Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 271: Tình huống rất phức tạp.

Sau khi Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên thuật lại toàn bộ tình huống vụ án buôn lậu, còn báo cáo kế hoạch hành động chuẩn bị tiến hành của cục thành phố Giang Châu cho Hô Diên Ngạo Ba, Hô Diên Ngạo Ba vỗ bàn trực tiếp biểu lộ phản đối.
- Chuyện này, tôi không đồng ý.
Hô Diên Ngạo Ba sắc mặt nghiêm túc, thể hiện sự khẳng định tuyệt đối nói với Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên biến sắc, vừa định nói lại bị Từ Quân Nhiên kéo tay lại, nhìn nét mặt của Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên khẽ lắc đầu.
Điều khiến mọi người bất ngờ là, trong ánh mắt kinh ngạc của Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên đấu tranh một chút, cuối cùng không phẩy áo bỏ đi như bình thường, điều này khiến Hô Diên Ngạo Ba rất ngạc nhiên. Phải biết rằng bình thường đứa con gái này không nói được với mình mấy câu, chỉ cần mình không nghe ý kiến của nó, lập tức liền đứng lên đi mất, ngay cả nửa bước cũng không lui.
Nhưng hôm nay, nó lại vì lời nói của Từ Quân Nhiên, mà kìm nén tính tình của mình, thật khiến Hô Diên Ngạo Ba hết sức kinh ngạc, lại có chút hơi chua xót.
Con gái lớn không giữ được trong nhà.
Lắc đầu, Hô Diên Ngạo Ba nhìn về phía Từ Quân Nhiên, đợi Từ Quân Nhiên nói tiếp.
- Thủ trưởng, hôm nay tôi và Thái Nghiên tìm ngài, là vì thực sự không có ai có thể tin tưởng nữa.
Từ Quân Nhiên đón ánh mắt của Hô Diên Ngạo Ba từ từ nói. Nhưng lại không chú ý cách mình xưng hô đối với Thái Nghiên khiến Hô Diên Ngạo Ba hơi nhíu mày lại.
Hô Diên Ngạo Ba không nói gì, chỉ yên lặng châm một điếu thuốc, hút từng hơi từng hơi. Sau hồi lâu đợi lúc điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, y mới từ từ mở miệng:
- Các con có biết không, nếu những lời Từ Quân Nhiên vừa nói là thật, ý nghĩa là như nào?
Từ Quân Nhiên sững sờ, liếc một cái với Thái Nghiên, hai người đều không dám lên tiếng.
Hô Diên Ngạo Ba khẽ bóp tắt điếu thuốc lá:
- Các con nói cục thành phố có nội gián, có chứng cứ không?
Kim Thái Nghiên không phục lôi tập hồ sơ mà Từ Quân Nhiên phát hiện có vấn đề đặt trên bàn:
- Mấy lần hành động đều trùng hợp thất bại như vậy, không có nội gián sao được?
Bởi vì là con gái mình, Hô Diên Ngạo Ba cũng không tiện mắng cô, chỉ có thể cầm hồ sơ kia xem qua mấy lần, sau đó vừa cười vừa nói:
- Chỉ bằng những thứ này, cộng thêm những lời của Từ Quân Nhiên vừa rồi, con đã nói trong cục công an thành phố có nội gián, con không cảm thấy có chút buồn cười sao? Thái Nghiên may là các con còn tìm cha, nếu đổi là cục thành phố Giang Châu hoặc đồng chí của sở công an tỉnh, con cho rằng họ sẽ coi hành động của các con là gì? Nếu chuyện nhỏ thì nói các con đây là không tín nhiệm đồng chí, nếu làm to chuyện, các con đây là làm dao động lòng quân!
Kim Thái Nghiên và Từ Quân Nhiên thoáng cái ngây ngẩn cả người, rõ ràng hai người chưa từng nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
Mà trên thực tế Hô Diên Ngạo Ba cũng không nói sai, dù sao ông làm công tác công an bao nhiêu năm như vậy, chuyện khác không biết, chút chuyện nhỏ này sẽ không nói sai. Hơn nữa cũng phải thừa nhận, lời của ông rất có lý. Phán đoán, chứng cứ củaTừ Quân Nhiên quả thật không đủ, nói chính xác, không đủ chứng cứ, nếu không phải là Kim Thái Nghiên tín nhiệm Từ Quân Nhiên, e rằng căn bản sẽ không tin lời hắn nói, dù sao bất thình lình nghe thấy, phán đoán của Từ Quân Nhiên thực sự có chút không thể tưởng tượng được.
Đối mặt với hoài nghi của Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên không nói được câu nào, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Từ Quân Nhiên, xem hắn có thể thuyết phục được Hô Diên Ngạo Ba không.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng hắn đương nhiên có chứng cứ có sức thuyết phục hơn, nhưng chứng cứ đó không thể nói ra, hơn nữa cho dù nói ra, e rằng Hô Diên Ngạo Ba cũng chưa chắc đã tin.
- Thủ trưởng, mặc dù hiện tại chúng tôi chưa thể tìm ra thông tin cụ thể của nội gián, nhưng chúng tôi có thể khẳng định, bên trong chắc chắn tồn tại vấn đề. Chúng tôi tin rằng hẳn là ngài cũng biết, hành động lớn như vậy liên tiếp mấy lần lộ ra sai lầm, nếu không có nội gián thông báo, thì không thể xảy ra sự việc như vậy. Ngài là công an mấy chục năm rồi, chuyện này tôi tin ngài cũng có thể nhìn ra. Chúng tôi không có chứng cứ, cho nên mới không thể tìm ra người đó ra. Nhưng, không có chứng cứ không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ điều tra việc này. Chỉ là nghĩ tới sự an toàn, cũng là để vụ án này có thể thuận lợi phá được, tôi và Thái Nghiên mới nghĩ tới tìm ngài giúp.
Từ Quân Nhiên nói toàn là sự thật. Mặc dù mình không thể nói ra tin tức nội gián kia chính là Hà Kiến Bình cho Hô Diên Ngạo Ba, nhưng cho dù như nào hắn cũng phải nói ra chuyện này, nếu không ngộ nhỡ Kim Thái Nghiên xảy ra vấn đề, cả đời Từ Quân Nhiên cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Hô Diên Ngạo Ba thật lâu không nói gì, sau một hồi lâu mới nhìn về phía Kim Thái Nghiên:
- Con thật sự không tham ra hành động lần này không được sao?
Kim Thái Nghiên không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Thở dài một hơi, Hô Diên Ngạo Ba nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi hiểu ý cậu.
Dừng một chút, y nói với Kim Thái Nghiên:
- Cha muốn nói chuyện riêng với tiểu Từ, có được không?
Kim Thái Nghiên khẽ giật mình, khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, dường như hỏi ý kiến của hắn.
Mặc dù Từ Quân Nhiên không hiểu ý của Hô Diên Ngạo Ba là gì, nhưng vẫn khẽ gật đầu, giơ tay vỗ lên vai Thái Nghiên, ý bảo cô yên tâm.
Chứng kiến tay của Từ Quân Nhiên vỗ lên vai con gái, Hô Diên Ngạo Ba rùng mình, lóe lên ánh mắt khó mà hiểu được, khóe miệng lộ ra nét như cười như không.
Tuy có chút không tình nguyện lắm, nhưng Kim Thái Nghiên vẫn đứng lên rời khỏi phòng khách theo sự ra hiệu của Từ Quân Nhiên, trực tiếp đi lên tầng 2.
Đưa mắt nhìn cô đi, Hô Diên Ngạo Ba lúc này mới quay về phía Từ Quân Nhiên, hồi lâu bỗng nhiên mở miệng:
- Tôi có thể tin tưởng cậu không?
Từ Quân Nhiên ngây người, có chút ngạc nhiên nhìn Hô Diên Ngạo Ba. Hắn không biết vì sao Hô Diên Ngạo Ba bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, liên hệ với điều hắn vừa nói, trong lòng Từ Quân Nhiên bỗng nổi lên dự cảm xấu, lẽ nào, lịch sử lại lặp lại một lần nữa.
- Thủ trưởng, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng ra
Từ Quân Nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với Hô Diên Ngạo Ba.
Hô Diên Ngạo Ba lại im lặng một hồi, sau đó mở miệng nói:
- Theo lý mà nói, những lời tiếp theo tôi không nên nói với cậu nhưng, hiện tại vừa hay có việc phải cần cậu làm, cho nên, cũng không coi là tôi vi phạm quy tắc.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh gật đầu, hắn biết rõ, Hô Diên Ngạo Ba sắp nói gì. Hẳn là rất quan trọng, nếu không với thân phận ủy viên thường vụ tỉnh ủy của y, cũng sẽ không phải cẩn thận giải thích với mình như vậy. Xem ra hẳn là một chuyện đại sự vô cùng nghiêm trọng.
Giọng Hô Diên Ngạo Ba hạ thấp, sắc mặt nghiêm túc mở miệng nói:
- Thật ra, sở Công an tỉnh vẫn luôn nghi ngờ, ở tỉnh chúng ta có một thành viên bí mật của tổ chức buôn lậu phi pháp, liên quan tới rất nhiều bộ ngành của Giang Châu. Họ nắm vững một con đường buôn lậu phi pháp từ nước ngoài thông qua tỉnh Giang Nam chúng ta. Về phần chuyện vụ buôn lậu mà cậu và Thái Nghiên nói, sở Công an tỉnh cũng đang quan tâm chú ý, chỉ là điều chúng tôi quan tâm là kẻ đứng sau tấm màn. Đây là bí mật tối cao của ủy ban chính trị pháp luật, ngoài mấy phó Bí thư và thành viên tổ chuyên án, tạm thời chưa công bố.
Từ Quân Nhiên lập tức không nói ra lời, rốt cục hắn biết vì sao sau khi Hô Diên Ngạo Ba biết được con gái xảy ra chuyện lại giận tới mức đó. Vốn kế hoạch định bắt cua trong hang, lại không ngờ xảy ra chuyện ngay dưới sự trông chừng của mình, đổi thành bất cứ ai, cũng sẽ mất bình tĩnh.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên nghĩ lại, lập tức mở miệng hỏi:
- Thủ trưởng, vậy ý của ngài, là tin lời chúng tôi nói à?
Hô Diên Ngạo Ba hơi mỉm cười, gật đầu nói:
- Trong cục thành phố Giang Châu chắc hẳn có đối tượng nội tuyến, đây là chuyện không có gì phải bàn. Vốn tôi chỉ là đang nghi ngờ, hiện tại có phân tích mà cậu và Thái Nghiên đưa ra, tôi cho rằng bên trong càng không bình thường. Nếu tôi đoán không lầm, hiện tại tin các cậu đang chuẩn bị hành động, hẳn đã bị truyền ra ngoài.
Từ Quân Nhiên biểu hiện lập tức cứng đờ, trong lòng bỗng chốc liên tưởng tới một chuyện không hay lắm. Nếu quả thật đối phương đã có được tin mình và Thái Nghiên giả tình nhân, cho dù tìm Hô Diên Ngạo Ba giúp mình, cũng sẽ xảy ra vấn đề. Tới lúc đó cho dù ba bảy hai mươi mốt luôn không thu phục được hai người bọn mình, chẳng phải là hỏng bét sao?
Hô Diên Ngạo Ba dường như biết rõ điều hắn nghĩ, lắc đầu nói:
- Tôi biết cậu phải đi thủ đô làm việc, tuy nhiên tôi tin cậu có thể khuyên Thái Nghiên, tạm thời hủy bỏ hành động này.
Dừng một chút, y giải thích:
- Nói thật, trước đây tôi không biết Thái Nghiên cũng đang tham gia vụ án này, hiện tại biết rồi, càng không thể đồng ý cho nó mạo hiểm.
Từ Quân Nhiên không nói gì, hắn hiểu ý của Hô Diên Ngạo Ba. Tình thế hiện tại nguy hiểm như vậy. Kim Thái Nghiên tham gia vụ án nguy hiểm như vậy, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn. Trên thực tế, kiếp trước Từ Quân Nhiên đã biết, việc Kim Thái Nghiên xảy ra chuyện, là sự việc khiến Hô Diên Ngạo Ba hối hận cả đời.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Thủ trưởng yên tâm, nhất định tôi sẽ thuyết phục cô ấy.
Hô Diên Ngạo Ba cười nói:
- Đương nhiên, tính tình của nó tôi biết, chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý, cậu có thể bảo nó, không phải nói là hiện tại chúng ta từ bỏ vụ án này, chỉ là vì một vài việc cần chú ý, phải chuẩn bị tốt rồi mới hành động. Tôi tin sau khi cậu trở về từ thủ đô, có thể tạm thời ở lại tỉnh thành, giúp để ý Thái Nghiên, tôi sợ con nhỏ này nhất thời nghĩ không thông, nằng nặc đòi điều tra vụ án này.
Từ Quân Nhiên cười khổ, Hô Diên Ngạo Ba thật sự quá đề cao mình rồi, mình nào có bản lĩnh mà kìm chế cô nàng dễ kích động Kim Thái Nghiên này. Đây thuần túy chỉ là một hành động, nghĩ tới đâu làm tới đó, nếu nói ai có thể kìm chế cô, trừ phi trời sập thì may ra.
Nhưng Từ Quân Nhiên biết, Hô Diên Ngạo Ba nói thật, dù sao đứng càng cao, những thứ nhìn thấy càng toàn diện. Mình và Kim Thái Nghiên chỉ nghĩ làm sao phá vụ án buôn lậu này, còn Hô Diên Ngạo Ba thì suy tính, làm thế nào để đào ra được chiếc ô dù phía sau đám buôn lậu.
Khuôn mặt lộ ra vẻ kiên nghị, Từ Quân Nhiên dùng giọng không biết sợ nói:
- Thủ trưởng yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận