Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 296: Tiến thoái lưỡng nan.

Từ Quân Nhiên càng thêm mơ hồ!
Gặp Trương Kính Mẫn, chuyện này vốn đã đủ làm Từ Quân Nhiên bất ngờ rồi, nhưng quan hệ cấp trên cấp dưới khó tránh, lại đụng phải đối phương, không cách nào trốn được. Hắn chỉ có thể tiến lên chủ động chào hỏi Trương Kính Mẫn, dù sao thì người ta cũng là bí thư thành ủy, mình chẳng qua chỉ là một cán bộ công xã mà thôi, nếu như giả vờ không thấy thì đã đắc tội với lãnh đạo rồi.
Trời sinh tính cách con người luôn có nhược điểm, có lúc phải làm cao một chút người khác mới coi trọng bạn, trên quan trường càng phải như vậy, nhưng bất kể ra sao, là cấp dưới, tuyệt đối không thể làm bộ làm tịch trước mặt lãnh đạo. Vì nếu cấp dưới ra vẻ ta đây sẽ khiến lãnh đạo khó chịu, lãnh đạo không hài lòng thì có đề bạt cái rắm!
Vậy nên, đối mặt với lãnh đạo, cấp dưới nhất định phải có giác ngộ và quy tắc của cấp dưới, đây là những quy định cần phải tôn trọng của trò chơi.
Giống như việc Từ Quân Nhiên tới chào hỏi Trương Kính Mẫn, nếu hắn giả vờ không nhìn thấy, ngộ nhỡ một lúc nào đó Trương Kính Mẫn biết được hay nhớ ra chuyện này, vậy thì Từ Quân Nhiên ắt sẽ không xong, được đội thêm chiếc mũ bất kính với lãnh đạo. Cho dù Từ Quân Nhiên có bản lĩnh đến mấy cũng sẽ bị bỏ qua khi bầu chọn. Nhưng bây giờ hắn tới chào hỏi, đem quyền lựa chọn cho Trương Kính Mẫn, bất luận sự lựa chọn cuối cùng của lãnh đạo là tiếp chuyện hay bỏ đi thì Từ Quân Nhiên đều ở vị trí chiến thắng.
Tất nhiên đây là vì đang làm việc trong đại viện tỉnh ủy, nếu như là ở bên ngoài, lãnh đạo có ôm người đẹp, Từ Quân Nhiên sống chết cũng không làm cái việc ngốc nghếch như kiểu phá hoại không khí đó, mà Trương Kính Mẫn, đoán chừng cũng không để ý bộ dạng giả mù của Từ Quân Nhiên lúc đó.
Địa điểm khác nhau, có lúc quy tắc cũng không giống.
Chỉ có điều, Du Phương bỗng nhiên xuất hiện, khiến Từ Quân Nhiên kinh ngạc không thôi, hắn không quen biết người này, vốn nhìn thấy anh ta đứng cùng Trương Kính Mẫn, cho rằng là cán bộ của thành phố Toàn Châu, nhưng lúc thấy đối phương chào hỏi mình, trực tiếp bỏ qua thái độ Trương Kính Mẫn, hơn nữa phản ứng đó của Trương Kính Mẫn, Từ Quân Nhiên đoán có lẽ người này là cán bộ tổ chức của tỉnh ủy, phỏng chừng là người bên cạnh Trần Sở Lâm.
Từ Quân Nhiên quyết định không làm quen với anh ta, mình vốn cũng không có giao thiệp gì với Trần Sở Lâm, gật gật đầu là được rồi.
Nhưng điều Từ Quân Nhiên không ngờ tới là Du Phương dường như rất muốn nói chuyện với mình, trên mặt là nụ cười hòa khí, thậm chí còn tự nhiên như người nhà, dường như không quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của Trương Kính Mẫn bên cạnh.
- Đồng chí Quân Nhiên, công xã trấn Lý gia các cậu xây dựng công ty kiến trúc đó, tôi đã sớm nghe nói. Cậu thật lợi hại, không hổ là nhân tài của đại học Kinh Hoa!
Lời Du Phương khiến Từ Quân Nhiên choáng váng, hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ nói những lời này, mình từ lúc nào có giao tình với anh ta mà anh ta tự nhiên lại gọi “Quân Nhiên”? Nghĩ kĩ một chút thì những lời của Du Phương nói gần nói xa đều là về những chủ trương cải cách mở cửa liên quan đến mình, hơn nữa anh ta nói giọng đậm chất người thủ đô, trong đầu Từ Quân Nhiên lóe lên một ý nghĩ thật không dám tin nhưng lại như sự thật.
- Thủ trưởng quá khen rồi.
Từ Quân Nhiên khách khí nói.
Càng khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ hơn là, Du Phương bỗng bật cười, thân thiết nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đừng hại tôi, nếu để Tôn Tĩnh Vân nghe được, lại nói tôi đùa giỡn ân nhân cứu mạng của cô ấy, tôi chịu không nổi.
Nếu như không phải Du Phương nhắc đến Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên chắc sẽ cho rằng đại nhân vật này điên rồi.
Cười khan vài câu, Từ Quân Nhiên cũng chẳng biết phải nói gì, đành ha ha qua loa.
Du Phương cười cười, nhanh chóng đọc cho Từ Quân Nhiên một dãy số điện thoại, lúc này mới nói:
- Đây là số điện thoại ở ký túc xá của tôi, có rảnh thì gọi điện cho tôi, tôi đi trước, hôm khác chúng ta nói chuyện.
Đưa mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Du Phương và vẻ mặt đầy cổ quái của Trương Kính Mẫn, Từ Quân Nhiên cười khổ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Biểu hiện khó hiểu vừa rồi của Du Phương làm Từ Quân Nhiên có chút mơ hồ, đợi đến sau khi anh ta rời đi, Từ Quân Nhiên mới nhớ ra đã quên hỏi đồng chí Du Phương này rốt cục là người bộ phận nào?
Cười khổ lắc lắc đầu, Từ Quân Nhiên cất bước lên lầu, tới văn phòng của Hô Diên Ngạo Ba, đúng lúc nhìn thấy Triệu Phù Sinh đang nói chuyện gì đó.
Trước mặt là một ông chú trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, lúc này đang bị Triệu Phù Sinh khiển trách, xem ra Triệu Phù Sinh tức giận không ít, vẻ mặt hòa nhã thường ngày bây giờ thậm chí có chút dữ tợn, nếu không phải bên cạnh còn có người khác, có lẽ anh ta cũng văng tục rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người ngẩng đẩu liếc nhìn, Triệu Phù Sinh thấy Từ Quân Nhiên, sau khi hơi ngây ra thì vẫy vẫy tay với Từ Quân Nhiên, sau đó nói với người đàn ông trung niên:
- Ba ngày, tôi cho anh nhiều nhất là thời gian ba ngày, trong ba ngày nếu như không có kết quả gì thì đừng trách tôi không khách khí.
Người nọ liên tục gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Có chuyện gì thế? Sao lại tức giận như vậy?
Triệu Phù Sinh lắc đầu bất đắc dĩ:
- Thôi đừng nhắc tới nữa, lần trước không phải nói bọn họ theo dõi Tần Cảng Sinh sao? Nhưng chưa đến hai mươi tư tiếng đã bị mất dấu. Người vừa rồi là cán bộ của tổ chuyên án chúng tôi, lần này theo dõi Tần Cảng Sinh là đội của anh ta, lúc đi vệ sinh để Tần Cảng Sinh trốn mất, đây không phải là sẽ bị Bí thư mắng một trận sao, lại muốn tôi đi cầu xin hộ anh ta, Quân Nhiên cậu nói xem, tôi làm gì có bản lĩnh đó.
Từ Quân Nhiên cười cười, chuyện này hắn càng không có cách nào mở miệng.
Nhưng nghĩ lại, Từ Quân Nhiên nhỏ giọng nói với Triệu Phù Sinh:
- Anh Triệu, anh đừng quá gấp, lát nữa tôi cho anh một niềm vui bất ngờ là được.
Triệu Phù Sinh nghe lời Từ Quân Nhiên thì hơi ngẩn ra một chút:
- Sao vậy, cậu có tin tức của anh ta?
Dừng một chút, anh ta nói tiếp:
- Nói thực với cậu, người vừa rồi có quan hệ rất tốt với tôi, năm đó lúc tôi mới vào ủy ban chính pháp, anh ấy không ngừng quan tâm tôi, bây giờ gặp phải việc khó, tôi cũng sốt ruột thay anh ấy.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu, Hô Diên Ngạo Ba đích thân theo sát vụ án này, kết quả người bị trốn mất, chuyện này mà đồn ra, nhất định sẽ không được yên.
Kéo Triệu Phù Sinh, Từ Quân Nhiên kể một lượt tất cả những chuyện hôm nay hắn gặp phải, cuối cùng thấp giọng nói:
- Cho người của các anh, theo dõi sát sao Hà Kiến Bình, tôi nghĩ người này nhất định sẽ đi gặp Tần Cảng Sinh.
Triệu Phù Sinh nở nụ cười thâm trầm, những chuyện này anh ta giỏi hơn Từ Quân Nhiên nhiều, tất nhiên sẽ hiểu cái vòng luẩn quẩn ở đây, cười lạnh:
- Tôi nói, mấy tên khốn kiếp này cấu kết với nhau, khẳng định là không làm việc gì tốt, cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Dừng một chút, anh ta cười nói:
- Bí thư ở bên trong, ông ấy nói, cậu đến thì cứ vào thẳng.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, bước vào trong. Hô Diên Ngạo Ba đang phê văn kiện, thấy người đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Từ Quân Nhiên.
- Sao cậu lại tới đây?
Hô Diên Ngạo Ba hơi bất ngờ khi thấy Từ Quân Nhiên tới, không kìm được kinh ngạc nói.
Từ Quân Nhiên cười cười, đứng nghiêm trước bàn làm việc, nói với Hô Diên Ngạo Ba:
- Thủ trưởng, tôi có việc quan trọng muốn báo cáo với ngài.
Thấy biểu hiện của hắn, Hô Diên Ngạo Ba đoán có lẽ là chuyện tốt, chỉ chỉ về phía sô pha không xa:
- Ngồi xuống nói đi, nói tôi nghe xem có chuyện gì tốt nào.
Từ Quân Nhiên cũng không giấu diếm, kể lại một lượt những việc hôm nay gặp phải khi tới thăm Trịnh Vũ Thành với Hô Diên Ngạo Ba, cuối cùng chậm rãi nói:
- Bí thư, ngài thấy sao?
Vẻ mặt Hô Diên Ngạo Ba nghiêm túc, nửa buổi mới trầm thấp nói:
- Cậu nói Tần Cảng Sinh là người bên cạnh Hà Kiến Bình, bọn họ cấu kết với bọn buôn người, công khai bắt cóc ngay trên đường?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chuyện này không phải mình tôi nhìn thấy, ngoài ra bây giờ cựu Bí thư Trần Thanh Viễn đang dẫn theo một nhóm cán bộ cũ của phòng công nghệ kỹ thuật canh giữ ở cục công an thành phố.
Nhướng nhướng mày, Hô Diên Ngạo Ba nghe thấy tên Trần Thanh Viễn lập tức có chút sững sờ, lắc lắc đầu cười khổ, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên có chút khác lạ, ông cũng không phải ngốc, Trần Thanh Viễn đã nghỉ hưu bao năm nay, không thể vô duyên vô cớ can dự vào chuyện này, nói cho cùng thì chính là bị Từ Quân Nhiên kéo vào.
Từ Quân Nhiên nhìn biểu cảm của Hô Diên Ngạo Ba, cũng biết ông ấy chắc chắn đã đoán ra điều gì nhưng hắn cũng không nói, nhấc chén trà lên uống một ngụm.
- Cậu có ý gì?
Cuối cùng Hô Diên Ngạo Ba cũng không nhịn được, chầm chậm mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên thu lại sắc mặt, thấp giọng nói:
- Tôi cảm thấy, có thể đánh rắn động cỏ một chút.
- Ồ?
Vẻ mặt Hô Diên Ngạo Ba cũng trở nên nghiêm túc, phải biết rằng ý tứ trong lời Từ Quân Nhiên không giống với sách lược ông đã chỉ định trước đó, ban đầu muốn mọi người âm thầm điều tra chuyện này, đợi đến khi tập hợp đủ ô dù của bọn buôn lậu, quăng một mẻ tóm gọn, nhưng nghe ý tứ của Từ Quân Nhiên, rõ ràng là phải hành động rồi.
Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Bí thư, lúc trước chúng ta chọn ẩn nấp là để tìm hiểu ngọn ngành, tìm được những người đứng sau lưng nhưng bây giờ xem ra chúng ta đã nghĩ bọn chúng quá nhân từ, nhóm người này căn bản chính là phát điên rồi. Ngài nghĩ xem, ban ngày ban mặt mà bọn chúng dám giả mạo cảnh sát để bắt cóc, không nói cái khác, nếu như hôm nay không phải tôi và Duẫn Nhi bắt gặp, cứu được người, hơn nữa Thái Nghiên cũng ở đó, khiến Hà Kiến Bình không dám manh động, ngài nói xem, chuyện hôm nay sẽ đi đến đâu?
Hô Diên Ngạo Ba không nói gì, nhưng trong lòng rõ như gương, nếu như hôm nay Từ Quân Nhiên không gặp chuyện này, cô bé tên Hoàng Mỹ Anh đó đoán chừng khó lòng thoát khỏi, cho dù Hô Diên Ngạo Ba mình trong lòng tự hỏi, có lẽ trong tình cảnh đó chúng không dễ gì phân biệt thật giả, đừng nói là người khác.
Nói trắng ra là, ý Từ Quân Nhiên rất đơn giản, nếu bọn chúng đã hại người như vậy thì quyết không chừa cho bọn chúng đường sống.
Trầm ngâm một lúc, Hô Diên Ngạo Ba nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Theo như cậu nói, chúng ta không phải là muốn thu lưới trước hay sao? Tôi sợ lúc đó…
Nói xong, nét mặt ông có vẻ do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận