp bỏ ra ngàn vàng mua bộ xương ngựa quý, không ngờ lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của Trần Sở Lâm, tuy ý kiến Tôn Chấn An đề xuất là từ từ, nhưng Chu Đức Lượng hiểu rõ, e là gã cũng đang do dự không biết nên ủng hộ ai.
Trên thực tế Chu Đức Lượng cũng không thèm để ý đến chuyện này, ông đã trải qua nhiều sóng gió rồi, chút phiền phức này trong mắt ông căn bản chẳng được coi là phiền phức, ông tin chỉ cần có người dám nhận thầu nhà khách Dân tộc, để dân chúng nhìn thấy điểm lợi của chế độ nhận thầu, sau này muốn phổ biến rộng rãi thứ này trong phạm vi toàn tỉnh sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Có điều Chu Đức Lượng không thể ngờ, Hồ Hữu Tài này lại có ý định khác, dưới sự cổ vũ của kẻ nào đó, đã tiết lộ tin Lãnh Nhạc thư ký của Chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An cũng tham dự vào việc này, kể từ đó, cục diện càng hỗn loạn.
Nói ra cũng buồn cười, Trần Sở Lâm cầm đầu phái bảo thủ kịch liệt phản đối việc cho một người nhận thầu nhà khách Dân tộc, nhưng họ lại cho người thân đi tìm một người đại diện đến tham dự vào chuyện này, rõ ràng là đã nhìn thấy được lợi ích cực lớn sau khi nhận thầu. Còn Chu Đức Lượng tuy thổi phồng lợi ích của việc nhận thầu, thì lại không thèm duỗi tay vào để người bên cạnh mình kiếm được lợi ích.
Điều Chu Đức Lượng không hiểu là, người đứng sau màn kịch kéo Tôn Chấn An vào làm gì.
Với tư cách là thuộc hạ cũ của ông cụ tôn, Chu Đức Lượng tự nhìn lại sự hiểu biết của mình đối với ông cụ Tôn, người của nhà họ Tôn chắc chắn sẽ không làm chuyện bỉ ổi, tức là sẽ không dùng thủ đoạn chính trị để trừng trị đối thủ cạnh tranh của mình, hành vi này, cũng chỉ có đám con cháu họ ngoại không chút tiền đồ của Trần Sở Lâm mới có thể làm, tên này mấy năm nay tiếng xấu lan xa khắp Giang Châu, nếu không phải mình nể mặt Trần Sở Lâm, thì đã sớm bảo người dạy dỗ bọn nó rồi.
Điều này không có nghĩa là Vu Trạch Diễn hoặc Trần Sở Lâm sẽ đứng sau chuyện này, kẻ trước thì không có được đầu óc thông minh để có thể nghĩ được cách dùng Hồ Hữu Tài bịa chuyện làm nhiễu loạn cả mặt hồ Tỉnh ủy, còn kẻ sau, lại coi thường việc dùng thủ đoạn này, Trần Sở Lâm chiếm giữ tỉnh Giang Nam nhiều năm, cùng Chu Đức Lượng thật thật giả giả đấu nhau nhiều năm vậy rồi, đối với đối thủ cũ này của mình, Chu Đức Lượng cũng có hiểu sơ sơ, Trần Sở Lâm dù hơi bảo thủ, nhưng không âm hiểm đến như vậy.
Không thể không nói, người hiểu mình nhất, chính là đối thủ của mình.
Có thể nói không chút khoa trương, tâm tư của kẻ đứng sau vô cùng kín đáo, nếu không phải sáng sớm mình nhận được điện thoại của Tôn Chấn An, trong điện thoại Tôn Chấn An rất khách sáo bày tỏ sẽ ủng hộ mình, đồng thời bày tỏ, gã sẽ không cho phép người bên cạnh tham gia vào chuyện kinh doanh buôn bán, e là mình cũng không thể ngờ, có người muốn làm mưa làm gió trong chuyện này.
Như vậy, người này rốt cuộc là ai?
Trong lòng Chu Đức Lượng thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn Lưu Bân đang đứng trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, thư ký này của mình, còn thiếu rèn luyện, có lẽ ngồi trong cơ quan lâu quá rồi, trên người cậu ta, dần dần đã không còn sự nhạy bén và tinh nhuệ nữa, thế nên mới bị người ta gài bẫy mà không biết.
- Tiểu Lưu, cậu nói thử xem, cậu nói với Từ Quân Nhiên như thế nào?
Chu Đức Lượng đột nhiên nhớ đến chuyện Lưu Bân vừa nhắc đến, hôm qua hình như cậu ta vừa mới gặp mặt người thanh niên mang tên Từ Quân Nhiên. Đối với chàng thanh niên này, ông rất có hứng thú.
Lưu Bân sững sờ, vội vàng kể chi tiết mình gặp mặt Từ Quân Nhiên, cuối cùng mới nói:
- Từ Quân Nhiên tìm tôi, hình như để nghe ngóng chuyện này.
Chân mày cau lại, Chu Đức Lượng sờ đầu, suy nghĩ một chút mới nói:
- Cậu nói với cậu ta chuyện Lãnh Nhạc.
Lưu Bân cười khổ một cái, gật đầu, không dám dối gạt Chu Đức Lượng, thành thật trả lời:
- Đúng vậy, thưa Bí thư.
Anh ta không trông mong gì, chỉ mong Bí thư có thể nể tình mình đã ngoan ngoãn đi theo ông bao nhiêu năm, sau này sẽ không làm khó mình quá. Dù sao sai lầm mình phạm phải cũng quá lớn, chẳng khác gì khiến Bí thư mất mặt trước Chủ tịch tỉnh, anh ta cũng là người thông minh cực điểm, chỉ cần Chu Đức Lượng chỉ điểm một chút, Lưu Bân đã kịp có phản ứng, tên Hồ Hữu Tài này đào cho mình cái hố quá to, tin tức về Lãnh Nhạc kia, rõ ràng là có ý định để mình nói cho Chu Đức Lượng nghe.
Thậm chí anh ta có thể tưởng tượng được, nếu như Chu Đức Lượng nghe mình nói về chuyện này trước, nói chuyện này trong Hội nghị thường vụ, sẽ nhận áp lực lớn nhường nào, thậm chí có thể là bị người ta truy vấn ráo riết. Đến lúc đó Tôn Chấn An, Tôn Chấn An để chứng tỏ sự trong sạch, nhất định sẽ tranh luận với Chu Đức Lượng, trên Hội nghị thường vụ chắc chắn lại xảy ra một trận gió tanh mưa máu, không được bình an.
Quan trọng nhất là, chuyện này, sẽ khiến mối quan hệ giữa Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An có vết rạn nứt lớn, khiến Tỉnh ủy Giang Nam càng thêm hỗn loạn. Thậm chí có thể trung ương sẽ một lần nữa tiến hành điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy Giang Nam.
Dù sao một bộ máy luôn xảy ra tranh chấp, là chuyện cấp trên không hề muốn thấy.
Có điều không ngờ, Tôn Chấn An không biết nghe được tin từ đâu, đã trực tiếp tìm Chu Đức Lượng nói rõ, lúc này mới khiến Chu Đức Lượng không bị mắc lừa.
Nói thật, hiện tại Lưu Bân có chút cảm kích Từ Quân Nhiên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận