Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 592: Tổ ong.

- Chủ tịch Huyện Từ, tôi có một ý này, ngài nghe xem thế nào?
Chu Hách Lượng nhìn Từ Quân Nhiên, bỗng mở miệng nói.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc:
- Lão Chu, anh nói xem nào.
Chu Hách Lượng cười hắc hắc, thấp giọng nói:
- Chu Quang Minh của cục tài chính, chủ tịch huyện ngài biết ông ta không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, Chu Quang Minh cũng giống Chu Hách Lượng được điều từ huyện bên sang, trước kia Từ Quân Nhiên cho rằng họ sẽ cùng một đường, nhưng không ngờ Chu Quang Minh sau khi đến huyện Phú Lạc liền theo bí thư Khương, ngược lại Chu Hách Lượng sau khi thăm dò một phen, ngày càng đi lại gần với mình hơn, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì bên trong?
Chu Hách Lượng cười lạnh nói:
- Chủ tịch Huyện, ngài đại khái không biết Chu Quang Minh là người thế nào rồi? Tên này lúc ở chỗ chúng tôi, có tiếng là cao thủ vơ vét của người dân, phàm là nơi ông ta nhậm chức, cuối cùng đều là nợ nần, lúc ông ta rời vị trí chủ nhiệm công xã, công xã bên kia mắc nợ hơn ba mươi vạn!
Một câu, khiến Từ Quân Nhiên không còn gì để nói, vị cục trưởng Chu này cũng quá không chuẩn mực rồi.
- Chu Quang minh ở cục tài chính chắc chắn có vấn đề, nếu ngài không yên tâm, chúng ta không ngại xuống tay từ chỗ của ông ta, nói không chừng có thể kéo được con cá lớn.
Chu Hách Lượng ý vị thâm trường nói ra.
Nghe hắn nói như vậy, Từ Quân Nhiên lại nhớ đến khoản ngân sách của cục thu hút đầu tư, liền cầm điện thoại lên gọi cho Điền Hồ.
- Lão Điền, tôi là Từ Quân Nhiên.
- Chủ tịch Huyện Từ, có chỉ thị gì?
Giọng Điền Hồ oang oang khiến Từ Quân Nhiên nghe được liền muốn cười.
Từ Quân Nhiên cười mắng một câu, sau đó nói tiếp:
- Khoản ngân sách của cục thu hút đầu tư các cậu, cục tài chính cho chưa?
Điền Hồ nghe xong liền không vui nói:
- Chủ tịch Huyện, ngài không biết, cục trưởng Chu con mẹ nó căn bản là tên lừa đảo, tôi đến rất nhiều lần, ngay cả cái bóng cũng không thấy được một lần. Nếu không phải chủ tịch huyện Chu hỗ trợ chính quyền huyện mấy vạn để cho cục tài chính chúng ta, lão Điền tôi dẫn theo mười mấy người cục thu hút đầu tư hít gió để sống rồi.
- Thật sao?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên thoáng cái trở nên âm trầm, trong huyện Phú Lạc này có vài cán bộ, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đều đến lúc này rồi, còn dám quá mắt chủ tịch huyện hắn, thực sự cho rằng mình không dám cách chức họ sao?
Thực ra ngay từ đầu Từ Quân Nhiên cũng không muốn khống chế cục tài chính trong tay, nơi này của huyện Phú Lạc, tuy là nơi công nghiệp phát triển nhất, nhưng mấy nhà máy lớn kia đều là trực thuộc bộ ủy trung ương hoặc trong tỉnh, tài chính huyện vốn không phải béo bở gì, quanh năm suốt tháng trừ thiếu tiền vẫn là thiếu tiền. Cho nên dựa theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, cục tài chính chỉ cần có thể xử lý tốt được những việc nên giải quyết, hắn thực sự lười phải đi quản trưởng cục tài chính là người của ai. nhưng Chu Quang Minh này cũng quá đáng rồi, rõ ràng không để chủ tịch huyện mình trong mắt, lời của mình không có chút tác dụng gì ở chỗ của ông ta, sau khi đích thân tham dự qua đại hội huyện ủy thường ủy, ông ta vẫn dám đè lên tiền của cục thu hút đầu tư, rõ ràng là không nể mặt mình.
- Ngươi đã không nể mặt ta, ta đây cũng không cần giữ sĩ diện mũi cho ngươi.
Từ Quân Nhiên âm thầm hạ quyết tâm, mình làm chủ tịch huyện đến nay còn chưa động đến người nào, xem ra phải ra tay rồi, nếu không cứ thế này, người trong huyện còn cho mình là quả hồng mềm dễ khinh thường.
Chu Hách Lượng ở một bên vẫn yên lặng nhìn biểu tình của Từ Quân Nhiên, đặc biệt là sau khi thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên âm trầm, ông ta mới thản nhiên nói:
- Chủ tịch Huyện, ngài xem…
Rất rõ ràng, đây là ông ta đang xin chỉ thị bước tiếp theo nên hành động thế nào từ Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhìn Chu Hách Lượng, tuy không biết vì sao Chu Hách Lượng vội vã theo mình như vậy, nhưng bây giờ Từ Quân Nhiên đã không còn lựa chọn nào khác.
- Nhất định phải đổi Chu Quang Minh, công tác của cục tài chính rất quan trọng, không thể đặt trong tay một kẻ không có trách nhiệm như vậy, nhưng cụ thể phải làm thế nào, phải nắm chắc biện pháp đã.
Lời của Từ Quân Nhiên nói được một nửa, thì không nói tiếp nữa.
Chu Hách Lượng hiểu ý của Từ Quân Nhiên, nếu vơ đũa cả nắm, một đòn đánh chết, vậy sẽ phải có chứng cớ, trực tiếp để cho Ban kỷ luật thanh tra tham gia. Nếu không phải, vậy phải có cách khác đánh ông ta, thực sự không thể chuyển vị trí của ông ta liền được.
Nghĩ tới đây, Chu Hách Lượng cười hắc hắc:
- Chủ tịch Huyện ngài yên tâm, tôi có cách trừng trị ông ta rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười, cũng không biết Chu Hách Lượng có thể có cách gì đối phó Chu Quang Minh, nhưng cho dù xử lý Chu Quang minh như thế nào, tài liệu liên quan vẫn phải nắm bắt một chút, trước để Chu Hách Lượng làm cũng được, còn đến lúc xử lý thế nào, thì phải xem tâm trạng của mình rồi.
Chu Hách Lượng đối với việc xử lý Chu Quang Minh lại hết sức để bụng, sau khi nói chuyện với Từ Quân Nhiên một lúc liền vội vã rời đi. Từ Quân Nhiên nhìn bóng lưng ông ta lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, thực ra hắn cũng có thể đoán được suy nghĩ của Chu Hách Lượng, dù sao cũng là phó chủ tịch huyện thường vụ, Chu Hách Lượng cũng hy vọng có thể mở rộng lực ảnh hưởng của ông ta ở huyện Phú Lạc, mà Chu Quang Minh này là cục trưởng cục tài chính, ngoài nể mặt bí thư huyện ủy ra hắn không để ý ai khác, điều này đối với bất kỳ ai, đều là không thể chấp nhận được. Chu Hách Lượng có thể phục tùng Từ Quân Nhiên hắn, tuyệt đối không để Chu Quang Minh cưỡi lên đầu mình, vì thế có tám chín phần, ông ta muốn mượn đao giết người.
- Cũng không phải là đèn cạn dầu.
Từ Quân Nhiên cảm khái một câu, Chu Quang Minh này nếu rớt đài, theo tình huống trước mắt, mặc kệ ai là cục trưởng cục tài chính huyện, nhất định sẽ tạo quan hệ với lãnh đạo bên chính quyền. Nhưng, theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, hắn không muốn có động tĩnh quá lớn, có thể dùng một cách không tiếng động khống chế cục diện là tốt nhất, làm đến tình hình gà bay chó sủa, dễ dẫn đến mâu thuẫn. Huống chi, mình bây giờ, bị rất nhiều người chú ý.
Nhưng suy nghĩ của Từ Quân Nhiên đúng là lo bò trắng răng, còn chưa đợi đến lúc hắn đối phó Chu Quang Minh, liền có người tự tìm đến cửa.
Gọi điện cho Từ Quân Nhiên là Lâm Hoằng Nghị phó chủ tịch chính quyền thành phố, nói là mấy ngày nữa đến điều tra nghiên cứu huyện Phú Lạc, để Từ Quân Nhiên thông báo cho Chu Quang Minh cục trưởng cục tài chính huyện, mọi người liên lạc với nhau.
Theo lý thuyết loại chuyện này căn bản không liên quan đến Từ Quân Nhiên, Lâm Hoằng Nghị này cho dù là phó chủ tịch thành phố, đến huyện Phú Lạc điều tra nghiên cứu cũng không cần tìm đến một cục trưởng cục tài chính ăn cơm, xem ra người này rõ ràng là chỗ dựa của Chu Quang Minh.
Chỉ có điều giọng điệu của chủ tịch thành phố Lâm quá cao ngạo rồi, khiến trong lòng Từ Quân Nhiên rất không thoải mái, cho dù ngài là phó chủ tịch thành phố, cũng không thể đối với chủ tịch huyện tôi như vậy đi. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên cũng không muốn đắc tội với ông ta, dù sao cũng là cán bộ cấp phó sở, mình không thể tranh giành với người ta.
- Chủ tịch thành phố Lâm, lúc nào ngài đến tôi đều nhiệt tình tiếp đãi, nhưng công tác của cục tài chính có chút bận rộn, đồng chí Chu Quang Minh gần đây thật sự không thoát thân ra được.
Từ Quân Nhiên không mặn không nhạt cầm ống nghe nói với Lâm Hoằng Nghị.
Ý của hắn rất rõ ràng, Lâm Hoằng Nghị ngươi có thể đến, nhưng Chu Quang Minh, thì miễn đi.
Đụng phải một cái đinh mềm, giọng của Lâm Hoằng Nghị lúc này liền lập lờ:
- Ha ha, chủ tịch huyện Từ thật là tuổi trẻ tài cao, đợi có cơ hội nhất định phải thân cận mới được.
Ý của ông ta rất rõ ràng sau này chắc chắn có cơ hội làm khó Từ Quân Nhiên.
Đối với Từ Quân Nhiên cũng không là gì, chẳng qua mình không muốn phiền toái, nếu thực sự có phiền toái, bản thân cũng không có gì phải sợ, cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hắn cũng không tin, mình chăm chỉ làm việc, có thể có nhược điểm gì bị đối phương nắm được.
Nhưng dường như sự việc vẫn chưa kết thúc, không lâu sau khi nói điện thoại với Lâm Hoằng Nghị xong, Từ Quân Nhiên lại nhận được điện thoại của Hoàng Giác Minh chủ nhiệm văn phòng thành ủy
Vị chủ nhiệm Hoàng này lúc đầu là chủ nhiệm chính quyền thành phố, vì lúc đi theo Trần Đại Dũng không đi sai hướng, bây giờ đã là thành ủy thường ủy, tất nhiên cũng có sức mạnh. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên không đi lại với ông ta nhiều, không biết vị chủ nhiệm Hoàng này gọi điện cho mình muốn làm gì.
- Chủ nhiệm Hoàng, chào ngài, không biết thành ủy có chỉ thị gì?
Từ Quân Nhiên cười hỏi. Nói thật, hắn không có cảm giác sợ hãi Hoàng Giác Minh, ngay cả Trần Đại Dũng bí thư thành ủy và Hoàng Thanh Vân chủ tịch thành phố bản thân đều có thể đối phó, huống chi một chủ nhiệm văn phòng thành ủy chứ.
Hoàng Giác Minh cười cười:
- Đồng chí Quân Nhiên không cần khách khí, gần đây công tác kinh tế huyện Phú Lạc không tồi, tôi đại biểu thành ủy có lời khen ngoại các cậu.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, tên này đột nhiên gọi điện cho mình, không nói cái khác, chẳng nhẽ có việc?
- Đúng rồi, chủ tịch huyện Từ, tôi nghe nói, bây giờ có lời đồn bất lợi cho cậu. Người trẻ tuổi mà, có chút cảm xúc xao động là khó tránh khỏi, nhưng phải chú ý đoàn kết đồng chí.
Hoàng Giác Minh ý vị thâm trường nói một câu như vậy.
Từ Quân Nhiên nghe như rơi vào sương mù, cũng không biết rốt cuộc Hoàng Giác Minh nói cái gì, có vẻ như cuộc tranh đấu giữa mình và bí thư Khương, còn chưa tới mức thành ủy thường ủy áp chót này nói này nói kia. Tất nhiên, nếu Hoàng Giác Minh không nói rõ, Từ Quân Nhiên cũng cười ha ha với ông ta, nói cái gì mà nhất định sẽ nhớ chỉ thị của lãnh đạo,...
Để điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra, Chu Quang Minh liền cười híp mắt đi đến, nụ cười tươi như hoa nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện, tôi đến báo cáo cho ngài tình hình công tác kỳ tới của cục tài chính.
Từ Quân Nhiên còn tưởng mình nghe nhầm, tên này cũng biết báo cáo công tác với mình? Lúc này nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, Từ Quân Nhiên lại có chút không xác định, Hoàng Giác Minh chắc không phải vì Chu Quang Minh mới gọi điện thoại cho mình chứ, dù sao Chu Quang Minh cũng là người của bí thư Khương, bí thư Khương là người của chủ tịch thành phố Hoàng Thanh Vân.
Sau khi Chu Quang Minh không mặn không nhạt nói linh tinh liền đi ra ngoài, Từ Quân Nhiên nghĩ nửa ngày cũng không ra, chẳng nhẽ, chân tay của Chu Quang Minh thực sự có vấn đề, hơn nữa dây dưa rất sâu? Nếu thực sự như vậy, cục tài chính thực sự là địa lôi, chỉ sợ đến lúc đó không phải là câu cá, mà là phá một ổ cá.
- Đau đầu đây?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ xoa đầu mình, vốn định tạo lập một chút uy tín, không ngờ mình giống như chọc phải tổ ong vò vẽ.
- Đau đầu đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận