Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 595: Cô gái đáng yêu.

Từ Quân Nhiên cùng Thôi Tú Anh đi vào nhà của cô, nhìn sự bài trí trong phòng, lại thấy không tệ.
- Bạn cùng phòng của em đâu?
Từ Quân Nhiên không thấy Thôi Tú Anh nói về bạn cùng phòng, kinh ngạc hỏi.
Thôi Tú Anh cười hì hì:
- Đi ra ngoài mua đồ rồi, chút nữa chúng ta đi ăn cơm, trường học có người luôn làm phiền em, ỷ vào là con trai của phó chủ tịch thành phố, như ruồi nhặng, phiền chết đi được.
Hôm nay Từ Quân Nhiên xuất hiện, khiến cô vô cùng vui vẻ, líu ríu như một chú chim sơn ca, không ngừng nói chuyện về lớp học buổi tối của mình.
- Em, không phải là muốn anh làm tấm bia chứ?
Từ Quân Nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua Thôi Tú Anh, nhíu mày hỏi.
Khuôn mặt Thôi Tú Anh hơi đỏ, vươn tay khoác lên cánh tay người đàn ông:
- Anh là của em, lúc này anh không ra mặt thì ai ra.
Từ khi hai người đột phá đến tầng quan hệ kia, lời nói như vậy cũng không có gì.
Hôm nay Thôi Tú Anh mặc rất đẹp, áo lông màu đỏ, trên cổ là khăn quàng màu trắng, không biết là vì mùa đông hay vì nguyên nhân gì khác, gương mặt mềm mại cũng trở nên hồng hồng, khiến Từ Quân Nhiên không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng vuốt hai cái.
- Chuyện trẻ con, anh dây vào làm gì?
Từ Quân Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, đối với loại chuyện ghen tuông này, hắn thực sự không có hứng thú.
Thôi Tú Anh nhẹ lắc cánh tay Từ Quân Nhiên:
- Xin anh đấy, được không?
Từ Quân Nhiên cười khổ, gật đầu cười nói:
- Có phải anh nên thay trang phục không?
Nói thế nào cũng là bạn học của Thôi Tú Anh, bản thân ăn mặc tùy ý cũng không phù hợp lắm.
Thôi Tú Anh nhìn nhìn, lắc đầu:
- Không cần đâu, chủ tịch huyện đại nhân nhà chúng ta mặc gì cũng đẹp cả.
Từ Quân Nhiên vươn tay xoa xoa tóc cô:
- Lại nịnh anh.
- A!
Thôi Tú Anh kêu lên một tiếng, không vừa ý trừng mắt với Từ Quân Nhiên:
- Nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được đánh vào đầu em, sẽ ngốc đi đấy.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Các em hẹn ở chỗ nào, bây giờ đã mấy giờ rồi?
- Không sao, ở Bách Hoa Hồng Lâu cách đây không xa, đi vài phút là tới.
- Vậy đi thôi.
Từ Quân Nhiên vừa nói thì đi về phía trước.
Thôi Tú Anh sững sờ, bờ môi lập tức cong lên, bước nhanh đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên, hai tay để trong túi áo lông, vừa đi vừa dùng sức dậm chân. Trong không khí rét lạnh, Thôi Tú Anh đi trước Từ Quân Nhiên, thỉnh thoảng nhảy hai cái, giống như tinh linh đáng yêu.
Hai người đi dọc bên đường về phía trước, không bao lâu liền đến Bách Hoa Hồng Lâu, lúc này đang là giờ cao điểm buổi trưa, trong nhà hàng tiếng người huyên náo, người đến người đi, làm ăn rất tốt.
- Tú Anh, Tú Anh…
Ở cửa ra vào, một côn gái mặc áo lông màu đen dịu dàng gọi, vẫy tay với Thôi Tú Anh.
- Tiểu Hoa!
Khuôn mặt Thôi Tú Anh tươi cười, bước nhanh về phía trước, hai người ôm lấy tay nhau, vừa cười vừa nhảy tại chỗ, líu ríu nói chuyện.
Khóe môi Từ Quân Nhiên hơi nhếch lên, thiếu nữ đều hoạt bát như vậy, cho dù vừa tách nhau ra mấy tiếng, gặp mặt cũng có rất nhiều lời muốn nói.
Lúc này, một người đàn ông mặc trang phục bình thường đi ra, dáng người cao lớn, đầu tóc chải chuốt, vừa thấy Thôi Tú Anh hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng bước vài bước cười nói:
- Thôi Tú Anh, sao bây giờ cậu mới tới, tôi vẫn luôn đợi cậu đấy.
Lông mày Thôi Tú Anh nhíu nhẹ lại, bất động thanh sắc lùi một bước, kéo dài khoảng cách với người kia, rồi mới lên tiếng:
- Lâm Viễn, tôi không bảo cậu đợi tôi. Hơn nữa, hai chúng ta không có quan hệ gì, cậu đợi tôi làm gì.
Cô vốn không thích Lâm Viễn này, ỷ vào mình có cha là phó chủ tịch thành phố không chút kiêng dè ở trường học, lại thêm hôm nay Từ Quân Nhiên cũng đến, Thôi Tú Anh không muốn người yêu hiểu lầm mình có quan hệ không rõ ràng với người đàn ông trước mắt này.
Từ Quân Nhiên cau mày, không nói gì. Lúc này, mấy nữ sinh đi từ trong ra, sau khi Thôi Tú Anh hàn huyên với họ một lúc, mới quay đầu nói với Từ Quân Nhiên,
- Anh Từ, qua đây, giới thiệu với anh, mấy người này là bạn tốt học lớp buổi tối của em, tiểu Hoa, Trương Mai…
- Xin chào, tôi họ Lâm, Lâm Viễn.
Không đợi Thôi Tú Anh giới thiệu, Lâm Viễn tiến lên vươn tay tự giới thiệu mình với Từ Quân Nhiên.
- Tôi là Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhàn nhạt trả lời một câu, vươn tay bắt tay đối phương một cái liền buông ra, hắn cảm giác được khóe mắt của Lâm Viễn người này lóe lên một tia tàn khốc, trong lòng nghi hoặc, không hiểu nhìn Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh thè lưỡi, vừa cười vừa nói:
- Lạnh quá, chúng ta vào trong thôi.
Từ Quân Nhiên thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, không nhịn được trừng Thôi Tú Anh, hắn vốn cho là Thôi Tú Anh sẽ đùa giỡn coi mình là tấm chắn, nhưng bây giờ xem ra, đây căn bản là sự thật. Nói thật, tuy tuổi của Từ Quân Nhiên với Thôi Tú Anh không cách biệt lắm, thậm chí so với mấy người ở đây còn nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng hắn thấy, loại hành vi ghen tuông này ngây thơ giống như trẻ con vậy.
Một đám người đi vào nhà hàng, Lâm Viễn đi bên cạnh Từ Quân Nhiên, thỉnh thoảng đánh giá Từ Quân Nhiên, ngẫu nhiên nhìn bóng lưng Từ Quân Nhiên, lộ ra cảm giác oán hận.
Họ sớm đã đặt phòng trong nhà hàng, mấy người khác nhìn như con của gia đình công nhân bình thường, ăn mặc trang điểm đều rất thông thường, thấy sự xuất hiện của Từ Quân Nhiên tuy có chút bất ngờ, nhưng cũng coi như có nhiệt tình.
- Người đều đã đến đông đủ rồi, vậy mang thức ăn lên đi.
Lâm Viễn đã khôi phục lại gương mặt vui vẻ, dặn dò người phục vụ ngoài cửa mang thức ăn lên.
Từ Quân Nhiên ngồi cạnh Thôi Tú Anh, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, bây giờ có bạn học của cô nên không so đo với cô nữa, đợi lát nữa rồi tính nợ.
Gương mặt Thôi Tú Anh hồng hồng, líu ríu nói chuyện với tiểu Hoa bên cạnh, dường như có chuyện nói mãi cũng không hết, hai người là bạn cùng phòng, tiểu Hoa tất nhiên biết rõ vị đại ca Từ thần bí này là thần thánh phương nào.
Trương Mai cười híp mắt hỏi Từ Quân Nhiên:
- Anh Từ, anh cũng phải học đại học sao?
Nói xong, còn nháy mắt ra hiệu nhìn Thôi Tú Anh.
Từ Quân Nhiên khẽ lắc đầu:
- Bây giờ tôi không còn đi học nữa.
Đây là hắn nói thật, đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi.
Nhưng lời của hắn lại bị những người khác hiểu sai, ánh mắt của Lâm Viễn kia sáng ngời, vốn còn tưởng Từ Quân Nhiên này là thần thánh phương nào, không ngờ lại là người không học hành. Phải biết rằng ở những năm này, cái danh sinh viên rất hữu dụng, nếu không những người ngồi đây cũng không phí tâm tư đi học lớp học buổi tối.
Ho khan một tiếng, Lâm Viễn đột nhiên cảm nhận được, cô gái Trương Mai kia rất đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận