Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 160: Biến động trong Ban lãnh đạo Hợp tác xã?

Có cứng mới đứng đầu gió, trên thực tế thì câu tục ngữ này xuất phát từ Âu Dương Tu của thời Bắc Tống. Năm đó, sau khi Lão phu tử Âu Dương Minh chủ của Văn Đàn đọc xong bài văn của tú tài Tô Thức thì thấy rất hay, cho nên ông nói với bạn của mình rằng:
- Đọc văn của Tô Thức xong, bất giác mà toát cả mồ hôi. Quá hay! Quá hay! Thôi thì lão phu nhường đường cho hắn ra đứng đầu gió.
Sau này, Âu Dương Tu tích cực đề bạt và trọng dụng Tô Thức. Ngoài ra còn nâng đỡ cho Tằng Củng, Vương An Thạch và một số người khác, vì sự phát triển và phồn vinh của Văn Đàn Bắc Tống mà cống hiến rất nhiều. Cùng với việc tạo nên thành tựu cho những người khác thì Âu Dương Tu cũng tạo nên được những thành tựu sáng chói cho chính bản thân mình.
Mà ý nghĩa của câu nói có cứng mới đứng đầu gió này, nói trắng ra thì nó chính là dẫn dắt, đào tạo thế hệ sau đi lên.
Thực ra, trên chốn quan trường cũng tồn tại những vấn đề giống như vậy.
Đầu tiên, vốn dĩ chốn quan trường của Trung Quốc không thiếu gì những cán bộ có trình độ và có tài hoa. Để có thể làm quan ở Trung Quốc, nói toạc ra thì đều là những người tinh anh, kiểu người nào cũng có cả. Nhưng dù cho có như vậy, thì cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đứng ở hàng ngũ lãnh đạo.
Trong chốn quan trường, điều đầu tiên đó là phải phân biệt được sự khác nhau giữa quan và lại. Cái gọi là quan, đương nhiên là chỉ một người đứng đầu trong một đơn vị. Còn ngoài người đứng đầu đó ra, thì tất cả những người khác đều là lại. Mà vô số quan trong con mắt của cấp trên lại cũng chỉ là những lại bình thường mà thôi. Đây chính là cái mô hình Kim Tự Tháp từ trên xuống đưới trong chốn quan trường.
Cái cần thiết để một người muốn từ một cán bộ bình thường trở thành lại, rồi từ lại trở thành quan không chỉ là sự nỗ lực của bản thân, mà còn cần phải có sự giúp đỡ của người khác nữa.
Dương Duy Thiên tình nguyện muốn giúp Từ Quân Nhiên.
Bắt đầu từ ngày quen biết với Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên đã cảm thấy người thanh niên này không hề đơn giản. Tốt nghiệp Đại Học Kinh Hoa, hắn là một trong số rất ít những người lựa chọn trở về nông thôn. Hơn nữa, trong suốt khoảng thời gian từ trước cho đến nay, người thanh niên này đã mang đến cho y hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Từ việc nuôi cá trên ruộng lúa ở trấn Lý gia, cho đến việc thay đổi của thế cục trên Huyện, không có việc gì mà không có liên quan đến Từ Quân Nhiên. Thậm chí, đến việc y có thể nhận được chức Bí thư huyện ủy này cũng có mối liên quan rất lớn đến Từ Quân Nhiên.
Dương Duy Thiên không biết vì sao Từ Quân Nhiên lại tín nhiệm mình đến vậy, cho rằng y có thể kế tục tư tưởng của Nghiêm Vọng Tung, giúp Huyện Võ Đức phát triển thật tốt. Nhưng y có thể chắc chắn được một điểm, đó là khứu giác về chính trị của Từ Quân Nhiên vượt xa hơn người thường rất nhiều. Về điểm này, thì từ khi Nghiêm Vọng Tung chủ động đến tìm Chu Dật Quần để xin nghỉ hưu đã có thể thấy rất rõ rồi.
Biết rõ rằng, nếu như Nghiêm Vọng Tung không chủ đồng yêu cầu xin về hưu, thì trên Thành phố cũng đã bắt đầu thảo luận để bãi cái chức Bí thư huyện ủy của gã rồi. Gã chủ động như vậy, ngược lại giúp Huyện Võ Đức giành lại được rất nhiều điểm tốt, cũng là để gã có thể chủ động được hơn nữa. Chí ít thì, vì có yêu cầu của Nghiêm Vọng Tung mà trên Thành phố không có sự điều chỉnh gì lớn đối với Ban lãnh đạo của Huyện Võ Đức, giúp cho thế lực của Nghiêm Vọng Tung có được một sự bảo toàn nhất định.
- Tiểu Từ, cậu thấy việc tôi điều Lý Càn Khôn xuống huyện thế nào?
Nhìn Từ Quân Nhiên, bỗng dưng Dương Duy Thiên nói.
Trong phút chốc, Từ Quân Nhiên không nói được gì. Dù thế nào thì hắn cũng không thể ngờ được đột nhiên Dương Duy Thiên lại nói đến vấn đề này. Lẽ nào y không hài lòng với Lý Càn Khôn?
Do dự một lát, Từ Quân Nhiên cũng không dám nói gì nhiều, chỉ nhìn về phía Dương Duy Thiên, thử thăm dò:
- Nếu như Bí thư Dương muốn điều ông ta xuống Huyện, vậy thì còn công việc ở Hợp tác xã của chúng ta…
Mặc dù lời còn chưa nói hết, nhưng ý tứ mà hắn muốn thăm dò trong đó đã rất rõ ràng rồi.
Dương Duy Thiên liếc nhìn Từ Quân Nhiên, rồi mỉm cười:
- Cậu đấy, tôi định để cho đồng chí Càn Khôn đến Sở tài chính. Nói thực lòng, tôi thấy năng lực của đồng chí Hồ Cương không đủ sức để có thể quản lí tốt cái túi tiền của huyện chúng ta.
Thực ra, hắn vẫn còn một câu nữa chưa nói ra. Đó là, bởi vì Dương Duy Thiên cảm thấy Hồ Cương thực sự không có bản lĩnh gì cả. Hơn nữa lại là người giỏi luồn cúi, kết bè phái. Về cơ bản, Dương Duy Thiên không thể yên tâm để giao một vị trí quan trọng như Sở tài chính của huyện cho y phụ trách được. Hôm nay, lúc Hồ Cương đến báo cáo công việc với Dương Duy Thiên, Dương Duy Thiên đã nói chuyện với y về việc của Sở tài chính nên làm như thế nào. Kết quả là con người này nói một hồi cũng chẳng nói được cái gì, khiến cho Dương Duy Thiên hết sức thất vọng, và cũng từ bỏ luôn cái ý định đề bạt y.
Dương Duy Thiên không phải là hạng người dựa vào tình thân để trọng dụng người. Y đề bạt cán bộ, đa phần đều là nhìn vào năng lực và xem người đó liệu có phù hợp với vị trí đó hay không.
Nghe thấy Dương Duy Thiên nói vậy, trong phút chốc Từ Quân Nhiên ngây người ra. Dù thế nào thì hắn cũng không ngờ được rằng, Dương Duy Thiên lại điều Lý Càn Khôn đến Sở tài chính. Đó là vị trí cấp chính khoa có thực quyền thật sự. Mặc dù cấp bậc ngang với Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã, nhưng đừng quên Bí thư thường ủy Hợp tác xã lúc này tuyệt đối sẽ không có quyền cao chức trọng về sau này. Cán bộ làm việc dưới cơ sở của nông thôn, đối diện với các cán bộ làm việc trên tỉnh thành, cho dù là ai đi nữa, thì cũng vẫn có cảm giác thấp hơn một bậc. Hơn nữa, Sở tài chính lại là bộ phận rất mạnh. Nếu bước tiếp theo không ngoài dự liệu thì rất có khả năng là sẽ tiếp nhận vào vị trí Phó chủ tịch Huyện.
Dương Duy Thiên coi trọng Lý Càn Khôn như vậy, ngược lại khiến cho Từ Quân Nhiên thấy rất bất ngờ.
- Bí thư Dương, nếu nói như vậy thì công việc ở Hợp tác xã của chúng ta phải làm như thế nào đây?
Từ Quân Nhiên hỏi lại.
Dương Duy Thiên mỉm cười:
- Chẳng phải vẫn còn có cậu đấy sao? Tôi thấy cậu có vẻ thích hợp với việc này đấy.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới chợt hiểu ra. Hóa ra, Dương Duy Thiên dự định điều Lý Càn Khôn đi là để đề bạt hắn lên. Trong lòng có chút cảm khái, Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, nhìn về phía Dương Duy Thiên đầy cảm kích nói:
- Bí thư Dương, cảm ơn anh đã xem trọng nhưng tôi cảm thấy làm như vậy không được thích hợp cho lắm.
Khẽ cau mày, Dương Duy Thiên tỏ vẻ không hài lòng hỏi:
- Tại sao lại không thích hợp?
Y không hiểu nổi, việc y muốn đề bạt Từ Quân Nhiên này còn có chỗ nào không đúng? Anh chàng này có phải là không biết tốt xấu hay không?
Từ Quân Nhiên vội vàng nói:
- Bí thư, anh nghĩ nhiều quá rồi. Không phải là tôi thấy cách làm của anh không thích hợp, mà là tôi còn quá trẻ, anh đề bạt lên vị trí Bí thư Đảng ủy về cơ bản là không đủ sức thuyết phục công chúng. Cứ coi như các cán bộ cấp dưới làm theo mệnh lệnh của anh không ai có ý kiến gì đi chăng nữa, nhưng mà trong công việc thực tế, ai có thể bảo đảm rằng họ sẽ dốc toàn tâm toàn lực để làm việc?
Lúc này Dương Duy Thiên mới hiểu ra, trên mặt lộ rõ vẻ trầm tư. Y không thể không thừa nhận, Từ Quân Nhiên nói không hề có điểm nào sai. Bản thân y suy nghĩ thực sự là có chút đương nhiên rồi. Vốn nghĩ định đề bạt Từ Quân Nhiên để hắn nắm bắt toàn bộ cục diện của Hợp tác xã trấn Lý gia, nhưng y lại quên mất một điều rằng, năm nay hắn mới chỉ là một thanh niên hai mươi mốt tuổi, mới tham gia công việc được có mấy tháng, mạo nhiên đề bạt hắn lên vị trí Bí thư Đảng ủy của Hợp tác xã thì làm sao có thể khiến mấy tên giảo hoạt ở dưới tâm phục khẩu phục được? Cứ coi như là do áp lực trên Huyện bề ngoài không có phản ứng gì cả, nhưng ngấm ngầm lại cho Từ Quân Nhiên một đòn, thì ngược lại công việc ở Hợp tác xã trấn Lý gia rất dễ xảy ra chuyện.
Thở dài một hồi, Dương Duy Thiên nói với Từ Quân Nhiên:
- Nói thực lòng, tôi thấy cậu có đủ khả năng để làm tốt vị trí một Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã.
Từ Quân Nhiên mỉm cười. Hắn đương nhiên là có thể làm tốt, và hắn cũng có lòng tin như vậy. Dù sao thì kiếp trước đến Bí thư Thành ủy hắn còn làm qua rồi, thì một Bí thư Đảng ủy, cũng chỉ là một Bí thư Đảng ủy xã nhỏ nhoi, có gì là ghê gớm đâu. Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu như hắn thực sự để cho Dương Duy Thiên đề bạt mình, điều đó đồng nghĩa với việc chôn một quả bom ở Hợp tác xã trấn Lý Gia, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. Đến lúc đó người chịu ảnh hướng cũng vẫn sẽ là Từ Quân Nhiên hắn.
- Bí thư, mặc dù tôi không thích hợp làm Bí thư Đảng ủy, nhưng mà Bí thư Lý thì vẫn có thể đảm nhiệm được chức vụ Cục trưởng cục tài chính huyện.
Nhìn Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên chậm rãi thốt ra một câu.
Dương Duy Thiên ngây người ra một hồi, có chút không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu có người thích hợp để đảm nhận vị trí Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã trấn Lý gia sao?
Nói thật lòng, bây giờ đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, y đã không còn xem Từ Quân Nhiên lả cấp dưới nữa rồi. Bởi vì người thanh niên này, cho dù là mánh khóe trên chốn quan trường hay là cái nhìn đối với chính trị, hay là đầu óc về chính trị, đều không có gì thua kém một Bí thư Huyện ủy như y. Người nào thực sự chỉ coi Từ Quân Nhiên như một người cán bộ bình thường, đó mới chính là kẻ ngốc.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cục tài chính là một bộ phận quan trọng của Huyện. Anh vừa mới lên làm Bí thư Huyện ủy, rất cần một người đáng tin cậy ở Cục tài chính để có thể giúp anh quản lí thật tốt cái túi tiền này.
Dương Duy Thiên nghe Từ Quân Nhiên nói vậy thì hài lòng gật đầu. Những gì Từ Quân Nhiên nói, từ đầu đến cuối đều là suy nghĩ cho y cả, cũng không uổng tâm ý y muốn đề bạt hắn.
Những lời nói vừa rồi của Từ Quân Nhiên có thể nói là nghĩ thay cho Dương Duy Thiên. Thế cục hiện nay của Huyện Võ Đức rất phức tạp. Cho dù là Dương Duy Thiên hay là Tần Quốc Đồng đều không thể nào kiểm soát hoàn toàn được Thường ủy huyện ủy. Cả hai người đều chỉ có thể có được sự ủng hộ của một bộ phận trong Thường ủy huyện ủy mà thôi. Nếu không thì trong vấn đề tranh chấp năm chục ngàn kia cũng đã không xảy ra việc Tần Quốc Đồng một mình tự tung tự tác, sau đó Dương Duy Thiên lại có thể trừ đi 30000..
Mà cũng chính vì điểm này, Từ Quân Nhiên mới suy nghĩ để cho Lý Càn Khôn đến Cục tài chính. Như vậy, một mặt là để cho Dương Duy Thiên có thể tăng được sức kiểm soát đối với một số bộ phận then chốt trên huyện, mặt khác là để cho con đường làm quan của Lý Càn Khôn sau này có thể phát triển hơn nữa.
Bất luận là như thế nào, thì Cục trưởng Cục tài chính cũng có tiền đồ hơn nhiều so với Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã trấn Lý gia.
- Vậy nếu để cho Lý Càn Khôn đến Cục tài chính thì ai sẽ là người chỉ đạo cho các công việc ở Hợp tác xã trấn Lý gia đây?
Do dự một hồi, Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên nói. Ngược lại thì y cũng đồng ý để cho Lý Càn Khôn đến Cục tài chính. Công việc bên Cục tài chính rất quan trọng. Lý Càn Khôn cũng coi như là người bên mình. Để cho ông ta đến Cục tài chính thì chí ít cũng có thể mở rộng được sức ảnh hưởng của y ở Huyện. Nhưng vấn đề là, hiện nay Lí Càn Khôn đang là Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã trấn Lý gia, nếu như điều hắn đến Cục tài chính rồi thì ở Hợp tác xã trấn Lý gia sẽ trống ra vị trí Bí thư Đảng ủy, sẽ cần phải tìm người để thay thế vào đó. Từ Quân Nhiên không làm cái chức Bí thư này rồi thì còn ai có thể đảm nhiệm được cái trọng trách này đây?
Sở dĩ, Dương Duy Thiên coi trọng vị trí Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã trấn Lý Gia như vậy thực ra là vì y còn có dự định của mình. Theo xu thế phát triển như hiện nay của Hợp tác xã trấn Lý Gia thì có thể nói một cách khoa trương đó là, sớm muộn gì thì nơi này cũng sẽ trở nên thịnh vượng. Cho dù là đội xây dựng hay là các xí nghiệp tập thể đều biểu thị cho sự phát triển của trấn Lý gia trong tương lai. Nói một cách thực dụng thì rất nhiều các vị trí ở Hợp tác xã trấn Lý Gia hiện nay đã được nhắm đến rồi. Dù sao thì mảnh đất với nhiều chiến tích này cũng dễ thu hút được sự chú ý của người khác.
Mà trong lòng của Dương Duy Thiên thì người thích hợp nhất cho vị trí Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã này đương nhiên là Từ Quân Nhiên.
Đáp lại cái nhìn của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:
- Bí thư Dương, anh thấy Phùng Hồng Trình thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận