Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 539: Quyết định khó khăn.

- Chủ tịch huyện Từ, giữa anh với Lôi Bạo, có hiểu lầm gì không?
Câu này của Cát Đại Tráng, khiến Từ Quân Nhiên ngây người, cau mày:
- Lão Cát, anh nói vậy là có ý gì?
Gần đây, vì Cát Đại Tráng rất phối hợp làm việc với mình, quan hệ giữa Từ Quân Nhiên với gã cũng hòa nhã hơn nhiều, rất nhiều việc Từ Quân Nhiên cũng không đề phòng Cát Đại Tráng nữa, quyền lực trong tay cũng trao bớt cho gã. Ngược lại, Cát Đại Tráng cũng rất thông minh làm việc gì cũng báo cáo xin chỉ thị, tôn trọng quyết định của Đảng ủy. Khoảng thời gian này, bộ máy xã Trường Thanh rất hòa hợp. Nhưng cho dù như vậy, Từ Quân Nhiên vẫn không quên, Cát Đại Tráng là người của Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm.
Vấn đề của phe phái và các vòng tròn là ở đây, anh đã vào một phe phái hoặc vòng tròn nào đó, muốn rút ra rất khó. Ma lực của vòng tròn là ở chỗ: Một khi đã tiến vào trong vòng tròn, sẽ có luật bất thành văn, phải tận lực với những việc của người trong vòng tròn, cầu gì được nấy, tư nhân hóa cuộc sống chính trị, xử lý mọi chuyện trong vòng tròn. Việc tư việc công, hóa tư thành công, chính là trò chơi sở trường khi tranh giành tư lợi với nhau trong vòng tròn. Phàm là những người bước vào vòng tròn thì khi vòng tròn cần làm gì đó, thường phải bật đèn xanh, để mọi việc được thông suốt. “Quan dựa vào thương nhân để làm giàu, thương nhân dựa vào quan để phát tài” đó chính là mục đích đạt được sau khi lợi dụng nhau.
Giống như giữa Lôi Bạo và Cát Đại Tráng, tồn tại vòng tròn lợi ích giống như vậy. Cái khác không cần nói, ở xã Trường Thanh có không ít hạng mục xây dựng, đều do Cát Đại Tráng giúp Lôi Bạo giành được, đối với những chuyện này, trong lòng Từ Quân Nhiên biết rất rõ, có điều nể mặt Lôi Chính Vũ, cộng thêm tên nhóc Lôi Bạo này cũng rất thông minh, chưa bao giờ bớt xén nguyên vật liệu công trình xây dựng, mà chỉ gian lận tiền lương công nhân, Từ Quân Nhiên dù có muốn làm khó dễ cũng không có cớ. Chỉ có thể thông qua Trương Trọng Kiên, nhờ Đội giám sát công trình của Sở xây dựng tỉnh kiểm tra nghiêm túc.
Kiếp trước khi Từ Quân Nhiên vừa mới bước chân vào chốn quan trường, đã từng hùng tâm tráng chí, muốn càn quét hết thảy những chuyện không vừa mắt, đặc biệt là những quy tắc ngầm kia, nhưng tuổi tác dần tăng, kinh nghiệm quan trường nhiều hơn, hắn cũng hiểu thêm nhiều đạo lý. Chẳng hạn gốc rễ của một chính trị gia là phải có thế lực và đội ngũ riêng, muốn làm một chính trị gia thành công, phải bỏ tâm huyết vào phương diện này, như vậy mới có tiền vốn để thực hiện lý tưởng của mình. Từ không tới có, từ yếu đến mạnh, quật khởi trong một thời gian ngắn, thống trị trong thời gian dài, gốc rễ càng kiên cố, cành lá càng sum xuê, đây chính là đạo lý bất biến từ xưa đến nay.
Trong những trận giao phong của những vòng tròn chính trị, muốn đánh bại đối thủ, đầu tiên phải diệt trừ vây cánh của đối phương, từng bước làm suy yếu thế lực của đối phương. Cắt võ đài chính trị thành mấy vòng tròn, đặt các vị trọng thần vào trong đó, chỉ cần anh đang ở vị trí quan trọng, muốn không để ý đến những thứ này cũng không được.
Giống như bây giờ, cùng với sự phát triển của xã Trường Thanh, Cát Đại Tráng nhìn thấy con đường làm quan của mình có thêm hy vọng, cho nên muốn cải thiện quan hệ với Từ Quân Nhiên, mà mối quan hệ mật thiết của Lôi Bạo với gã, lại trở thành tòa núi lớn ngăn cản gã. Biết rõ trước đây giữa Từ Quân Nhiên và Lôi Bạo có mâu thuẫn, nhưng Cát Đại Tráng vẫn có ý đồ hòa giải hai người.
Nếu đặt Từ Quân Nhiên ở ba mươi năm trước, chắn chắn là không thể nhìn thấu điểm này, nhưng hiện tại, hắn đã nhìn thấy rõ tất cả.
- Lão Cát, quan hệ giữa anh với Lôi Bạo khá tốt?
Từ Quân Nhiên nhìn Cát Đại Tráng, kinh ngạc hỏi.
Hắn rất không hiểu, nếu Cát Đại Tráng là người của Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, sao lại thân thiết với con trai của Trưởng ban tuyên truyền Lôi Chính Vũ như vậy, nên biết Vương Trường Lâm và Lôi Chính Vũ tuyệt đối không đi chung con đường, bề ngoài Lôi Chính Vũ có vẻ không thiên về phe nào, nhưng Từ Quân Nhiên biết, trên thực tế ông ta có quan hệ mật thiết với Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Lý Xuân Thủy.
Cát Đại Tráng cười khổ:
- Chủ tịch huyện Từ, Lôi Bạo không đơn giản như vậy, lúc đầu anh ta giới thiệu giúp tôi một quý nhân, nếu không sao tôi có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch xã này.
Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người, trong văn hóa truyền thống của người Trung Quốc có cách gọi “quý nhân”. Quý nhân chính là những người quyền cao chức trọng, lúc mấu chốt có thể giúp đỡ mình. Và quý nhân không thể tự nhiên giúp đỡ mình, mà phải nhìn vào lượng “công việc” bình thường của mình, phải khiến cho quý nhân biết mình, hiểu mình, yêu thích mình. Như vậy, khi cơ hội đến, mới đến phiên mình. Cơ hội luôn chú trọng những kẻ có sự chuẩn bị, vậy thì công tác chuẩn bị gồm những gì? Chỉ vùi đầu vào nghiệp vụ thôi chưa được, nếu không, khi cơ hội tới, bản danh sách cán bộ dự bị trong đầu cán bộ căn bản không có anh, làm sao có thể đề cử anh?
“Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương”. Đặc biệt là đối với những người có hứng thú với công danh mà nói, năng lực nghiệp vụ cụ thể chỉ là nước cờ đầu, tạo mạng lưới quan hệ như thế nào để được thăng quan phát tài mới là mấu chốt. Cấp trên không ai thích, cấp dưới không ai ủng hộ là không được.
Cho nên, muốn được quý nhân thích, nhất định phải có người tiến cử mới được.
Giống như Thiên lý mã nhất định phải có Bá Nhạc, nếu không có người đưa Bá Nhạc đến trước mặt Thiên lý mã, hoặc dắt Thiên lý mã đến trước mặt Bá Nhạc, thì những thứ khác có gì để nói?
Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, xem ra Cát Đại Tráng có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch xã này, không chỉ nhờ Vương Trường Lâm, mà còn nhờ Lôi Bạo giúp một tay, bằng không gã đã không bánh ít đi qua bánh quy đi lại, giúp Lôi Bạo kiếm được nhiều công trình như vậy.
Điều hắn ngạc nhiên là, không ngờ Lôi Bạo lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Quý nhân? Quý nhân có thể ảnh hưởng được vị Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, chắc chắn thân phận không thấp.
- Đường dây của Lôi Bạo, rất mạnh?
Từ Quân Nhiên nhìn Cát Đại Tráng, chầm chậm mở miệng hỏi, hắn rất tò mò, rốt cuộc Lôi Bạo đã giới thiệu Cát Đại Tráng với ai, mà có thể ảnh hưởng được Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, kể ra người này e là có sức mạnh không nhỏ ở thành phố Song Tề.
Cát Đại Tráng cười khổ:
- Là con trai của Bí thư Diệp, Diệp Vĩ Dân.
Biểu hiện của Từ Quân Nhiên lập tức trở nên kỳ quái, hắn không thể ngờ được rằng, Lôi Bạo lại có quan hệ thân thiết với con trai của Bí thư thành ủy tân nhiệm Diệp Đức Hoa như vậy, điều này không phải có nghĩa là, người đứng sau lưng Lôi Bạo, là Diệp Vĩ Dân con trai Diệp Đức Hoa sao?
Trầm ngâm một chút, Từ Quân Nhiên hỏi Cát Đại Tráng:
- Anh nói, công ty gì đó của Lôi Bạo, là cậu ta hùn vốn với Diệp Vĩ Dân sao?
Cát Đại Tráng gật đầu:
- Đúng, nghe nói Diệp Vĩ Dân có cổ phần danh nghĩa. Chủ tịch huyện Từ, Lôi Bạo này có rất nhiều thủ đoạn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cảm thấy anh không nên căng thẳng với gã quá, dù sao chúng ta đều ở cùng một nơi, huyện Phú Nhạc không lớn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, không đáng phải làm căng như vậy.
Hôm nay gã tìm Từ Quân Nhiên nói chuyện, cũng có nguyên nhân. Mấy ngày trước Lôi Bạo tìm Cát Đại Tráng, nói Từ Quân Nhiên hành hung cấp dưới của mình, ý bảo Cát Đại Tráng truyền lời với Từ Quân Nhiên, để hắn đừng nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa y và Công ty Hưng Phát, dù sao Lôi Bạo cũng biết, Từ Quân Nhiên không dễ chọc, người ta có quen biết ở thủ đô, huống hồ lại là Chủ nhiệm Ủy ban quản lý ban khai thác và phát triển kinh tế xã Trường Thanh kiêm Bí thư Đảng ủy xã Trường Thanh, nếu Từ Quân Nhiên thực sự giúp đỡ chị em nhà họ Đường, nói không chừng mình sẽ phải thua trong trận đấu này.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chả trách, tôi nói này lão Cát, anh giấu kỹ mối quan hệ này quá đấy.
Cát Đại Tráng cười khổ:
- Chủ tịch huyện Từ, anh đùa với tôi rồi, chuyện này tôi chỉ kiến nghị với ngài một chút, chuyện của Ban khai thác và phát triển kinh tế xã chúng ta vừa đi vào quỹ đạo, nếu gây ra chuyện gì không vui, không chừng sẽ ảnh hưởng đến công tác của xã.
Gã thật sự đang nghĩ thay cho Từ Quân Nhiên, dù sao Cát Đại Tráng cũng hiểu rõ, Từ Quân Nhiên một lòng quan tâm đến sự phát triển của xã Trường Thanh, nếu có chuyện gì có thể khiến hắn ngại ném chuột sợ vỡ bình, thì đó chính là công tác của xã Trường Thanh và việc xây dựng Ban khai thác và phát triển kinh tế.
Quả nhiên, sau khi Cát Đại Tráng nói xong, Từ Quân Nhiên im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Hai người đi chầm chậm, nhìn thấy tòa nhà Đảng ủy xã ngay trước mắt, Cát Đại Tráng bỗng mở miệng nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, anh có hiểu gì về Bí thư Diệp không?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Tôi không hiểu lắm, hình như Bí thư Diệp cũng đi lên từ cơ sở?
Hắn đang nói thật, đối với Bí thư tân nhiệm thành phố Song Tề Diệp Đức Hoa này, Từ Quân Nhiên thực sự không hiểu lắm, chỉ nghe nói Bí thư Diệp này lúc đầu cũng đi từ vị trí Chủ nhiệm công xã nhân dân đến cán bộ cấp sở trưởng như ngày nay, hình như cũng gây được tiếng vang lớn.
Cát Đại Tráng gật đầu:
- Đúng vậy, Bí thư Diệp là một truyền kỳ của thành phố Song Tề chúng ta, năm đó là thanh niên tri thức đến tỉnh Tùng Hợp, sau đó làm trong công xã nhân dân, từ một Ủy viên đảng ủy công xã bình thường trở thành Bí thư thành ủy như hiện nay, con đường ông ấy đi, tuyệt đối có thể khiến những kẻ đi sau như chúng ta ngưỡng mộ.
Dừng lại một chút, Cát Đại Tráng ý vị thâm trường nói:
- Lúc Bí thư Diệp ba mươi tuổi mới có con trai, nên rất cưng chiều đứa con này.
Sau khi nghe câu này của Cát Đại Tráng lông mày Từ Quân Nhiên lập tức nhíu lại, hắn là người thông minh, dĩ nhiên biết câu nói của Cát Đại Tráng có ý gì, rõ ràng gã đang nói với mình, Diệp Đức Hoa rất cưng chiều con trai Diệp Vĩ Dân, nếu mình chống đối Lôi Bạo, đồng nghĩa đã chọc giận Diệp Vĩ Dân. Một khi đứng phía đối lập với Diệp Vĩ Dân, chẳng khác nào chống đối Bí thư thành ủy, điều này đối với một quan viên có ý nghĩa gì, đáp án rất rõ ràng.
Đột nhiên, Từ Quân Nhiên cảm thấy bất lực.
Lẽ nào, mình cứ trơ mắt nhìn những người này biến xã Trường Thanh thành mỏ vàng giúp họ làm giàu sao?
Tuy sớm biết một lúc nào đó, bắt đầu tích lũy được vốn liếng thì tất nhiên sẽ xuất hiện nguồn gốc tội lỗi như vậy, nhưng khi Từ Quân Nhiên thực sự phải đưa ra lựa chọn, vẫn cảm thấy rất buồn. chẳng lẽ, nguyên tắc mình kiên trì bao nhiêu năm nay, lại bị phá vỡ như vậy sao?
Ngẩng đầu, Từ Quân Nhiên nhìn vầng thái dương trên cao, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời ấm áp này thật chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận